Thì ra vừa rồi là Lý Bội Bội đang nhắc nhở tôi.
Tôi lấy một nhúm nhỏ gạo từ trong ba-lô ra đặt vào một góc khuất âm u trong phòng bệnh, sau đó thắp một cây nến rồi nhỏ sáp lên trên gạo, đợi sáp nến len lỏi hoàn toàn vào trong nhúm gạo rồi sau cùng lấy ba cây nhang ngắn ra cắm ở xung quanh viền.
Sau khi làm xong mọi thứ, tôi chầm chậm quay về chỗ ngồi. Ánh mắt chăm chú nhìn cửa phòng bệnh.
Lúc này, quầng sương trắng kia đã bao phủ bên trong bệnh viện, nhưng trừ tôi ra thì dường như không ai phát hiện gì cả.
Qua mười lăm phút, tôi đi lại góc lúc nãy thì không thấy sáp nến đâu nữa nhưng gạo vẫn còn, mà ba cây nhang vừa rồi thì lại hai cây ngắn một cây dài, dường như hai cây ở hai bên đã cháy hết nhưng cây nhang ở giữa lại chậm chạp lạ lùng.
“Người kỵ húy ba dài hai ngắn, quỷ kỵ húy hai ngắn một dài, lần này tiêu rồi!”
Phòng bệnh này… không phải, cả bệnh viện này sắp gặp tai ương rồi!
Tuy có phần đột ngột nhưng nói gì thì tôi cũng nắm được chút phép thuật, vì vậy cũng có thể chuẩn bị một vài thứ để ứng phó.
May mà lúc đến đây xách theo ba-lô, nếu không thì đúng là bó tay chịu trói rồi.
Tôi lấy dây cước đen trong ba-lô ra quấn vào tay để chuẩn bị, sau đó lấy thêm bùa vàng, ngón tay chấm chu sa vẽ “Bùa Trấn Sát” trên bùa sẵn, sau cùng dán bùa vào lòng bàn tay.
Mọi chuyện đã cụ bị sẵn sàng. Tôi lại đi đến góc lúc nãy thì thấy sáp nến biến mất, gạo cũng biến mất, ba cây nhang đã tàn, khói nhang lượn lờ chung quanh.
“Xem ra là một tên dữ dằn nhỉ!”
Tôi bắt đầu hơi căng thẳng trong lòng, không ngờ lại gặp chuyện quỷ dị trong chỗ như bệnh viện thế này.
Âm khí trong bệnh viện rất nặng vì vậy những chuyện này sẽ thường xảy ra, có điều mạng người do Trời quyết định, cho dù những tên này có đến thì cùng lắm chỉ là hít một chút dương thọ mà thôi.
Nhưng mà, có tôi đây, tuyệt đối không để cho những thứ đó hút lấy chút xíu dương thọ nào của ông nội tôi!
Tôi nhớ lại lời Cao Hồng Phi nói với tôi hôm nay, dự đoán ông nội sẽ không sống được đến lúc mặt trời mọc ngày mai, chắc là cũng dự đoán được đêm nay sẽ xảy ra chuyện thế này.
“Hai mươi ba tháng sáu, ngày âm lịch, lệ quỷ du hồn xuất hành, người sống tránh đi.”
Chiếc bông tai treo trên cổ tôi lại đột ngột phát ra âm thanh.
“Thì ra là vậy, chẳng trách hôm nay bệnh viện lại thế này, vốn là ngày âm lịch, lại thêm cả âm khí nặng thế này nên đã thu hút đám quỷ quái kia tới đây.”
Tôi thắp một cây nến đặt ở góc Đông Nam của phòng bệnh để thuận tiện cảm ứng với sự biến hóa của âm khí.
Sau khi làm xong mọi việc thì tôi quay lại ghế ngồi xuống, chằm chằm nhìn cánh cửa trước mặt.
Chờ đợi đến khi trời tờ mờ sáng nhưng vẫn không có ma quỷ nào vào đây hút dương thọ của ông nội cả.
Tôi nghĩ chắc là khí trường của ông nội quá mạnh, đến quỷ quái cũng phải lùi lại ba phân.
Ngay vào lúc tôi ngỡ mọi thứ sẽ trôi qua trong yên bình thì thình lình phát giác ra ánh nến đặt ở góc Đông Nam kia đang lập lòe liên tục nhưng trong phòng lại không hề có chút gió nào cả.
“Đến rồi!”
Tôi vội vàng đi đến cửa chính của phòng bệnh, thò đầu ra ngoài thám thính.
Vừa xem đã bị dọa cho ba hồn bảy vía của tôi xém chút lên mây!
Chỉ thấy một con quỷ cầm lưỡi hái đang bay đến chỗ tôi.
Âm khí tỏa ra từ khắp người tên này khác với ma quỷ bình thường, đó là khí cực âm đến từ địa phủ, cực kỳ mạnh mẽ.
“Ngô Khánh Phong… Ngô Khánh Phong… Lên đường thôi.”
Một giọng nói khản đặc mỏng mảnh vang lên, sau đó thân thể ông nội tôi bắt đầu co giật.
“Phạn âm đoạt mệnh?”
Tôi nhanh chóng phản ứng lại, chỉ thấy hồn phách của ông nội đã bắt đầu dần dần rời khỏi cơ thể.
Tên này đã đến trước cửa lúc nào không hay, nó dùng ánh mắt cực kỳ u ám lạnh lẽo nhìn tôi, lưỡi hái trong tay tỏa ra từng đợt từng đợt ánh sáng màu xanh.
“Âm sai câu hồn, người sống tránh đường!”
Quả nhiên là quỷ sai địa phủ, xem ra là muốn câu hồn phách của ông nội tôi đi.
“Âm dương có hạn, dương thọ của ông nội tôi chưa hết, mi dựa vào đâu mà câu hồn phách của nội đi hả?” Tôi hỏi ngược lại.
“Sổ sinh tử ghi chép, Ngô Khánh Phong, tuổi thọ bảy mươi tám, vào ngày âm lịch, trời mọc giờ Mão, dương thọ đã hết.”
Những gì nó nói chính xác là thời điểm này nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận, dù sao thì hiện tại ông nội vẫn chưa tắt thở.
“Nhưng bây giờ ông nội tôi vẫn còn là người sống, mi đợi ông ấy đi rồi hẵng đến cũng chưa muộn!”
Quỷ sai thấy tôi không chịu tránh đường nên trực tiếp đòi xông vào. Ngay khoảnh khắc này, một luồng ánh sáng xanh tỏa ra từ người tôi, bóng hình một cô gái dần dần xuất hiện.
“Kẻ nào? Dám cản trở quỷ sai làm việc!”
Chỉ thấy Lý Bội Bội đứng chắn trước người ông nội tôi, nói với tên quỷ sai: “Nếu mày dám làm bừa thì tao không khách sáo với mày đâu!”
Quỷ sai thấy vậy nên không cưỡng chế đoạt hồn nữa nhưng lại nói: “Âm dương có trật tự, hãy chấp nhận sự thật đi!”
Tôi lắc đầu, nhìn sang ông nội đang nằm trên giường bệnh, thở dài một hơi.
Tuy tôi cũng không muốn an ủi bản thân nhưng nhìn ông nội như thế chắc cũng không qua nổi ải này.
“Ta chỉ hy vọng, ông nội ta có thể về quê nhà rồi hẵng đi, lá rụng về cội.”
“Không được!”
Thình lình quỷ sai cự tuyệt, trực tiếp giương lưỡi hái và dây xích lên muốn bắt hồn phách ông nội tôi đi.
Lý Bội Bội thấy vậy lập tức đánh văng lưỡi hái và sợi xích.
“Hả?”
Thấy lưỡi hái và dây xích dễ dàng bị đánh rớt như vậy. Chuyện này là sao đây?
Quỷ sai là khí cực âm, Lý Bội Bội cùng lắm chỉ là một linh hồn dưới sông, chắc chắn âm khí không thể nào hơn quỷ sai được, nhưng hiện tại cô đã đánh rớt lưỡi hái và dây xích trong tay nó rồi.
Tôi bắt đầu hơi nghi ngờ thân phận của tên quỷ sai này.
Tôi nghe bố Quách đời kể, quỷ sai đoạt hồn là quy củ của cõi âm, người sống chắc chắn không thể nhúng tay vào, vả lại âm khí của quỷ sai rất mạnh, căn bản người sống không thể lại gần.
Vậy nhưng hiện tại tên quỷ sai này cách tôi rất gần, tôi có thể cảm giác được khí lạnh trên người nó tỏa ra.
Mối nghi ngờ của tôi về thân phận tên quỷ sai này càng sâu.
Chính vào lúc chúng tôi đang giằng co, bên ngoài vang lên một tiếng gà gáy.
Gà gáy lúc bình mình, sát khí thoái lui!
Thình lình tên quỷ sai này dường như trở nên nóng nảy, lạnh lùng quát: “Tránh ra, giao hồn phách ra đây!”
“Đừng hòng!”
Lý Bội Bội bắt đầu động tay với tên quỷ sai, còn tôi nhân dịp nó đang không chú ý lập tức kéo dây cước đen lên, cắn rách ngón tay nặn máu tươi ra nhỏ lên trên sợi cước.
“Máu dương cước đen, trói buộc hung sát!”
Tôi niệm xong một câu, tay kéo sợi cước hất về phía thân hình của tên quỷ sai.
“Roạt!”
Lúc sợi cước đen dính máu dương rạch lên người nó, tên quỷ sai rêи ɾỉ thảm thiết.
Sau đó, nó dùng hai tay lột bỏ lớp da sống của nó, chỉ thấy từ lớp da thịt lột ra kia thò ra vô số cái đầu người!
“Á á á!”
Từng cái đầu người đang rêи ɾỉ trong đau đớn, mà tên quỷ sai đó cuối cùng cũng để lộ bộ mặt thật.
“Khốn kiếp, thì ra là một con quỷ lột da!” Lý Bội Bội nói.
Quả nhiên không phải là quỷ sai.
Lòng tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, có điều bây giờ con quỷ lột da này cũng không phải thứ hiền lành gì cho cam.
Nó là một loại hung sát chuyên hút dương thọ, chuyên dùng các loại áo da, chỉ không ngờ nó còn dùng được cả lớp da của quỷ sai.
Số lượng đầu người khi lột da ra kia chính là số lượng người mà nó đã hút đi dương thọ, càng nhiều thì oán khí của nó càng nặng.
Nhìn tình hình này thì trên tấm da đó ít nhất cũng phải mười mấy cái đầu người, cũng có nghĩa là con quỷ này đã hại chết mười mấy mạng người.
“Tao phải ăn thịt mày!”
Con quỷ lột da ngụy trang thất bại nên nhào về phía tôi. Cái miệng của mười mấy cái đầu người há ra để lộ răng nanh nhọc hoắc.