Lúc này Trần Tĩnh cũng đi ra ngoài, cơn gió lạnh thổi qua khiến cảm giác buồn nôn của Trần Tĩnh dịu đi rất nhiều, thấy Triệu Khách lạnh lùng ngồi trước đống lửa, bước lên vặn hỏi Triệu Khách.
Triệu Khách không nói chuyện, mà trực tiếp làm sạch sẽ tay gấu rồi đặt lên lửa nướng.
“Ta hỏi ngươi đó!”
Thấy Triệu Khách thờ ơ lạnh nhạt với mình, Trần Tĩnh lập tức nổi giận, lúc này Triệu Khách đặt tay gấu ở bên cạnh đống lửa, vỗ tro bụi không tồn tại ở trên tay.
Trần Tĩnh thấy Triệu Khách đặt tay gấu xuống, trong lòng đã không nhịn nổi chờ đợi Triệu Khách xin lỗi nàng, nhưng Triệu Khách lại giơ tay lên.
“Bốp!”
Một cái tát vang dội đánh Trần Tĩnh không kịp làm gì, trên mặt đau đớn khiến đầu óc Trần Tĩnh hoàn toàn trống rỗng.
“Ngu!”
Triệu Khách nhìn chằm chằm Trần Tĩnh, lạnh lùng nói ra một chữ, trong lòng không nhịn được cảm thấy thất vọng với sự cảnh giác của vị bác sĩ tâm lý này.
Đúng vậy, là hắn lựa chọn đi cùng với bọn họ, nhưng điều này không có nghĩa bọn họ là đồng bọn, càng không có nghĩa mình phải chăm sóc bọn họ như bảo mẫu.
Ngược lại, Triệu Khách coi trọng giá trị lợi dụng ở trên người bọn họ, nếu không có giá trị hoặc biến thành gánh nặng và thứ vướng víu, vậy nàng sẽ là người tiếp theo bị ném trong bụi cây giống nữ lãnh đạo kia.
“Mệt cho ngươi còn là bác sĩ tâm lý, trước đó ngươi đã đồng ý với lời nói của Mặt Sẹo, thì phải biết đây tuyệt đối không phải khu nhà nông bình thường.”
“Ở một nơi hoang vu xung quanh không có vườn rau xanh, cũng không có chuồng heo, nàng lại nấu một nồi thịt to như vậy, kẻ ngu cũng có thể nhận ra có vấn đề, đừng hỏi vì sao ta không nhắc nhở các ngươi, ngay cả bản thân cũng không để ý cái mạng nhỏ của mình, ngươi dựa vào cái gì chỉ trích người khác, ta không phải cha ngươi.”
Từ sau khi vào cửa, Triệu Khách đã nghi ngờ, một nửa là vì mình có khứu giác nhạy bén, có thể ngửi được mùi máu tươi bị che giấu.
Nhưng dù không dựa vào của mình, là một đầu bếp, nguyên liệu nấu ăn gì, hương vị gì, rốt cuộc thịt trong bát là gì, Triệu Khách chỉ liếc qua là có thể phân biệt ra được.
“Ngươi!”
Đầu tiên không hiểu sao lại bị tát một cái, lại bị Triệu Khách chỉ vào mũi dạy dỗ, trong ngực Trần Tĩnh như bị một tảng đá đè nặng.
Nhưng sau khi nàng ngẩng đầu thấy trong ánh mắt Triệu Khách thể hiện rõ vẻ thất vọng, trong lòng Trần Tĩnh đột nhiên siết chặt, trong đầu nhanh chóng nghĩ đến điều gì đó, trong chốc lát cảm giác lạnh lẽo như nước đá đổ xuống đầu khiến Trần Tĩnh cảm thấy lạnh run.
“Ọe!”
Lúc này, Tề Lượng lộn nhào đi ra từ trong nhà, thấy tay gấu bị nướng đen ở trên đống lửa, phần lông đen xì bên trên đã bị đốt cháy khét tỏa ra một mùi khét lẹt gay mũi, khiến trong dạ dày Tề Lượng lại sôi trào.
Chẳng mấy chốc, mùi khét lẹt bị một mùi thơm thay thế, chỉ thấy Triệu Khách đã lấy tay gấu bị đốt đen xuống, sau khi tìm chút đồ gia vị trong nhà bếp để bôi vào, tiếp tục nướng trên lửa một lát, dầu mỡ vàng rực bắt đầu nhỏ xuống than lửa, mùi thơm nồng nàn tản ra khắp nơi.
Cho dù hai người Tề Lượng và Trần Tĩnh không hề thấy thèm ăn, nhưng lúc này ngửi mùi thơm vẫn không nhịn được trông mong nhìn chằm chằm đôi tay gấu nướng trên tay Triệu Khách.
“Phù phù…”
Triệu Khách thổi cho bớt nóng rồi tách ra một miếng, khớp xương to khỏe và cả bắp thịt bị xé rách ra, cắn một cái dầu béo bắn tung tóe ra hai bên.
Có lẽ vì tay gấu quá già nên ăn hơi khô, nhưng đối với Triệu Khách đã nghèo đói lại rất ngon miệng.
“Mùi vị khá ngon, chỉ là chất thịt hơi già.”
Triệu Khách gật đầu, nếu không phải chất thịt của tay gấu này thật sự hơi già, tin tưởng hương vị sẽ ngon miệng hơn chút.
Thấy Triệu Khách ăn say sưa ngon lành, Tề Lượng và Trần Tĩnh ngồi bên cạnh chỉ có thể trơ mắt nhìn, những thứ ăn vào trước đó đã nôn ra hết, lúc này bụng lại bắt đầu nổi loạn.
Thế nhưng, thật sự để bọn họ ăn lại nuốt không trôi, chưa nói đến trước đó bọn họ đã ăn số thịt kia, cho dù không ăn chỉ nhìn toàn bộ quá trình cũng không thể chịu nổi, nếu lúc này còn có thể ăn được mới là gặp quỷ.
“Biến, thái!”
Thấy Triệu Khách nhanh chóng ăn sạch sẽ hai cái tay gấu, trong lòng Trần Tĩnh không nhịn được đánh giá tâm lý của Triệu Khách, cuối cùng đưa ra kết luận nam nhân trước mắt hoặc là một kẻ lỗ mãng hoặc là một tên biếи ŧɦái, đương nhiên Trần Tĩnh nghiêng về cái sau hơn.
“Gặp quỷ, rốt cuộc phải làm sao để rời khỏi nơi này, không phải Mặt Sẹo kia đã nói chỉ cần tìm được điểm mấu chốt là có thể rời đi à?”
Tề Lượng ngồi dưới đất, hai tay vò mái tóc rối bời của mình, bọn họ lăn lộn từ sáng đến tối, đến bây giờ còn chưa tìm được cái gì gọi là nhiệm vụ, đã hơi lo lắng đến phát điên rồi.
“Ta vào xem.”
Trần Tĩnh cũng không giữ được bình tĩnh nữa, đứng lên cố chịu đựng mùi thịt buồn nôn này, sải bước đi vào trong phòng, vừa đi vào phòng đã vô thức cúi đầu nhìn xác chết lão thái, Trần Tĩnh vừa nhìn đã thấy trong lòng căng thẳng.
“A!”
Nghe thấy Trần Tĩnh hét chói tai, đầu tiên Tề Lượng hơi ngạc nhiên rồi lập tức đứng dậy lao vào trong, chỉ có điều tốc độ của hắn ta chậm hơn một bước, còn chưa đứng lên Triệu Khách đã xông vào trong phòng trước một bước.