Thế nhưng nhìn bóng lưng thoải mái của Vương tỷ, luôn có một loại cảm giác khiến người ta không nói ra lời, hắn ngồi trong bể suy nghĩ một chút, Triệu Khách nhìn bình xuân dược mà Vương tỷ đưa cho mình, trong lòng đột nhiên hiểu cảm giác này gọi là tuyệt vọng.
Triệu Khách ngồi trong bể chờ đợi, sau khi nhận được thông báo hủy bỏ trừng phạt của mình, trên người lại bị sương mù màu đen bao phủ lại.
Thông báo trừng phạt đã bị thu hồi, tuy còn chưa thể sử dụng tem năng lực, nhưng ít ra bây giờ trên cơ bản hắn đã an toàn, tiếp theo chỉ cần trà trộn trong đám người là có thể rời khỏi nơi này.
“Cạch…”
Lúc này, cửa phòng tắm nhẹ nhàng mở ra, chỉ thấy Nhϊếp Oánh thò đầu ra từ sau cửa, sau khi thấy Triệu Khách ánh mắt sáng ngời, vỗ ngực một cái nói: “Làm ta sợ muốn chết, ta vừa thấy đám Vương tỷ đi ra từ nơi này, ngươi không bị phát hiện chứ.”
“Nhờ ngươi ban tặng, hoảng sợ nhưng không gặp nguy hiểm.”
Đứng lên từ trong bể, Triệu Khách nói với Nhϊếp Oánh: “Đi thôi, đưa ta đến phòng bếp, ta giúp ngươi làm món canh thịt cua kia.”
“Ngươi biết làm thật à?”
Lúc đầu Nhϊếp Oánh tưởng Triệu Khách vì mạng sống nên cố ý bịa ra để lừa nàng, không ngờ lại làm thật.
“Vì sao ngươi cảm thấy ta sẽ lừa ngươi?”
Triệu Khách trợn mắt một cái, lôi kéo Nhϊếp Oánh đi vào nhà bếp, thật ra cách làm canh thịt cua cũng không khó, loại đồ ăn này hoàn toàn không có bất kỳ tính khiêu chiến gì với hắn.
Đối với Triệu Khách, vấn đề duy nhất là làm thế nào khiến món canh thịt cua bình thường này trở nên sáng chói, càng không giống bình thường.
“Ken két…”
Đập trứng gà vào trong bát, rải lên hồ tiêu cùng muối để khử mùi tanh của trứng gà, lúc cạy vỏ cua cũng không thấy Triệu Khách dùng công cụ gì, chỉ dựa vào cái chân của con cua đã có thể rất đơn giản nhẹ nhàng lấy thịt cua ra.
Thịt cua màu hồng tinh xảo bị lấy ra từng đốt một từ khớp của con cua, gạch cua màu vàng óng được Triệu Khách cẩn thận cạo sạch sẽ, loại bỏ xác nát bên trong con cua.
Cái vỏ bị cạo sạch thịt lại được Triệu Khách tiện tay ghép lại, một lần nữa ghép ra ngoại hình một con cua hoàn chỉnh.
Nhϊếp Oánh đứng bên cạnh nhìn Triệu Khách xử lý sạch sẽ thịt cua và ghép vỏ con cua lại, lại nhìn trên mặt bàn của mình một chút.
Những con cua đã bị bóc ra lung tung rối loạn tạo ra sự chênh lệch cực lớn khiến Nhϊếp Oánh hơi xấu hổ, nhân lúc Triệu Khách không chú ý đến, nàng ném hết những xác cua vỡ vụn đó vào thùng rác.
Thật ra cái gọi là canh thịt cua lá sen, quan trọng nhất không phải nguyên liệu mà là độ lửa.
Trước khi cho lá sen vào, Triệu Khách phết một lớp dầu ở phía dưới nồi, lót một lớp giấy bạc rồi mới cho lá sen vào, làm vậy có thể khống chế độ lửa hiệu quả, đảm bảo nhiệt được cân bằng.
“Ngươi nấu ăn giỏi như vậy, không phải là đầu bếp trong hiện thực chứ.”
Triệu Khách không trả lời câu nói nhảm của Nhϊếp Oánh, mà hỏi: “Bây giờ tình hình bên dưới như thế nào.”
“Bên dưới! Còn có thể có tình huống như thế nào, sau khi Từ nương bị ngươi chơi gái không trả tiền chọc cho nổi giận đùng đùng, cũng chỉ có thể tự trở về phòng hờn dỗi, thời gian trừng phạt của ngươi đã qua rồi, bây giờ bảo vệ không thể trắng trợn điều tra mỗi một vị khách, Từ nương chỉ có thể nắm mũi chịu thua thiệt thôi.”
Tuy Nhϊếp Oánh nói rất nhẹ nhàng nhưng Triệu Khách có thể phát hiện trong giọng nói của Nhϊếp Oánh còn mang theo chút oán trách.
“Cho này!”
Lúc này Triệu Khách bước tới, chia 5 điểm bưu điện cho Nhϊếp Oánh, nói: “Đợi chút nữa ta đi rồi, giúp ta đưa cho vị Từ nương kia, trước đó ta bị tình hình ép buộc, số tiền này đủ rồi chứ.”
Thật ra mục đích khi hắn đến đây chỉ là nghe ngóng một số tin tức liên quan đến con tem, không ngờ biến khéo thành vụng lại biến thành dáng vẻ này.
Tuy điểm bưu điện rất quan trọng nhưng Triệu Khách còn chưa vô lại đến mức lừa gạt cả tiền da thịt, nếu là vậy Triệu Khách cũng sẽ coi thường bản thân.
“Hừ, coi như ngươi còn có lương tâm, nể mặt chút lương tâm của ngươi, cho ngươi cái này.”
Nhϊếp Oánh lấy ra một quyển sách từ trong sách tem của mình, đưa cho Triệu Khách rồi nói: “Đây là một số tin tức cơ bản liên quan đến người đưa thư, bao gồm tư liệu tin tức các con tem, đây là tư liệu nội bộ của chúng ta đó, lại để ngươi được lợi, ta lấy ngươi 3 điểm bưu điện.”
Triệu Khách nhận lấy tùy ý lật vài trang, ánh mắt sáng ngời, bên trong thật sự ghi chép rất nhiều tin tức liên quan đến người đưa thư, nhìn nét chữ thanh tú bên trên, hình như là sổ ghi chép do Nhϊếp Oánh tự tay viết ra.
Thật ra Hồng Yên quán là nơi dễ thu thập tư liệu nhất, đám nữ nhân như Nhϊếp Oánh đến đây không chỉ vì kiếm điểm bưu điện, càng nhiều hơn là lừa được tin tức hữu dụng từ trong miệng khách nhân.
Dù tin tức không nhiều nhưng mỗi ngày đám tỷ muội tập hợp lại, cùng hưởng chút tin tức, chắc chắn số lượng tin tức thu thập được không hề ít.
Dần dần, buôn bán tin tức cũng là một trong những khoản thu nhập chính của các nàng.
“Đáng giá!”
Nhìn nội dung bên trong, Triệu Khách không nói nhảm, rất thẳng thắn chuyển 3 điểm bưu điện cho Nhϊếp Oánh.
“Thơm quá! Có phải đã sắp xong rồi không?”