…
Cả ba đứa bạn cùng phòng đều ùa lên, dọa Thẩm Ngôn Cố lùi lại mấy bước.
“Trưa hôm nay chúng tôi vừa đi ăn về…”
“Diệp Lan nhìn thấy trước đấy…”
“Một túi lớn bánh trung thu với đồ ăn vặt…”
“%
TruyenHD&*%$”
“$%;*”
“%@&*+¥”
Ba người đồng loạt ríu rít.
“Dừng dừng!” Thẩm Ngôn Cố duỗi tay: “Nói cái gì thế, để một người nói thôi?”
Trần Quân: “Để tôi để tôi.”
Hai người còn lại lập tức im lặng.
Trần Quân nói: “Cậu còn nhớ Điền Loa cô nương bên hồ Đại Minh không?”
Thẩm Ngôn Cố: “Ai?”
Trần Quân: “Điền Loa cô nương tặng gà rán cho chúng ta đó!”
Thẩm Ngôn Cố lập tức suy đoán: “Cô ấy lại tặng thứ gì cho chúng ta à?”
Ba người bước sang một bên, cùng chỉ về những chiếc túi trên bàn: “Cậu nhìn xem.”
Thẩm Ngôn Cố đi qua, bất ngờ nói: “Túi to như vậy, có những gì thế?”
Trần Quân hùa theo: “Bánh trung thu, chocolate, bánh quy, còn có rất nhiều đồ ăn.”
Thẩm Ngôn Cố hít một ngụm khí lạnh: “Rốt cuộc là ai vậy?
Các cậu biết là ai không?”
Ba người đồng thanh: “Không biết.”
Thẩm Ngôn Cố lại hỏi: “Các cậu động đũa chưa?”
Ba người lại đồng thanh: “Chưa.”
Trần Quân xoa xoa tay: “Thèm muốn chết luôn, đang đợi cậu về ăn cùng đấy.”
Thẩm Ngôn Cố nghi ngờ: “Không giống các cậu lắm, sao lại không ăn trước?”
Ba người sôi nổi ồn ào, tiếp theo Trần Quân lấy một tấm card từ trong túi ra, cười nói: “Lần này có thêm thứ này.”
Thẩm Ngôn Cố lập tức trợn mắt giống Holmes, nhưng khi nhìn thấy chữ trên tấm card thì lại ủ rũ.
“Đóng dấu luôn.”
Dương Dương: “Đúng rồi, sợ bị nhận ra đấy.”
Trên tấm card viết dòng này.
[Chúc phòng 306 Trung Thu vui vẻ, đặc biệt là Thẩm Ngôn Cố.]
“Nhắc đến tên cậu kìa Tiểu Cố, tôi đã nói là của cậu rồi.”
Trần Quân nói.
Dương Dương hỏi Thẩm Ngôn Cố: “Cậu có thể nhận ra là ai không?”
Thẩm Ngôn Cố nhìn tỉ mỉ vài giây, nghiêm túc nói: “Chữ này.” Anh quay đầu liếc mắt nhìn mọi người: “Là thể thời Tống.”
Ba người bạn cùng phòng: “…”
Thẩm Ngôn Cố khổ não: “Gánh nặng trên vai tôi lớn thật.”
Dương Dương hỏi: “Vậy cậu có cách nào không?”
Trần Quân nói theo: “Trừ việc ăn hết ra, thì cậu không có đường lui đâu.”
Diệp Lan lại hùa theo: “Dù sao cũng không tìm thấy người, không ăn thì phí lắm.”
Thẩm Ngôn Cố nhìn một vòng ba người bạn cùng phòng.
Nhìn vẻ mặt xúi giục của các cậu đi!
Có điều quả thật không có đường lui, Thẩm Ngôn Cố nhìn một đống đồ ăn vặt, thở dài: “Ăn đi.”
Cả nhóm đều hoan hô.
Nhờ phúc của Thẩm Ngôn Cố, mọi người vui vẻ ăn ngay.
Có gì nói đấy, ăn rất ngon.
Có gì nói đấy, ai kia, thật sự là… Thẩm Ngôn Cố không ăn bao nhiêu, sau khi ăn xong một cái bánh quy, anh lau tay, nhấn mở wechat.
Chưa kịp làm gì, Dương Dương bên cạnh đã sắc bén hỏi: “Định hỏi xem ai tặng đó à?”
Thẩm Ngôn Cố: “Ừm.”
Dương Dương: “Có thể tìm được không?”
Thẩm Ngôn Cố: “Không biết nữa.”
Dương Dương cắn một miếng bánh mì to, tiếp tục nói: “Tôi nghĩ người ta sẽ không để cậu biết đâu, giấu diếm thế này rồi, nếu cậu đi hỏi, người ta cũng không thừa nhận.”
Thẩm Ngôn Cố sửng sốt một lát: “Hình như cậu biết là ai đúng không?”
Dương Dương cười: “Ha ha, tôi không biết đâu, làm sao tôi biết được.” Cậu ta nói xong rồi hỏi: “Chứ không cậu mở wechat định tìm ai?”
Thẩm Ngôn Cố nói: “Không tìm ai hết, định vào phần thông tin xem thử.”
Dương Dương: “…”
Thẩm Ngôn Cố thật sự định lên xem sổ thông tin, nhưng lật đến một nửa anh đã bỏ cuộc.
Không nói đến chuyện thấy ai cũng chẳng giống, cho dù tìm được nhân vật khả nghi thì cũng như Dương Dương nói, đối phương sẽ không thừa nhận.
“Cậu cứ ăn đi, người ta không muốn cho cậu gánh nặng nên mới không nói đó.” Dương Dương ngồi bên cạnh nói.
Thẩm Ngôn Cố bất lực: “Nhìn tôi bây giờ thấy giống người không có gánh nặng không?”
Dương Dương cười: “Tôi nói này, cậu có thể làm chuyện gì đó phù hợp với gương mặt đẹp trai này không, cứ ăn đi, được chứ?”
Thẩm Ngôn Cố không muốn quan tâm đến Dương Dương.
Sau đó anh mở wechat của Giang Phú.
Tại sao lại mở wechat của Giang Phú chứ.
Tất nhiên vì Giang Phú cũng là trai đẹp.
Hơn nữa Giang Phú có vẻ khá lợi hại về phương diện này, có lẽ số lần từ chối sinh viên nữ không phải con số nhỏ.
Nên chúc một câu trước: [Trai đẹp nhỏ trung thu vui vẻ nha]
Trai đẹp nhỏ lập tức trả lời: [Trai đẹp lớn trung thu vui vẻ]
Thẩm Ngôn Cố cười vì Giang Phú học cách đặt biệt danh của anh.
Anh cũng không lòng vòng, bắt đầu điên cuồng gửi: [Cậu có nhớ chuyện kí túc xá chỗ tôi được tặng gà rán không?]
Thẩm Ngôn Cố: [Hôm nay lại nữa rồi! Người đó tặng nhiều đồ ăn lắm]
Thẩm Ngôn Cố: [Nhưng lần này thì khác, lần này có tấm card nữa, trên đó viết tên của tôi còn có trung thu vui vẻ, không viết thêm gì khác.]
Thẩm Ngôn Cố: [Làm đến mức tôi ngơ ngác luôn, cũng không biết là ai, làm sao đây?]
Sau khi gửi hết những tin nhắn này, Thẩm Ngôn Cố không làm gì cả, chỉ gõ ngón trỏ vào mặt sau điện thoại, chờ đợi.
Chờ đợi… Anh cho rằng Giang Phú sẽ đưa ra vài đề nghị, nhưng không ngờ Giang Phú lại gửi một câu hỏi.
[Ăn ngon không?]
Thẩm Ngôn Cố trả lời cậu: [Ngon lắm]
Giang Phú: [Yên tâm ăn đi, đừng nghĩ nhiều, đừng áp lực vì những chuyện nhỏ nhặt này.]
Thẩm Ngôn Cố dừng lại một chút, chẳng lẽ tên mặt đẹp trai kia có cách xử lý rồi?
Và phút trôi qua, trai đẹp nhỏ lại hỏi: [Nếu anh biết là ai thì sẽ làm gì?]
Thẩm Ngôn Cố nghiêm túc nghĩ ngợi: [Tôi sẽ gặp cô ấy rồi nói rõ ràng, đừng mua cho tôi nữa, ngại lắm]
Thẩm Ngôn Cố: [Tôi sợ nhất loại chuyện như này]