Triệu đại phu chỉ lắc lắc đầu, ông có chút hiểu biết đối với dị thuật là vì cái này vốn không phải là điều gì bí mật, hơn nữa người đã sống đến sáu mươi tuổi, trải nghiệm phong phú mà thôi.
Về phần ở đâu có dị thuật, cái này làm sao ông biết được.
"Không biết thật sao?"
Hứa Thanh Tiêu không nhịn được lại hỏi thêm một câu.
Người sau đành cười khổ.
Nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói.
"Thanh Tiêu tiểu hữu, ta chỉ là một đại phu, nhưng dị thuật cũng không phải bí mật gì, ta có thể nói một chút về nó, nhưng ngươi hỏi ta nơi nào có dị thuật, sao ta có thể biết được?"
Triệu đại phu có chút dở khóc dở cười.
Dị thuật là sách cấm của thiên hạ, bất luận là triều đình hay là danh môn chính phái, chỉ cần phát hiện có người tư tàng dị thuật, cả nhà bị trảm, cũng không hề có chút gì hàm hồ.
Cho nên dân chúng tầm thường tất nhiên không hiểu.
Triệu đại phu biết nhiều thứ như vậy, một nửa là tin đồn đầu đường cuối phố, một nửa khác là do đặc thù nghề nghiệp, dù sao người làm đại phu sẽ có nhân mạch rộng lớn, sẽ biết được nhiều chuyện hơn so với người thường.
Nghe thấy Triệu đại phu trả lời như thế, Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu được mình có phần quá đáng.
"Triệu đại phu, hôm nay đến đây, bất luận là như thế nào cũng đều quá đường đột, Hứa mỗ ta cũng không phải là người xấu, ân tình hôm nay, khắc trong tâm khảm, nếu như may mắn sống sót, tất sẽ hoàn lại ân đã giải thích nghi hoặc."
Hứa Thanh Tiêu gật gật đầu, hắn chắp tay cúi đầu với Triệu đại phu, hành đại lễ.
"Không sao, không sao."
Triệu đại phu gật gật đầu, thật ra ông cũng hiểu Hứa Thanh Tiêu bất đắc dĩ mới làm vậy, cho nên chút mâu thuẫn vừa rồi cũng không là gì hết.
Sau đó, Hứa Thanh Tiêu không nói thêm gì nữa, về cơ bản hắn đã là người sắp chết, không có tâm tình nói chuyện phiếm, dự định cứ như vậy mà rời khỏi.
Chỉ là lúc Hứa Thanh Tiêu chuẩn bị rời đi, Triệu đại phu lại bỗng nhiên cất tiếng nói.
"Thanh Tiêu tiểu hữu, chờ đã."
Ông mở miệng ngăn lại Hứa Thanh Tiêu.
Lập tức, Hứa Thanh Tiêu có chút tò mò, không biết đối phương muốn làm cái gì?
Triệu đại phu đứng dậy, đi tới tủ dược trước mặt, lục tung một hồi, một lát sau cầm một chiếc hộp gỗ đi tới.
"Thanh Tiêu tiểu hữu, trong hộp này có một viên bổ huyết đan thượng đẳng, trong cơ thể ngươi có khí âm minh, nuốt viên bổ huyết đan này vào có thể lưu thông máu cường thân, ít nhất có thể tránh bớt một ít đau đớn, cũng có thể để cho thân thể xương cốt linh hoạt một chút, cứ coi như đây là chút tâm ý của lão hủ đi."
Triệu đại phu đưa chiếc hộp cho Hứa Thanh Tiêu.
"Cái này. . ."
Hứa Thanh Tiêu hơi xúc động, hắn nhìn chiếc hộp đối phương đưa tới, có vẻ kinh ngạc, nhưng Hứa Thanh Tiêu không có thời gian nói thêm nữa, bởi vì hắn quả thật cần thứ đồ này.
"Triệu đại phu, đa tạ."
Hứa Thanh Tiêu lại chân thành trí tạ, sau khi tiếp nhận chiếc hộp thì xoay người rời đi.
Giờ phút này.
Mưa phùn liên miên, màn trời vẫn đen kịt như trước.
…
Giờ Dần.
Trời còn chưa sáng.
Trong phòng.
Hứa Thanh Tiêu mở chiếc hộp ra.
Một viên đan dược màu đỏ nâu hiện lên ở trước mắt.
Đan hoàn không lớn, Hứa Thanh Tiêu nuốt luôn vào bụng, cũng mặc kệ có tác dụng phụ gì hay không.
Hàn khí trong cơ thể càng dày đặc hơn, nói thật có thể kiên trì trở về đã xem như thân thể này không tồi rồi.
Đan dược vào họng chưa đến nửa khắc đã nhanh chóng xảy ra phản ứng.
Tựa như một ngọn lửa, thiêu đốt phần bụng, làm cả người Hứa Thanh Tiêu thoải mái hơn rất nhiều.
Ngọn lửa lan tràn đến tứ chi trên thân thể, giống như ngâm mình trong suối nước nóng, sung sướиɠ vô cùng.
Đợi qua một lát, Hứa Thanh Tiêu đứng dậy thao luyện lại Chính Dương Quyền Pháp một lần nữa, sau khi gân cốt trên người hoàn toàn giãn ra, liền bắt đầu suy nghĩ cách giải cứu.
“Dị thuật?”
Hiện tại ba phương pháp tự cứu mà Triệu đại phu đưa cho, hai cái đầu tiên căn bản không thể thực hiện được.
Chỉ còn con đường dùng dị thuật này là có thể thử một phen.
Nhưng thứ dị thuật này cực kỳ khó tìm, huống chi ở cái huyện Bình An tầm thường này, sao có thể có dị thuật được chứ?
Có chút đau đầu rồi đây.
Trong phòng, Hứa Thanh Tiêu không thắp đèn dầu, một mảnh đen tối.
Trong bóng tối, Hứa Thanh Tiêu nhắm hai mắt, trong đầu chỉ có hai chữ.
“Dị Thuật”
Hắn mơ hồ cảm thấy chính mình hẳn có biết một ít thông tin, nhưng có lẽ là bởi vì mới vừa xuyên qua, những thông tin tiếp thu được không hoàn toàn hoàn chỉnh, cho nên nghĩ không ra.
Hiện giờ sinh mệnh chỉ còn lại mười canh giờ cuối cùng, Hứa Thanh Tiêu không muốn trì hoãn.
Một phút một giây cũng không thể trì hoãn.
Nhưng mà càng như thế, con người càng tâm phiền ý loạn, cũng sẽ dễ dàng nóng vội hơn.
Một canh giờ.
Hai canh giờ.
Đã đến giờ Thìn.
Trời đã sáng từ lâu, trong phòng Hứa Thanh Tiêu ngồi ở trên ghế, vẫn nhắm mắt suy tư.
Nhưng cũng chính vào lúc này một tràng âm thanh bước chân rất nhỏ chậm rãi vang lên.
Mở mắt ra, lập tức xuất hiện tiếng đập cửa.
“Thanh Tiêu ca, là ta.”