- 🏠 Home
- Linh Dị
- Huyền Nghi
- Người Đưa Tang Cõi Trần
- Chương 72: Một đao chấn trăm quỷ
Người Đưa Tang Cõi Trần
Chương 72: Một đao chấn trăm quỷ
Cái gọi là người sống xướng kịch, chính là xướng kịch cho quỷ nghe, mà người chết xướng kịch tức là quỷ xướng kịch cho người sống nghe, cái đầu tiên không có nguy hiểm gì lớn và cũng là một trong các tục lệ dân gian, tôi và ông nội từng thấy rất nhiều.
Nhưng cái sau lại khác, nếu gặp phải quỷ xướng kịch cho người sống thì đó chính là chuyện vô cùng nguy hiểm khủng khϊếp.
Quỷ xướng kịch, trong vòng nửa tiếng sẽ câu mất hồn phách của người sống, mà tôi nhìn tình hình lúc này thì có lẽ nghiêng về cái thứ hai nhiều hơn.
Bóng trắng xung quanh chính là quỷ hồn, mà cái bóng trắng đang khoa chân múa tay nhảy với thầy Tống chính là quỷ hồn sẽ câu hồn phách của ông ta đi.
Nếu còn tiếp tục nữa thì sợ là cơ thể của thầy Tống sẽ không chịu nổi thứ âm khí này mà hồn cũng sẽ bị câu mất.
“Bây giờ phải làm sao đây?” Tống Hạ nôn nóng hỏi.
Thấy thầy Tống vẫn đang ngâm nga điệu hát mà quỷ hồn xung quanh cũng đang trấn thủ âm khí, cho dù mình xua tan âm khí thì nó cũng sẽ nhanh chóng tụ lại.
Bây giờ chỉ còn cách gọi cho thầy Tống tỉnh lại mà thôi!
Tôi hít một hơi thật sâu, rút một lá bùa vàng từ trong túi áo ra, cắt đứt đầu ngón tay rồi nặn máu tươi ra vẽ lên lá bùa. Đây là bùa chú ông nội dạy tôi ngày trước!
Tên là “Bùa Tịnh Tâm”
Bùa chú có thể duy trì sự ổn định của tâm trí và giúp nó hồi phục, tâm như thiền, định không kinh!
“Thiên địa Càn Khôn, Thái cực Bát quái, mắt sáng não tỉnh, tịnh tâm mà phá!”
Tôi niệm xong khẩu quyết thì đi đến bên cạnh thầy Tống, ấn bùa Tịnh Tâm vào giữa mày của ông ta!
“Bốp!”
Cơ thể của thầy Tống giống như bị điện giật, cả người đứng ngây ra tại chỗ.
Còn tôi cũng xoay người đi sang chỗ bóng trắng kia, nheo mắt, nghiêm giọng quát lớn: “Âm dương cách biệt, xướng kịch cũng không đến mức phải đem hồn phách người dương ra đùa giỡn!”
Bóng trắng kia chầm chậm lui lại, còn thầy Tống bên này lại giống như tâm trí mất kiểm soát, bỗng nhiên lớn giọng la hét.
“Á á!”
“Ông nội!” Tống Hạ nghe thấy vội vàng ôm lấy ông ta.
Còn tôi bên này cũng biết âm khí xung quanh đang trở nên dày đặc hơn, tiếng ngâm nga văng vẳng giống như Phạn âm đòi mạng khống chế đầu óc.
Âm thanh xướng kịch kia hòa tan vào đầu tôi trong nháy mắt.
Cũng tính khống chế tôi sao?
Tôi cười thản nhiên, rút giấy vàng và bùa chú trong người ra, chưởng thật mạnh xuống đất!
“Rầm!”
Một tiếng chưởng này của tôi làm cho âm khí xung quanh như nổi sóng, lan rộng ra hai bên.
“Soạt!”
Nhưng, lúc âm khí đang khuếch tán thì cuối cùng những bóng người trắng kia cũng lộ bộ mặt thật. Mỗi người bọn họ đều là những cụ già tóc trắng phau, mặt mày tái nhợt, hai mắt trợn trắng.
“Thế này…”
Tống Hạ chớp mắt rồi không còn thấy sợ hãi gì nữa, trái lại cô ấy hơi cảm động thốt lên: “Ông cố, cô, ông cậu…”
“Sao vậy?”
“Anh Ngô, đây đều là người thân đã mất của nhà họ Tống tôi!”
“Lẽ nào…”
Tống Hạ ngoảnh đầu lại nhìn, lúc này người đang xướng kịch với ông nội chính là bà nội quá cố của mình.
“Bà nội!”
Thấy vẻ mặt của Tống Hạ hơi xúc động, bên này tôi cũng thấy khá khó xử.
Những người này đâu phải là người thân của cô ấy chứ? Người sau khi chết thì qua bảy ngày và một trăm ngày sẽ hồi hồn, những mốc ngày đó qua đi thì hồn phách sẽ nhập vào tam giới, không thể nào trở thành du hồn dã quỷ được!
Những du hồn dã quỷ này biến thành như vậy là dựa vào ký ức của thầy Tống mà thôi, cũng vì vậy nên chúng mới muốn chiếm đoạt thân thể tràn đầy dương khí của ông ta.
“Tống Hạ, đừng để bị mê hoặc!”
Tôi kéo Tống Hạ quay lại, nhìn những quỷ hồn kia đồng thời nở nụ cười rợn người với tôi.
“Nhưng…”
“Cô ra ngoài trước đi, đi thẳng một mạch tới nhà Phong Thủy, bất kể giữa đường có nghe thấy gì cũng tuyệt đối không được ngoảnh đầu lại!” Tôi dặn dò.
Tống Hạ hơi do dự nhưng hiện tại cũng cô ấy cũng chỉ có thể nghe lời tôi nên đành nghiến chặt răng, liên tục lùi lại.
Còn tôi cũng chầm chậm lui ra khỏi nhà họ Tống, có lẽ vì tôi đã quấy nhiễu bữa tiệc thịnh soạn của đám này nên những du hồn dã quỷ kia cứ nhìn tôi chằm chằm, vì người tôi có Lôi quyết hộ thể nên mấy thứ này mới không dám làm bừa.
Sau khi tôi lùi ra khỏi nhà lớn của họ Tống, Tống Hạ cắm đầu cắm cổ chạy thẳng đến nhà Phong Thủy, còn tôi từ tốn đi đến chỗ cốp xe, lấy thanh đại đao đã lâu không dùng của tôi ra!
“Thiên Cẩu Hổ Sát!”
Cũng không biết có phải là do sát khí của thanh đại đao này quá nặng hay không mà khi tôi rút nó ra, tất cả những du hồn dã quỷ kia đều lùi lại, sau đó tôi nhấc thanh đại đao lên bước vào nhà họ Tống một lần nữa.
Tôi cắm chặt thanh đại đao xuống sân sau thật vững chãi. Đám du hồn dã quỷ kia liên tục lui lại, chỉ là thầy Tống lại đứng lên, lúc này mặt mày ông ta hung tợn, nghiến răng nghiến lợi đi về phía tôi.
“Bị khống chế à?”
Một tay tôi nhấc thanh đại đao năng hơn hai mươi ký lên, múa đao về phía trước, hơi thở sắc bén của thanh đao lập tức tạo nên từng lớp từng lớp không khí dao động như sóng.
“Soạt soạt!”
Thầy Tống không dám liều lĩnh làm bừa, tôi biết lúc này có lẽ cơ thể của ông ta đã bị điều khiển, muốn đuổi đám này đi thì vẫn phải cần đến thanh đại đao này!
“Còn không lùi lại thì đừng trách thanh đại đao này của ta không nể mặt!”
Nói xong thì tôi cũng vung đao múa liên tục. Mỗi lần tôi múa thanh đại đao này đều sẽ tạo ra một luồng khí trừ sát. Hơi thở xung quanh bắt đầu tản đi dần dần. Đám quỷ hồn kia cũng e sợ sát khí của thanh đại đao nên nhanh chóng tan biến.
“Phá!”
Tôi hét lên một tiếng giống như Định Hải Thần Châm (gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không), Thiên Cẩu Hổ Sát, một đao chấn trăm quỷ!
Cuối cùng thì thần trí của thầy Tống cũng từ từ khôi phục lại, nhưng vì cơ thể ông ta đã hút vào quá nhiều âm khí nên lúc này nói chuyện cũng cực kỳ yếu ớt không có sức.
“Ta… Ta làm sao vậy?”
Tôi đi đến đỡ ông ta, vỗ vỗ vai ông ta rồi bảo: “Thầy Tống à, đêm hôm khuya khoắt thế này ông còn xướng kịch cái gì thế? Ông mời gọi hết đám du hồn dã quỷ xung quanh đây đến luôn kìa, suýt nữa thì bọn chúng xướng kịch đưa ông đi luôn rồi!”
Thầy Tống bất đắc dĩ thở dài, than: “Ôi, cậu không hiểu đâu, đây là do phu nhân của tôi muốn tôi xướng đấy chứ, cứ đến ngày 14 tháng 7 âm lịch thì tôi sẽ xướng kịch cho bà ấy nghe ở sân sau, để bà ấy biết là tôi ở trên này sống tốt lắm, ngờ đâu đêm nay ở gần đây lại có nhiều vật cõi âm đến thế!”
“Đúng rồi, cháu gái ta đâu? Không xảy ra chuyện gì chứ?”
Tôi lắc đầu: “Không có, bây giờ cô ấy đang ở cùng với Lam Lâm ở nhà Phong Thủy. Ở đó có quỷ La Sát trấn giữ, gần như không có âm sát nào dám vào trong đâu.”
“Ôi chao! Thế thì tốt thế thì tốt rồi, vậy thì, cậu nhóc, cậu ở đây làm gì thế?”
Tôi đảo mắt nhìn ông ta, bất lực thở dài, bảo: “Tôi đến để cứu ông đấy, ông tưởng tôi ở đây làm gì hả?”
“Cứu ta? Cậu đến cứu ta hả?” Thầy Tống ngờ vực hỏi.
Tôi đặt hẳn thanh đại đao xuống đất, chỉ nghe một tiếng “choang” trong trẻo vang lên, thầy Tống ngay lập tức giật nảy mình, hỏi: “Đây… Đây là gì thế? Sao dương khí của nó lại mạnh mẽ như vậy?”
“Thiên Cẩu Hổ Sát, nếu không nhờ thanh đao này thì e là vừa rồi ông đã bị đám du hồn dã quỷ kia câu mất linh hồn rồi!”
“Thanh… thanh đao này, sao lại trông quen như thế chứ? Nhóc, vừa rồi cậu nói cái gì?”
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Huyền Nghi
- Người Đưa Tang Cõi Trần
- Chương 72: Một đao chấn trăm quỷ