Chương 105 - Cảnh cáo! (2)

“Phế vật, đây là khách nhân mà ngươi mời vào, nếu hôm nay không bắt được hắn, lão nương lột da ngươi làm quần cộc.”

Lúc này nghe thấy tiếng kêu la trên lầu, ánh mắt Từ nương sáng ngời, cũng không để ý tấm thảm trên người trượt xuống sẽ để lộ ra cảnh xuân của mình, lập tức nhảy dựng lên từ trên ghế, hô: “Bắt, bắt hắn lại cho ta!!”

Ở Hồng Yên quán nhiều năm như vậy, Từ Phượng nương nàng thật sự chưa từng chịu thiệt thòi như vậy, không chỉ bị người ta chiếm lợi còn bị tát một cái, vừa nghĩ đến nàng còn không biết xấu hổ lại gần, muốn đối phương nhận nàng làm nghĩa mẫu, khuôn mặt Từ Phượng nương đen sì.

“Phía dưới, chặn hắn lại!”

Tiếng bước chân trên lầu các càng ngày càng gần, Triệu Khách cau mày, cũng mặc kệ đây là tầng mấy, hắn đẩy cửa hông ra, thò đầu nhìn quanh, chỉ thấy phía trước được trang trí như là hội sở, chia thành từng căn phòng nhỏ, không biết là để làm gì.

Triệu Khách thấy thế khom lưng chui ra, cẩn thận mở cửa một căn phòng quan sát.

Chỉ thấy căn phòng nhỏ vuông vức trông không khác phòng vệ sinh là bao, trên tường treo đủ loại công cụ xoa bóp kỳ lạ, ghế sofa chất liệu đặc biệt, dây thừng treo, ừm… Là cái loại có thể treo ngược thân thể lên.

Triệu Khách thấy thế quyết đoán rời khỏi phòng, nơi này căn bản không trốn được, hắn trốn ở đây, đợi chút nữa muốn chạy cũng không chạy được.

“Ca ca, bên trái đi.”

“Cái gì??”

Sau khi nghe thấy Lôi Mẫu nói vậy, Triệu Khách ngạc nhiên, ánh mắt nghi ngờ đánh giá bên trái, không biết lối đi đen như mực này đi đến nơi nào.

“Tin tưởng ta!” Giọng Lôi Mẫu vô cùng chắc chắn như đang đảm bảo với Triệu Khách, lần này tuyệt đối không xuất hiện sự cố gì.

Trên thực tế, Triệu Khách cũng không có lựa chọn tốt hơn, chỉ nghe tiếng bước chân và tiếng kêu la vang lên trong hành lang sau lưng, có lẽ không lâu nữa những tên bảo vệ đuổi bắt hắn sẽ đuổi kịp.

Cẩn thận lần mò theo lối đi này, lúc này Triệu Khách nhếch mũi lên, một hương thơm rất đặc biệt theo xoang mũi tiến vào đầu óc mình: “Canh thịt cua lá sen?”

Món ăn này cũng không được tính là món gì nổi tiếng, nhưng khá phổ biến trong một số đầu bếp tư nhân ở Giang Nam, mới chỉ ngửi mùi hương, trong lòng Triệu Khách đã phân tích món ăn này là rác rưởi.

Lần theo mùi hương, Triệu Khách cẩn thận đẩy cửa phòng ra, ngước mắt nhìn lên, trước mặt là một phòng bếp nhưng trong phòng bếp này cũng không có người.

Thấy thế, ánh mắt Triệu Khách sáng ngời, nghiêng người lẩn vào trong phòng bếp, nhìn bát canh thịt cua màu da cam đặt ở trên bàn, khóe môi Triệu Khách giật một cái, sau khi đi lên trước nhìn kỹ, hắn lắc đầu, kìm nén sự xúc động muốn đổ bát canh thịt cua này vào trong thùng rác.

Chưa nói đến độ lửa, ngay cả cách cắt nguyên liệu cũng hoàn toàn sai, về phần hương vị… Triệu Khách chỉ có thể nói: “Cho heo ăn.”

“Kỳ quái, trên sách dạy nấu ăn không viết sai chứ??”

Cửa phòng ở một bên khác nhẹ nhàng mở ra, Triệu Khách thấy thế nhanh chóng trốn vào trong bóng tối, ánh mắt hung ác nham hiểm đánh giá người đi tới, một tay nắm chặt dao găm trên tay.

Chỉ thấy sau khi cửa phòng mở ra, một nữ hài mặc áo ngủ cầm một quyển sách dạy nấu ăn đi vào, váy ngủ màu trắng mờ cũng không che đậy được bắp đùi thon dài của nữ hài.

Tơ tằm mỏng manh hoàn toàn làm lộ ra dáng người trẻ trung đầy sức sống kia, khuôn mặt thanh tú trông như mới ngoài 20 tuổi, trên dưới cả người lộ ra vẻ tràn đầy sức sống.

Thấy nữ hài chuyên tâm nghiên cứu sách dạy nấu ăn, dáng vẻ hơi lơ đễnh, dường như hồn nhiên không phát hiện hắn đang núp trong bóng tối, thấy thế, Triệu Khách thở phào một hơi, tính toán đợi sau khi nữ hài đi ra ngoài, hắn lại tìm một chỗ trốn.

Nhưng đúng lúc này, thân thể Triệu Khách đột nhiên cứng đờ, cúi đầu nhìn, không biết từ lúc nào đã có một con dao găm lạnh băng đè lên cổ họng hắn từ bên cạnh.

Lưỡi đao lạnh băng áp sát vào cổ họng Triệu Khách, lưỡi đao vùi sâu vào da thịt, từng giọt máu tươi nhỏ giọt xuống dọc theo lưỡi đao.

Triệu Khách không chút nghi ngờ, lúc này dù hắn chỉ hơi động đậy đầu ngón tay, thứ nghênh đón hắn là cổ họng bị trọng thương.

“Ngươi là ai!”

Giọng nữ hài rất trong trẻo, nghe vào có cảm giác khí khái hào hùng bức người, hơi có chút cảm giác nữ cường nhân.

“Ta…”

Đôi mắt Triệu Khách liếc nhìn xung quanh, đồng thời trong lòng nhanh chóng bịa ra mấy lời nói dối đáng tin nhưng không chờ hắn mở miệng, đã nghe thấy tiếng kêu gào ầm ĩ của đám bảo vệ bên ngoài.

“Bên này, ta ngửi được mùi của tên kia, tìm kiếm cho ta, dám tới nơi này chơi gái không trả tiền, chờ bắt được hắn, lão tử tự tay cắt JJ của hắn.”

Giọng bảo vệ rất to, cách mấy cánh cửa cũng nghe được rõ ràng, dù Triệu Khách nghĩ ra rất nhiều lời nói dối nhưng trên cơ bản lúc này đều nghẹn ở trong họng.

“Chơi gái không trả tiền!”

Sau khi nghe thấy mấy chữ này, Nhϊếp Oánh lập tức nhướn mày, ánh mắt mang theo vẻ khinh bỉ đánh giá Triệu Khách từ trên xuống dưới, đôi môi màu hồng phấn hơi nhếch lên, cười như không cười nói: “Ngay cả tiền xá© ŧᏂịŧ cũng quỵt nợ, ngươi làm người đến loại trình độ này, sống còn có ý nghĩa gì nữa.”