Chương 26

Nhưng cũng không phải chuyện lớn gì, vốn dĩ ban đầu Lâm Huống tiếp quản Giang Phú, nên quan hệ của họ tốt hơn là chuyện đương nhiên, Thẩm Ngôn Cố chỉ chiếm lợi ích của đồng hương, mới có chút chủ đề chung với Giang Phú.

Hơn nữa thật ra quan hệ giữa anh và Giang Phú cũng không phải quá tốt, chỉ là đàn anh đàn em bình thường thôi, có thể chưa đến mức bạn bè.

Không sai không sai, đúng vậy đúng vậy.

Nghĩ như thế, Thẩm Ngôn Cố dùng lực đá hòn đá ven đường.

“Tôi và Lâm Huống không thường xuyên trò chuyện.” Một lúc sau, Giang Phú bù thêm câu này.

Thẩm Ngôn Cố ồ lên một tiếng.

Giang Phú lại nói: “Tôi nói chuyện với anh nhiều hơn.”

Chính Thẩm Ngôn Cố cũng không biết mình đang dần nở nụ cười: “Chúng ta cũng không nói chuyện nhiều lắm mà.”

Giang Phú: “Vậy nói chuyện với anh vẫn nhiều hơn.”

Tâm trạng vui vẻ cứ như thế nói đến là đến, bước chân Thẩm Ngôn Cố cũng trở nên nhẹ nhàng.

Đi thêm mấy bước, đột nhiên anh nhìn thấy một chiếc lá lung lay sắp rụng trên cái cây phía trước.

Vậy nên anh lùi về sau nửa bước, nhắm vào chiếc lá nhảy lên rồi giơ tay.

Được rồi!

Không đυ.ng tới!

Thẩm Ngôn Cố thấy Giang Phú định nhảy thì lập tức giữ Giang Phú lại: “Để tôi! Không cho cậu nhảy.”

Ham muốn chiến thắng của một người đàn ông.

Thẩm Ngôn Cô lại xông lên lần nữa.

Quá tuyệt vời!

Lại không hái được.

Rõ ràng có vẻ chỉ cao hơn chút nữa là được rồi, Thẩm Ngôn Cố không tin nổi.

Anh lại nhảy lên lần nữa.

Thẩm Ngôn Cố: “…”

Giang Phú đứng một bên vô tình cười nhạo: “Hay là để tôi?”

Thẩm Ngôn Cố: “Không được!”

Giang Phú cười càng giòn.



Thẩm Ngôn Cố nhìn chằm chằm vào phiến lá, nói với Giang Phú: “Cậu qua đây, cậu đứng ở đây, sau đó tôi ở đây, cậu đỡ eo cho tôi, lúc tôi nhảy thì cậu tiếp sức cho tôi.”

Anh không tin hôm nay mình không hái được chiếc lá này.

Giang Phú nghe vậy thì đi qua, Thẩm Ngôn Cố thấy tay cậu đã đặt lên eo mình thì lập tức nhảy lên, nhưng mà.

“Cậu dùng sức chưa?” Thẩm Ngôn Cố hỏi Giang Phú.

Dường như hầu kết Giang Phú hơi chuyển động, cậu nói: “Lại lần nữa.”

Thẩm Ngôn Cố nhắc lại: “Dùng sức chút nha.”

Lần này thật sự hoàn hảo, Thẩm Ngôn Cố đã hái được lá cây xuống.

Sau đó anh vung tay thả chiếc lá xuống những chiếc lá rơi trên mặt đất.

“Thẩm Ngôn Cố.” Giang Phú đột nhiên gọi anh rồi đưa cho anh một thứ: “Rơi đồ này.”

Thẩm Ngôn Cố nhận lấy, trong lòng đột nhiên suy nghĩ, anh hỏi Giang Phú: “Cậu thấy cái này bao giờ chưa?”

Giang Phú lắc đầu: “Chưa thấy bao giờ, cái gì thế?”

Thẩm Ngôn Cố bóc giấy nhựa ra: “Ăn được đó, hoa quả sấy.” Anh đưa về phía Giang Phú nói: “Cậu thử xem?”

Giang Phú nhìn vào ánh mắt của Thẩm Ngôn Cố trước, mới mở miệng ra.

Thấy cậu sắp ăn, Thẩm Ngôn Cố rụt tay lại, né đi.

Giang Phú: “…”

Thẩm Ngôn Cố cười: “Ha ha ha, cho cậu cho cậu.”

Thẩm Ngôn Cố lại đưa cho Giang Phú ăn, nhưng lúc Giang Phúc sắp ăn được, Thẩm Ngôn Cố lại rút tay về.

Thẩm Ngôn Cố: “Ha ha ha ha ha ha ha.”

Giang Phú: “…”

Thẩm Ngôn Cố cười xong ho một cái: “Được rồi không quậy nữa.”

Thẩm Ngôn Cố lại đưa qua.

Sau đó, lần này y chang vậy, Thẩm Ngôn Cố lại chọc Giang Phú một phen.

“Ha ha ha ha ha, a a a!! Làm gì đó làm gì đó!”

Thẩm Ngôn Cố vẫn chưa cười xong đã nghe Giang Phú thấp giọng gọi “Thẩm Ngôn Cố”, sau đó cả người anh bị Giang Phú vác lên.



Đúng vậy, là vác lên.

Giang Phú trực tiếp khom lưng ôm lấy chân của Thẩm Ngôn Cố, vác anh lên vai, rồi được hai bước định ném anh lên thân cây.

Thẩm Ngôn Cố đẩy Giang Phú để đứng dậy, muốn nhảy xuống chạy trốn, nhưng Giang Phú nhanh tay lẹ mắt đã giữ chặt anh lại, xách anh trở về, một tay đè vai anh xuống, một tay đè cánh tay anh, ấn lên cây.

Thẩm Ngôn Cố không thể động đậy.

Nhịp tim Thẩm Ngôn Cố đập hơi nhanh, thình thịch thình thịch vì Giang Phú.

“Tôi sai rồi sai rồi sai rồi.” Thẩm Ngôn Cố lập tức biết sợ.

Giang Phú a lên một tiếng, bàn tay trượt khỏi khuỷu tay Thẩm Ngôn Cố, một lát sau giữ chặt cổ tay anh, áp lên cây.

Cậu nhìn chằm vào mắt Thẩm Ngôn Cố: “Cho hay không đây?”

“Đương nhiên là cho rồi.” Thẩm Ngôn Cố cử động bàn tay đang bị khóa trên cây, nhấn mạnh: “Nhưng cậu đè thế sao tôi đưa được?”

Vậy mà Giang Phú lại tin Thẩm Ngôn Cố, bỏ tay anh ra.

Nhưng Thẩm Ngôn Cố không dám quậy nữa, anh vẫn chưa muốn chết.

Thế nên anh đút qua.

Miếng hoa quả sấy không to, Giang Phú cắn được một nửa, sau đó… “Ha ha ha ha ha ha ha.”

Thẩm Ngôn Cố nhìn Giang Phú nhắm mắt nhíu mày, cười to lên.

“… Thẩm Ngôn Cố.”

Hoa quả sấy này rất chua!

Không ngờ chứ gì!

Thẩm Ngôn Cố vui muốn chết: “Cậu tự muốn ăn đấy nhé.”

Giang Phú trợn mắt nhìn Thẩm Ngôn Cố, Giang Phú chưa kịp nói gì, Thẩm Ngôn Cố đã sợ rồi.

“Aaa, tôi ăn dùm cậu tôi ăn dùm cậu cho.”

Thẩm Ngôn Cố không nói hai lời đã ăn nơt miếng còn lại, sau đó cũng nhíu mày theo.

Cuối cùng Giang Phú cũng bật cười.

Cậu còn nhéo lên mặt Thẩm Ngôn Cố.

Mạnh quá!

Nhưng không dám nói