Chương 2: Cách Cái Chết Chỉ Còn Mười Hai Canh Giờ (2)

Hứa Thanh Tiêu không thích ngồi chờ chết, tuy khởi đầu ác liệt như thế này, nhưng nếu là có cơ hội hắn vẫn muốn tranh thủ một chút.

Bằng không cứ như vậy chết đi, thật sự là mất sạch mặt mũi.

Khi nghe Hứa Thanh Tiêu hỏi.

Đại phu đã qua tuổi sáu mươi ngẩn người ra một chút, ánh mắt ông dừng lại trên người Hứa Thanh Tiêu, hơi suy tư, sau đó thở dài nói.

"Thật ra cũng không phải là không có cách nào, ngược lại có tới ba biện pháp, chỉ là ba biện pháp này cũng rất khó hoàn thành."

Đại phu trầm tư, khi nói ra những lời này, nửa đầu câu nói làm cho người ta dâng lên hy vọng, nhưng nửa câu sau lại làm cho người ta tuyệt vọng.

"Đại phu, dù sao cũng sắp chết tới nơi rồi, hay là ông cứ nói ra đi, biết đâu thực sự sẽ xảy ra kỳ tích thì sao.”

Hứa Thanh Tiêu tiếp tục mở miệng.

Nếu đã có biện pháp, như vậy tức là vẫn còn một đường sinh cơ, cho nên Hứa Thanh Tiêu không định từ bỏ.

Thấy Hứa Thanh Tiêu cố chấp như vậy, đại phu thở dài, rõ ràng lòng cầu sinh của con người mạnh mẽ biết bao, ngẫm lại cũng đúng, Hứa Thanh Tiêu năm ấy hai mươi tuổi, đang ở tuổi thanh xuân, đổi lại là bất luận kẻ nào cũng không chấp nhận được sự thực này.

Nghĩ đến đây, tiếng nói đại phu tiếp tục vang lên.

"Ba biện pháp này, nói ra thì cũng đơn giản, nhưng làm được thì rất khó."

"Thứ nhất, trong cơ thể ngươi có khí âm minh, đây là vật cực âm cực tà, muốn giải trừ, phải cần vật chí cương chí dương, lão hủ biết được có một loại đan dược, tên là Kim Cương Lưu Ly đan, đan dược này là do chính là Lôi Âm đặc chế, sáu mươi năm mới có thể luyện chế một lò, dùng vào có rất nhiều diệu dụng, mỗi một viên giá trị liên thành, cho dù là gia tộc giàu có nhất huyện Bình An dốc hết gia sản, cũng không đổi được một phần mười."

Ông lên tiếng, nói ra biện pháp thứ nhất.

Quả thực, biện pháp này còn chưa nói xong, Hứa Thanh Tiêu chỉ biết không chơi nổi.

Lôi Âm tự là một trong ba tam đại Phật môn, cao cao tại thượng, mặc dù là Phật môn có lòng từ bi, phổ độ chúng sinh, cũng không có khả năng lấy ra một đan dược trân quý như thế, để đưa cho những kẻ ở tầng đáy như mình.



"Biện pháp thứ hai là gì?"

Hứa Thanh Tiêu tiếp tục hỏi.

"Biện pháp thứ hai cũng đơn giản, loại vật âm tà này, sợ chính là khí thuần dương, nếu trong vòng mười hai canh giờ, đột phá tới bát phẩm cảnh võ giả, tăng cường thể phách, hoạt huyết cường thần, có thể loại bỏ sạch sẽ."

Đại phu nói ra biện pháp thứ hai.

Biện pháp thứ hai vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều tự nhiên lắc đầu.

Nếu nói biện pháp thứ nhất khó khăn, vậy thì biện pháp thứ hai càng khó hơn.

Võ đạo mười phẩm, mỗi phẩm cách nhau một tầng trời.

Thân thể này của nguyên chủ nhân, đến bây giờ vẫn là một võ giả bất nhập phẩm, từ không có phẩm nào đến bát phẩm, tức là một hơi vượt qua ba phẩm cấp.

Có cắn thuốc cũng làm không được.

Phải biết rằng, võ đạo bát phẩm, đủ tư cách đến phủ Nam Dự làm bộ khoái thủ tịch, biện pháp này không phải không thể thực hiện được, là căn bản không thể thực hiện được, chỉ tồn tại trên lý thuyết.

"Vậy biện pháp thứ ba?"

Hứa Thanh Tiêu vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.

Hắn tiếp tục hỏi, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy nét kiên nghị.

"Biện pháp thứ ba này, chính là dị. . ."

Đại phu mở miệng, đang chuẩn bị nói rõ biện pháp thứ ba, bỗng nhiên vang lên tiếng nói của Trần bộ khoái.



"Đại phu, có những chuyện không thể nói lung tung."

Trần bộ khoái tựa như biết đại phu muốn nói gì, lập tức ra tiếng cắt ngang, không cho hắn tiếp tục nói tiếp, để cho mọi người có chút tò mò.

"Trần đại nhân. . . Là lão hủ đường đột, có phần nói năng lung tung, mong Trần đại nhân chớ nên trách tội."

Sắc mặt đại phu trở nên hơi khó coi, ông cũng ý thức được mình đã nói sai, lập tức cúi đầu với Trần bộ khoái.

Rồi người kia lắc lắc đầu, nhìn lướt qua Hứa Thanh Tiêu, không khỏi than thở mà nói: "Ta hiểu Triệu đại phu nôn nóng cứu người, chỉ là cứu người cũng phải có quy củ, người đâu, đưa Triệu đại phu rời khỏi, thời gian cũng không còn sớm."

"Còn nữa, sắc ít thuốc cho Thanh Tiêu."

Trần bộ khoái hạ lệnh, cho người ta tiễn bước Triệu đại phu, sau đó ngồi ở đầu giường Hứa Thanh Tiêu.

"Thanh Tiêu, sự đời không có gì tuyệt đối, lát nữa ta sẽ đi tìm Huyện thái gia một phen, không có được Kim Cương Lưu Ly đan, nhưng lần này ngươi cũng được cho là bị thương vì công vụ, bất luận như thế nào, giúp ngươi kiếm chút bổ huyết đan dược sẽ không thành vấn đề."

"Có lẽ tất cả đều có chuyển cơ, ngươi cũng đừng quá nản lòng."

Hắn lên tiếng, vẫn tiếp tục an ủi Hứa Thanh Tiêu.

Mà Hứa Thanh Tiêu ở trên giường, toàn bộ tâm thần đều tập trung vào phương pháp thứ ba Triệu đại phu còn chưa nói xong kia.

Rất hiển nhiên phương pháp thứ ba này có liên lụy đến điều gì đó, thế cho nên không thể nói lung tung.

Nhưng phương pháp thứ ba này, so với so hai phương pháp trước đó thì dễ làm hơn. Tuy vậy, Hứa Thanh Tiêu không truy hỏi.

Hắn biết tính tình của Trần bộ khoái, hơn nữa nếu tiếp tục truy hỏi, Triệu đại phu nhắm chừng cũng không dám tiếp tục nói lung tung.

Vì vậy, Hứa Thanh Tiêu đè nén nỗi nghi hoặc trong lòng, nhưng cũng đã nhen nhúm trong lòng những mầm mống hy vọng.

Hắn không thể nào cứ cam chịu như vậy. Có trời mới biết sau khi mình chết đi rồi liệu có thể sẽ tiếp tục xuyên qua hay không, nếu là có thể xuyên không, vậy chẳng phải là hút máu sao?