Chương 26: Chu Tú Tài Nói Về Nho Gia (2)

"Thôi bỏ đi, người có kiếp nạn của mình, ngươi vì tìm một đường sống, mà đi lên con đường này cũng là việc bất đắc dĩ mà thôi."

"Nhưng mà, Thanh Tiêu à, nếu như có một ngày, nếu ngươi không thể tiếp tục khống chế được bản thân, vì chúng sanh vô tội, có đôi khi phải lựa chọn sao cho đúng, nếu không đây sẽ là sai lầm cả đời của lão hủ này."

Triệu đại phu nói, trong lòng ông vẫn còn rất rầu rĩ.

Thực ra ngay từ đầu ông đã định khai tên Hứa Thanh Tiêu ra rồi, nhưng nếu không phải lương y như từ mẫu, hơn nữa còn sợ liên lụy đến càng nhiều người vô tội hơn nữa, thì chắc chắn ông đã nói ra.

Nhất là khi biết được sự đáng sợ thật sự của dị thuật.

Triệu đại phu lại bắt đầu rối rắm.

Nếu như có một ngày, Hứa Thanh Tiêu hóa yêu nhập ma thật, đến lúc đó người chết cũng không phải một mình Hứa Thanh Tiêu đâu.

Mà còn rất nhiều người dân vô tội.

Bởi vì như thế, cho nên ông thức trắng đêm không ngủ.

Dù sao chữa bệnh cho người cũng không chữa được bệnh trong tâm.

"Ông đừng lo Triệu đại phu, nếu như có lúc đó thật thì ta sẽ không hại người vô tội."

Hứa Thanh Tiêu gật đầu.

Hắn hiểu được Triệu đại phu đang lo lắng cái gì.

Nhưng nếu có một ngày, không thể tự khống chế được, hắn sẽ không để mặc bản thân cứ như vậy mà hóa thành yêu ma.

Hại kẻ vô tội, Hứa Thanh Tiêu không làm nổi.

Nhận được câu trả lời thuyết phục của Hứa Thanh Tiêu, Triệu đại phu gật đầu, mặc dù không biết lời của Hứa Thanh Tiêu là thật hay giả, nhưng có thể trả lời như vậy, cũng đã rất tốt rồi.

Nhưng mà rất mau lời của Hứa Thanh Tiêu cũng tiếp tục cất lên.



“Triệu đại phu, ta muốn hỏi ông một chuyện, ông có hiểu Nho gia không?"

Hứa Thanh Tiêu hỏi Triệu đại phu.

Thiên Địa Văn Cung trong đầu chắc có thể trấn áp được ma chủng, nhưng bản thân hắn vẫn chưa biết cách mở nó ra.

Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu đoán già đoán non chắc liên quan với Nho gia, cho nên muốn hỏi thăm chút.

"Nho gia?"

Triệu đại phu hơi ngạc nhiên.

"Đúng vậy, Nho gia."

Hứa Thanh Tiêu gật đầu.

Ngay sau đó Triệu đại phu lắc đầu nói.

"Ta cũng không hiểu Nho gia lắm, nhưng mà vị tiên sinh ở trường tư thục của huyện chắc sẽ biết, dẫu gì thì hắn cũng là tú tài nổi danh ở huyện chúng ta, nói gì thì nói tuy không trúng cử thì cũng là một người đọc sách."

"Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?"

Triệu đại phu tò mò hỏi.

"Triệu đại phu, trong người ta có ma chủng của dị thuật, thuộc loại tai họa, mà Nho gia có chính khí cuồn cuộn, có thể áp chế được ma tính ở trong cơ thể, đương nhiên đây cũng là suy đoán của ta mà thôi."

Đối mặt với Triệu đại phu, Hứa Thanh Tiêu cũng không nói dối, dựa vào sự thật mà nói.

Vừa nói những lời này xong, trong mắt Triệu đại phu lóe lên vẻ kinh ngạc, suy nghĩ một chốc cũng không kìm được chậm rãi nói.

"Ngươi nói như vậy thì đúng là có khả năng thật, lão hủ thường nghe Chu tú tài nói, rằng người đọc sách có một loại khí gì đó mà bách tà bất xâm ấy."



"Thế này đi, ngươi ra tìm tiểu nhị trong tiệm của ta, bảo hắn chuẩn bị một toa thuốc bổ khí, thê tử Chu tú tài dạo này khí có chút hư, ngươi thay ta mang đến, nhân cơ hội hỏi thử xem, không lấy tiền, coi như đây là tiền học phí."

Triệu đại phu rất kích động, ngay lập tức giúp Hứa Thanh Tiêu sắp xếp mọi chuyện.

"Cũng không cần phải vậy, tiền thuốc cứ để ta trả cho, Triệu đại phu ông đã giúp ta rất nhiều rồi."

Hứa Thanh Tiêu không muốn mắc nợ Triệu đại phu nữa, hắn đứng dậy lấy ra chút bạc còn sót lại, mặc dù không nhiều nhưng đây cũng là một phần thành ý.

"Ài."

Triệu đại phu hiểu rõ suy nghĩ của Hứa Thanh Tiêu, ông cũng không nhiều lời hơn, chỉ than nhẹ một câu.

"Ông cứ nghỉ ngơi cho thật khỏe, Triệu đại phu, nếu có bất cứ chuyện gì cần ta làm hộ, xin cứ việc nhờ bảo."

Sau một lúc lâu sau, Hứa Thanh Tiêu cũng không muốn tiếp tục quấy rầy Triệu đại phu nữa, hắn đứng lên cáo từ, mấy câu nói ấy cũng rất chân thành.

"Ừ, đi đi!"

Triệu đại phu gật đầu, sau đó nhìn theo bóng lưng Hứa Thanh Tiêu rời đi.

Không lâu sau, Hứa Thanh Tiêu cầm theo một gói thuốc, đi ra khỏi tiệm thuốc bắc của nhà họ Triệu.

Huyện Bình An cũng không lớn lắm, thôn thứ chín đường thứ hai mươi tư, chỗ của Chu tú tài cũng ở đấy không xa, bằng vào thể chất nhập phẩm của Hứa Thanh Tiêu, cứ bước nhanh chắc chưa đến một khắc đồng hồ đã đến nhà Chu tú tài rồi.

Sân nhà đơn giản, phòng ốc thấp lùn.

Ngoài cổng có người đang quét rác, đó là một người phụ nữ vào độ tuổi tứ tuần.

"Xin hỏi Chu tiên sinh có ở nhà không ạ? Tại hạ là Hứa Thanh Tiêu, sai dịch của nha môn, Triệu đại phu bảo ta mang thuốc đến cho ông ấy."

Hứa Thanh Tiêu cầm thuốc đi vào, tiến lên hỏi.

"Quan sai hả?"