Chương 27

Trên đường về, Thẩm Ngôn Cố nhận được cuộc điện thoại của Trần Quân, mới nhớ ra buổi tối mình có hẹn chơi game với người ta.

“A!” Thẩm Ngôn Cố giật mình, Trần Quân ở đầu dây bên kia điện thoại nói: “Không phải năm thiếu một à? Tìm được người rồi sao?”

Trần Quân cười lạnh một tiếng: “Tìm được rồi, có điều bây giờ thật sự là năm thiếu một, cậu có tới không?”

Thẩm Ngôn Cố tính toán một chút: “Bây giờ tôi trở về kí túc xá cũng tầm hơn bốn mươi phút đấy.”

Trần Quân hừ một tiếng: “Cậu đi chơi với người con trai khác đi, bọn tôi tìm người khác.”

Cúp điện thoại, Giang Phú hỏi Thẩm Ngôn Cố: “Làm sao vậy?”

Thẩm Ngôn Cố: “Chơi game còn thiếu mỗi tôi.”

Giang Phú hỏi: “Đội năm à?”

Thẩm Ngôn Cố: “Ừm.”

Giang Phú: “Gần đây anh hay chơi cái này à?”

Thẩm Ngôn Cố gật đầu: “Đúng rồi, vừa hay đủ người.”

Có lẽ bốn mươi phút vẫn dư dả, để chơi game với mấy người họ, Thẩm Ngôn Cố nhanh chóng quay về ký túc xá trong vòng ba mươi phút. Nhưng vừa mở cửa ra, âm thanh trò chơi vang lên từ trên bàn Trần Quân, Thẩm Ngôn Cố biết ngay cái phòng này không cần anh nữa rồi.

“Các cậu tìm được người rồi à?” Thẩm Ngôn Cố đi qua hỏi.

Trần Quân không rời tay được bèn lấy khuỷu tay chọc Thẩm Ngôn Cố: “Chỉ biết mỗi ăn.”

Thẩm Ngôn Cố cười một tiếng, kéo ghế qua: “Không phải tôi đã nhanh chóng trở về rồi sao.”

Trần Quân: “Không còn vị trí cho cậu đâu.”

Thẩm Ngôn Cố mím môi: “Được thôi.”

Ngồi xem một lúc, Thẩm Ngôn Cố lập tức đi tắm.

Tắm xong quay về giường thì mới mười giờ, bình thường lúc này nếu không có việc gì làm, anh sẽ chơi game cùng Trần Quân, bỗng nhiên bây giờ không biết nên làm gì.

Anh liếc mắt nhìn thấy Diệp Lan đang xem phim cùng đàn chị Liên Mạch, rồi đảo mắt thấy Dương Dương đang xem chương trình, nhìn qua thì thấy Trần Quân đang chơi game, bỗng nhiên có chút cô đơn.

Lướt weibo mấy phút, anh mở PUBG lên, vốn chỉ muốn xem có đồ gì để nhận không thì lại nhìn thấy Giang Phú đang online.

Thế nên anh nhận một đống đồ xong, rồi đi xem battle luôn.



Giang Phú đứng một hàng bốn người, có lẽ mới bắt đầu chơi, số tử vong hiển thị mới mười mạng.

Vẫn đang ở giai đoạn nhặt đồ, chưa có gì đáng xem cả, Thẩm Ngôn Cố đành thoát ra.

Nhưng mới tắt trò chơi đi, tin nhắn của Giang Phú đã gửi qua.

Giang Phú hỏi: [Chơi không?]

Thẩm Ngôn Cố ngồi thẳng người, nhưng anh vẫn một miệng hỏi: [Không phải các cậu có bốn người rồi sao?]

Giang Phú: [Ba người.]

Thẩm Ngôn Cố: [Tới liền]

Thẩm Ngôn Cố lại mở trò chơi lên, lời mời của Giang Phú đã hiện qua, anh lập tức chấp nhận.

Vừa mới vào, âm thanh đã náo nhiệt lên nhiều.

“Hoan nghênh hoan nghênh!”

“Ồ! Xin chào xin chào!”

Đến từ hai đồng đội xa lạ.

Nhưng một giây sau.

“Hả? Là nam sao?” Một người đang nói chuyện được gọi là Người sao Hỏa, lời nói của cậu ta có vẻ vô cùng thất vọng, còn haizz một tiếng: “Tôi còn tưởng Giang Phú đá Tử Minh ra vì muốn kéo em gái nóng bỏng nào vào chứ.”

Người đồng đội khác tên Dũng sĩ diệt mồi dường như cũng muốn nói gì đó, nhưng Giang Phú đã bắt đầu trò chơi rồi, bởi vì đường truyền có vấn đề, nên cậu không nghe thấy giọng nói của mọi người.

Đến giao diện chờ đợi, hai người đồng đội đã yên tĩnh rồi.

Thẩm Ngôn Cố mới có cơ hội chào hỏi: “Chào các cậu.”

Hai người đồng đội cực kì nhiệt tình: “Xin chào xin chào.”

Thẩm Ngôn Cố hỏi: “Bàn vừa nãy sao các cậu kết thúc nhanh thế?”

Người sao Hỏa: “Chẳng phải là…”

Lời của cậu ta bị Giang Phú cắt đứt: “Bọn họ gà.”

Người sao Hỏa kích động: “Lợi hại dữ lắm cũng không né được cậu ném bom chúng tôi nhé!”

Thẩm Ngôn Cố: “Họ là bạn cậu à Giang Phú? Bạn trong hiện thực ấy.”



Giang Phú: “Bạn học cấp ba.”

Thẩm Ngôn Cố ồ một tiếng.

Dũng sĩ diệt mồi: “Nên gọi anh trai nhỏ như nào đây?”

Tên trong trò chơi của Thẩm Ngôn Cố là “Ngươi tỉnh lại đi”, gọi nhau bằng cái tên này không hay lắm.

Anh đang định giới thiệu bản thân, thì bỗng nhiên Dũng sĩ diệt mồi hỏi: “Chắc anh không phải Thẩm Ngôn Cố chứ?”

Thẩm Ngôn Cố hoài nghi: “Cậu biết tôi à?”

“Ôi trời.” Âm lượng của Dũng sĩ diệt mồi bỗng nhiên tăng cao: “Anh thật sự là Thẩm Ngôn Cố?”

Người sao Hỏa cũng bắt đầu phun ra mùi thơm: “Mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi, anh là Thẩm Ngôn Cố à?”

“Hả, a? Tôi.” Thẩm Ngôn Cố khó hiểu: “Là Thẩm Ngôn Cố thì sao vậy?”

Mic của Người sao Hỏa và Dũng sĩ diệt mòi bắt đầu ồn ào náo nhiệt, nói gì đó căn bản nghe không rõ, Thẩm Ngôn Cố chỉ nghe thấy có tên Giang Phú trong đấy.

“Được rồi.”

Giang Phú bỗng nhiên nói một câu, hai người lập tức im lặng.

Thẩm Ngôn Cố hỏi: “Sao các cậu lại biết tôi?”

Người sao Hỏa tràn ngập nụ cười: “Tất nhiên là do Giang Phú nói rồi.”

Thẩm Ngôn Cố: “Cậu ấy nói gì về tôi?”

Người sao Hỏa: “Anh thật sự muốn biết cậu ta nói gì sao?”

Thẩm Ngôn Cố: “Muốn chứ.”

Bỗng nhiên Giang Phú lại mở lời: “Triệu Nghị.”

Nghĩ đây có lẽ là tên của Người sao Hỏa, vì vừa nghe thấy Người sao Hỏa lập tức bật cười.

“Không có gì đâu nha.” Người sao Hỏa nói: “Cậu ta chỉ khen anh thôi, anh quá ưu tú rồi anh trai à.”

Giang Phú ngắt lời: “Gọi đàn anh.”

Người sao Hỏa: “Được được, đàn anh đàn anh.”