Chiêu Đế, tự Dung Ngọc, đăng cơ được năm năm thì băng hà. Không phi tần, không con cái, cuối cùng truyền ngôi cho một người cháu họ.
Người đảm nhiệm công việc chăm sóc cho Chiêu đế đến những giờ phút cuối cùng là một lão thái y họ Lâm. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, vì đau lòng quá độ, tuổi tác lại cao, cho nên không lâu sau đó, ông ấy cũng qua đời.
Cho đến cuối cùng, ông ấy vẫn không thể quay về chăm sóc cho con rùa nhỏ kia.
Một trận mưa mùa hạ đi qua, đất trong vườn ngập tràn hoa cỏ, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa của một ai đó.
Bảo Châu mở cửa: “Ai đấy?”
Ngoài cửa là một nam thanh niên trẻ tuổi lạ mặt, tướng mạo trông hơi ngốc nghếch.
“Bảo Châu tỷ tỷ, ta là Lý Hồ, em trai của thống soái Kinh Vân vệ Lý Hà. Ta đến đây là muốn gặp Khương tiểu thư, ta có một thứ cần giao lại cho người.”
Hắn giơ lệnh bài lên, Bảo Châu nhìn thấy liền để hắn vào trong.
Tiểu viện này không quá lớn, đi qua hành lang đã đến được sân sau, ở phía góc sân có một cây cổ thụ xanh tươi, dưới gốc cây là một nữ tử mặc y phục màu trắng đang ngồi.
Dung mạo sắc sảo, nho nhã ung dung.
Lý Hồ biết nàng, nàng là tiểu thư khương gia, tên Khương Hoài Nguyệt, mấy năm nay dùng thân phận nữ nhi viết sách, nổi danh thiên hạ, sau này chắc chắn cũng sẽ lưu danh thiên cổ. Chỉ có điều nàng cho đến giờ vẫn chưa gả cho ai.
Khương Hoài Nguyệt ngẩng đầu, giọng nói nhẹ nhàng: “Ngươi là em trai Lý Hà?”
Lý Hồ ngượng ngùng gãi đầu: “Không giống sao? Ca ca công việc bận rộn, tạm thời không thể rời khỏi kinh thành nên đã sai ta đến gặp người.”
“Giống lắm. Ngươi muốn đưa cho ta thứ gì?”
Lý Hồ đến vì muốn báo tin Dung Vọng đã băng hà.
Tay nàng khẽ run.
Lý Hồ lấy ra chiếc hộp đựng tro cốt: “Đây là tro cốt của chủ nhân, ngài ấy đã dặn dò ta phải đưa đến tận tay người. Sau khi người đi, chủ nhân đã cho người đến bên bờ sông Vân để tìm kiếm, lật tung từng tất đất, cuối cùng cũng tìm được thi hài của Ngọc điện hạ.”
“Người đời chỉ biết đến Chiêu Đế tên tự Dung Ngọc. Không ai biết rằng chủ tử ngày đêm lo nghĩ cho bách tính, cho đến tận những ngày cuối đời cũng chỉ có đám nô tài thân cận như chúng ta biết được thân phận của ngài ấy. Chôn cất trong Hoàng lăng cũng là thi hài của Ngọc điện hạ.”
“Khương tiểu thư ơi, không ai nhớ đến tên họ của chủ tử, nhưng người nhất định phải nhớ kỹ đấy.”
Lý Hồ nói mãi nói mãi rồi bật khóc.
“Lâm thái y cũng đi rồi, nô tài đem theo hai hộp tro cốt, trèo đèo lội suối, lúc đi vẫn là mùa đông, đến giờ đã sang mùa hạ, hoa mai đã tàn, tuyết đã tan, hoa cỏ xanh rờn mới đến được đây.”
Đưa tro cốt của một người cho người mà hắn yêu.
Lại đưa tro cốt của một người về quê hương của người đó.
Đều là cùng một nơi, chính là nơi mà năm đó lão thái y đã nói với Dung Vọng: “Tiểu điện hạ, sau này lão thần sẽ đưa người về quê.”
Phong cảnh quả thực rất đẹp, sơn thủy hữu tình, trời xanh mây trắng, đồng ruộng bạt ngàn, con người chất phác.
Lý Hồ muốn đem chiếc hộp giao cho Khương Hoài Nguyệt nhưng nàng không nhận, chỉ chăm chú nhìn chiếc hũ tro cốt trước mặt, trong ánh mắt là biết bao cảm phúc phức tạp đang cuộn trào. Cuối cùng, nàng lên tiếng:
“Đến lúc chết rồi vẫn muốn lừa ta. Hắn rõ ràng có thể công khai thân phận của mình một một cách đường đường chính chính. Hắn là thiên tử một nước, làm gì có chuyện không làm nổi chút chuyện vặt này?”
Cũng giống như ly rượu độc năm đó.
Hắn chỉ muốn nàng mềm lòng.
Hắn không để tâm những người xung quanh có biết đến tên họ của hắn hay không, hắn chỉ muốn nàng nhớ đến cái tên Dung Vọng trọn kiếp này.
Lý Hồ nhìn thấy nàng kiên quyết như vậy bèn đặt chiếc hộp xuống rồi chạy biến. Ra đến cửa, hắn lại len lén nấp sau bức tường quan sát tình hình bên trong.
Lý Hồ và Kinh Vân vệ đều do đích thân chủ nhân bồi dưỡng. Chủ nhân đã dặn dò hắn, từ nay trở về sau phải nghe theo lời của Khương tiểu thư, bảo vệ nàng chu toàn.
Thực ra vị hoàng đế nhỏ tuổi mới lên ngôi kia cũng là do chủ nhân đích thân lựa chọn, ít nhiều gì cũng có chút máu mủ với Khương gia, có thể đảm bảo cho người của Khương gia được an toàn.
Sau khi Lý Hồ rời khỏi, Khương Hoài Nguyệt cũng chẳng có phản ứng gì.
Nàng chỉ nhìn đăm đăm vào chiếc hũ đặt trên bàn, bên trên có khắc một chữ Vọng màu đỏ, giống như dùng máu để viết lên.
Nàng bỗng dưng cảm thấy tức giận, muốn đập vỡ chiếc hộp kia. Nàng vươn tay điên cuồng đập phá đồ đạc trong sân, những mảnh vỡ vương vãi khắp nơi, chỉ có chiếc hộp tro cốt vẫn im lìm nằm ở đó.
Từ trước đến giờ, Khương Hoài Nguyệt là người bình tĩnh lý trí.
Nhưng cái tên Dung Vọng này luôn có thể đánh vỡ phòng tuyến trong nàng.
Nàng ghét hắn chết đi được.
Nàng chẳng màng đến hình tượng, ngồi thụp xuống bên cạnh chiếc hộp tro cốt, nức nở khóc.
Cây thanh mai trong vườn lặng lẽ đơm hoa kết trái. Lại đến một mùa thanh mai sắp chín, nhưng quả thanh mai đắng lắm, vừa chua vừa đắng.
Cây thanh mai này được trồng lúc nàng vừa chuyển đến đây, lúc đó chỉ cao bằng đầu người, mà bây giờ tán cây đã phủ xanh cả một góc vườn.
Chớp mắt đã qua năm năm, nàng năm nay đã hơn hai mươi mùa xuân xanh, chỉ vài tháng nữa thôi là bằng tuổi Dung Vọng năm đó đứng trước cửa nhà nàng.
Qua mấy mùa nữa là bằng tuổi Dung Vọng năm đó đã đẩy nàng ra khỏi điện, bảo nàng đừng quay đầu.
Nhưng lúc đó, nàng vẫn không nhịn được mà quay đầu.
Đến giờ nghĩ lại, mới biết.
Đó chính là lần cuối cùng mà nàng nhìn hắn.
(Hết)