Chiếc xe cua một đường rồi dừng lại trước khu nhà ở, sau đó bốn người mới bước xuống xe, không ngờ lại gặp được người ở ngã rẽ, thứ đang chuẩn bị rời đi ở phía trước không phải người thì là thứ gì?
Bỗng nhiên xảy ra hỗn chiến, một vài người trốn còn vài người bỏ chạy, vừa có pháo vừa có sấm sét.
Một phút sau, người bên ta đều sống sót, bên đối phương đã chết hết.
Hiện trường cực kì im lặng, có lẽ mọi người đã tiến vào trạng thái của trò chơi, nên giờ phút này đều đang nghiêm túc thu thập vật phẩm trong hòm.
Nhặt không ngừng, bỗng nhiên trong mic vang lên tiếng cười.
Thẩm Ngôn Cố nhìn lên góc bên trái, mic của Người sao Hỏa đang lóe lên.
Cậu ta còn nói: “Giang Phú, cậu thay đổi rồi.”
Vừa nói xong Dũng sĩ diệt mồi cũng cười phá lên.
Thẩm Ngôn Cố vừa thay đổi trang bị vừa hỏi: “Cậu ấy làm sao?”
Người sao Hỏa khụ khụ nói: “Trước kia cậu ấy lạnh nhạt lắm, hôm nay khác quá, nhỉ?”
Thẩm Ngôn Cố hỏi: “Cách chơi à?”
Người sao Hỏa phụt một tiếng: “Đúng vậy, trước kia hung tàn hơn.”
Thẩm Ngôn Cố kinh ngạc: “Ba cái đầu người đều là của cậu ấy rồi, vậy mà vẫn chưa đủ hung tàn sao?”
Người sao Hỏa cười: “Đây không phải là chỉ dịu dàng với một người thôi sao.”
Thẩm Ngôn Cố suy đoán: “Trước kia cậu ấy diệt toàn đội luôn à?”
Tiếng cười của Người sao Hỏa càng lớn hơn: “Không chỉ một đội đâu, ai đến cũng diệt luôn.”
Thẩm Ngôn Cố có chút nghi ngờ: “Chẳng lẽ game này không phải chơi như thế này sao?”
Người sao Hỏa: “Chơi như vậy không sai đâu, anh nói đúng rồi!”
Dũng sĩ diệt mồi cười rất vui vẻ.
Thẩm Ngôn Cố nhíu mày, tìm kiếm sự giúp đỡ: “Giang Phú, có phải cậu ta đang nói đến chuyện gì tôi nghe không hiểu không?”
Giang Phú đáp: “Đừng để ý đến họ.”
Một lúc sau, Người sao Hỏa lại thở dài: “Haizz, anh Phú dịu dàng với người ấy đến thế, không biết người ấy có hiểu được hay không.”
Cuối cùng Dũng sĩ diệt mồi nhịn không được cười thành tiếng: “Cmn cậu biết nói quá đấy.”
Thẩm Ngôn Cố đáp lời: “Anh Phú hay cậu đi xem tên của cái hộp kia đi, lát nữa ra lục soát xem sao, xem có thể kết bạn với cậu ta không, phần dịu dàng này không thể lãng phí đâu.”
Người sao Hỏa và Dũng sĩ diệt mồi đồng loạt cười phá lên: “Ha ha ha ha ha ha ha.”
Người sao Hỏa: “Đàn anh thật thú vị quá nha.”
Cảm giác của ván chơi này rất tốt, không có gì bất ngờ khi họ đã Ăn gà.
Khi giành được cúp, Giang Phú hỏi: “Chơi tiếp không?”
Người sao Hỏa và Dũng sĩ diệt mồi đồng loạt trả lời: “Chơi chứ.”
Giang Phú: “Không hỏi các cậu.”
Thẩm Ngôn Cố cười: “Chơi.”
Vậy nên bốn người không lưu luyến thoát khỏi phòng.
Thẩm Ngôn Cố mới thoát ra đã nghe Người sao Hỏa nói: “Đàn anh Thẩm thú vị như thế, có thể add wechat với tôi không.”
Giọng nói của Người sao Hỏa bỗng nhiên im bặt.
Thằng nhóc này, không còn ở đây nữa rồi.
Hai giây sau cậu ta vào lại.
“Ối trời, Giang Phú cậu kick tôi làm gì?”
Giang Phú: “Chuẩn bị.”
Thẩm Ngôn Cố hỏi: “Cậu muốn add wechat tôi đúng không?”
Vừa dứt lời, Người sao Hỏa lại biến mất.
Lại hai giây sau, Người sao Hỏa xuất hiện.
Người sao Hỏa cáu kỉnh: “Dm! Tôi chưa nói tôi sẽ add nhé!
Tôi nói tôi muốn add chưa hả?!”
Thẩm Ngôn Cố: “Có thể add nha.”
Người sao Hỏa cực kỳ lớn tiếng: “Không add! Có kề dao vào cổ tôi cũng không add!”
Thẩm Ngôn Cố cười hỏi: “Giang Phú, sao cậu không cho cậu ta add?”
Giang Phú nói: “Cậu ta không xứng.”
Giọng điệu Người sao Hỏa thay đổi trong nháy mắt: “Aa hu hu hu anh không còn là anh Phú của tôi nữa rồi.”
Giang Phú: “Vậy quá tốt rồi.”
Người sao Hỏa: “Hu hu hu!”
Thẩm Ngôn Cố cười không chịu được.
Mấy vòng chơi buổi tối đều khá thuận lợi, chơi hết bốn vòng thì ba vòng đều ăn gà, nếu không có trợ lý thúc giục đi ngủ là Giang Phú nói đến giờ đi ngủ rồi, có lẽ mọi người vẫn tiếp tục chơi tới bến.
“Lần sau đàn anh lại chơi cùng nhé!” Người sao Hỏa vô cùng nhiệt tình.
Thẩm Ngôn Cố: “Được nha.”
Người sao Hỏa vui vẻ: “Giang Phú, cậu có thể không gọi Tử Minh không gọi Phan Xán, nhưng nhất định phải gọi tôi đấy!”
Dũng sĩ diệt mồi: “Tại sao không gọi tôi! Tôi cũng muốn chơi!”
Giang Phú vô tình vô nghĩa: “Lần sau tôi với anh ấy lập đội hai.”
Vừa nói xong lại tiếp tục vô tình vô nghĩa kick hai người họ ra.
Thẩm Ngôn Cố cười đến hai mắt cong cong: “Bạn học của cậu thú vị ghê, các cậu trò chuyện cũng rất thú vị nữa.”
Giang Phú: “Vậy sao?”
“Đúng rồi.” Thẩm Ngôn Cố vừa nhấn điểm đỏ vừa nói.
Anh có thể cảm nhận được Giang Phú đã hoạt bát hơn, quả nhiên ở cùng với bạn bè thân thiết sẽ khác đi nhiều, trước mặt bạn cùng phòng của anh Giang Phú không có dáng vẻ này.
Thẩm Ngôn Cố có cảm giác mình đã tiến vào trong cuộc sống của Giang Phú.
“Ngày mai anh có chơi nữa không?” Giang Phú hỏi anh.
“Nói sau nhé.” Thẩm Ngôn Cố nghĩ ngợi: “Nhưng có lẽ các cậu vừa đủ bốn người rồi, mà bên tôi còn có Trần Quân nữa.”
Giang Phú trực tiếp hỏi: “Anh muốn giữ Triệu Nghị hay Phan Xán?”
Thẩm Ngôn Cố cười rộ lên: “Cậu cứ thế mà đá bạn bè ra sao?”
Giang Phú: “Họ không quan trọng.”
Thẩm Ngôn Cố mím môi cười, suýt nữa bấm nhầm vào nút không cần thiết.
“Nói sau đi.” Cuối cùng Thẩm Ngôn Cố cũng tắt đèn đỏ ở giao diện.
Giang Phú: “Được.”
Thẩm Ngôn Cố: “Vậy tôi thoát đây.”
Giang Phú: “Đi ngủ ngay.”
Thẩm Ngôn Cố: “Biết rồi biết rồi.”
Thẩm Ngôn Cố thoát khỏi trò chơi, sau đó xoay người.
“Mẹ ơi!” Thẩm Ngôn Cố nhìn thấy cái đầu đặt ngay bên cạnh là Trần Quân: “Cậu dọa tôi hết hồn rồi đấy!”
Cũng vì bị dọa, Thẩm Ngôn Cố mới phát hiện nãy giờ anh cười vui vẻ đến nhường nào.
Được rồi, không cười nữa.
“Chơi game với Giang Phú xong rồi à?” Trần Quân bày ra dáng vẻ đê tiện.
Thẩm Ngôn Cố: “Sao cậu biết?”
Trần Quân: “Cả buổi tối trong ký túc xá toàn nghe thấy giọng của cậu, cứ ở đó Giang Phú Giang Phú anh Phú anh Phú.”
Thẩm Ngôn Cố: “Làm sao?”
Trần Quân: “Vậy ngày mai cho tôi chơi cùng đi.”
Thẩm Ngôn Cố: “Cậu không chơi với họ nữa à?”
Giọng Trần Quân bỗng nhiên lớn hơn: “Vừa nói đã thấy tức, không biết Nam Nam tìm đâu ra một tên gà mờ, thua cả buổi tối, còn không biết xấu hổ chiếm vị trí của cậu, chẳng thú vị gì cả.”
Thẩm Ngôn Cố ha một tiếng: “Kêu các cậu đợi tôi mà không chịu.”
Trần Quân duỗi tay ra muốn véo Thẩm Ngôn Cố: “Cậu bỏ đám bồ câu chúng tôi còn ở đây nói lý à?”
Thẩm Ngôn Cố cười cười thu người lại, Trần Quân thấy thế bèn trèo lên.
“Trần Quân nhịn một tí đi.” Dương Dương nằm cách vách đang xem kịch lên tiếng cười: “Giang Phú sắp xuống đây rồi.”
Trần Quân xí một tiếng: “Tôi còn sợ Giang Phú à?”
Thẩm Ngôn Cố cầm điện thoại đặt sát bên tai: “Alo Giang Phú.”
Trần Quân lùi sau hai bước, trợn mắt: “Thật không đó?”
Thẩm Ngôn Cố cười ha ha.
Ngày hôm sau họ vẫn chơi game cùng nhau, Thẩm Ngôn Cố dẫn theo Trần Quân, Giang Phú dẫn theo Người sao Hỏa.
Không dẫn theo thì không biết được, hai người này cứ như anh em thất lạc nhiều năm, nói chuyện hợp nhau quá ấy!
Trong lúc chơi game, ngoài mấy phút gϊếŧ kẻ địch, trong tai nghe toàn là giọng nói của hai người họ, cậu chọc tôi ghẹo phối hợp cũng khá tốt, chọc đến mức Thẩm Ngôn Cố cười không chịu được, lúc kết thúc họ còn trực tiếp kết bạn với nhau.
Trạng thái này vẫn tiếp tục đến mấy ngày sau, thậm chí Thẩm Ngôn Cố còn cảm thấy không phải anh và Giang Phú hẹn nhau chơi game, mà thực chất họ chỉ đến nghe tấu hài, quá mắc cười rồi.
Nhưng qua mấy ngày nữa, Giang Phú phải học để thi, cuộc thi của Thẩm Ngôn Cố cũng bắt đầu vòng hai, buổi diễn hài phải ngừng hoạt động.
Qua vài ngày nữa, tết Trung Thu đã đến.
Năm nay Tết Trung Thu và Quốc Khánh không khéo cách nhau mấy ngày, tiếc là không được nghỉ liên tục, Trung Thu cô đơn một mình chỉ có thể nghỉ một ngày.
Thế nên hôm Trung Thu, Thẩm Ngôn Cố chỉ có thể vội vàng về nhà, ăn một bữa cơm trưa cùng mẹ rồi lại vội vàng trở về trường học.
Vừa đến kí túc xá, mới mở cửa ra, đám bạn cùng phòng vừa thấy anh đã lập tức sôi trào.
“Tiểu Cố! Cậu trở về rồi!”
“Tiểu Cố tôi nói cậu nghe này!”
“Dm cậu không biết đâu!”