Nói sắp xếp là sắp xếp, hai người đi một đoạn đến đường lớn, vậy mà lại có xe dừng trước mặt họ, sau khi hai người lên xe, xe đi mười mấy phút thì đến một quán ăn bên cạnh công viên hồ Nam, mới xuống xe đã có nhân viên phục vụ chào đón, hỏi có phải là anh Giang Phú không.
Cả quá trình như nước chảy mây trôi, vô cùng liền mạch.
Thẩm Ngôn Cố giơ ngón cái về phía Giang Phú.
“Dáng vẻ này của cậu chắc chắn rất hữu dụng khi theo đuổi con gái, dễ làm người khác cảm động.”
Giang Phú hỏi: “Anh cảm động chưa?”
Thẩm Ngôn Cố cười: “Tôi cảm động thì có ích gì.” Nói đến đây anh lại nghĩ đến điều gì, bèn hỏi Giang Phú: “Cậu với ai kia của cậu thế nào rồi?”
Giang Phú xoay đầu nhìn Thẩm Ngôn Cố.
“Không có thế nào cả.” Giang Phú quay đầu về: “Đừng hỏi nữa.”
Thẩm Ngôn Cố dừng lại một lúc.
Có lẽ không nên đùa nữa.
Haizz… Thật là… Quá đáng ghê! Giang Phú cũng chướng mắt!
Mẹ nó.
Hai người ngồi xuống, nhân viên phục vụ mang máy tính bảng đến, Giang Phú đẩy máy tính bảng đến trước mặt Thẩm Ngôn Cố.
“Anh muốn ăn gì thì gọi đi.”
Thẩm Ngôn Cố nói: “Tôi muốn ăn nhiều lắm đó.”
Giang Phú: “Anh cứ gọi đi.”
Thẩm Ngôn Cố cười: “Sợ là phải ăn đến sáng mai luôn.”
Nhân viên phục vụ rót trà cho hai người, đầu tiên Thẩm Ngôn Cố gọi món lẩu xào mà mình thích ăn nhất.
“Cậu ăn cay được không?” Thẩm Ngôn Cố hỏi.
Giang Phú: “Anh ăn được không?”
Thẩm Ngôn Cố: “Vẫn tạm được, cay vừa được không?”
Giang Phú: “Được.”
Thẩm Ngôn Cố gọi mấy món rồi đưa máy tính bảng cho Giang Phú, Giang Phú cất điện thoại đi, gọi thêm một món ăn kèm rồi đặt món.
Mặc dù khách hàng rất nhiều, nhưng lên món vẫn khá nhanh, không lâu sau cua đã được đưa lên.
Thẩm Ngôn Cố thật sự rất thèm, hơn nữa đã hơn 8 giờ rồi, nên anh không khách sáo ăn trước vì lịch sự.
Có thể bởi vì người bên cạnh là Giang Phú, không phải những người bạn cũng phòng thích ríu rít của Thẩm Ngôn Cố, nên bữa cơm này vô cùng yên tĩnh.
Mà việc bóc vỏ gần như do Giang Phú đảm đương toàn bộ, chu đáo muốn chết.
Sao Giang Phú lại tốt đến thế nhỉ?
Sau khi no bụng, Thẩm Ngôn Cố nhân lúc Giang Phú không chú ý, lén quét mã QR ở góc bàn, nhưng thông báo hiện lên nói với anh đã thanh toán rồi.
Thẩm Ngôn Cố giật giật khóe miệng.
“Cậu làm gì vậy chứ!” Thẩm Ngôn Cố nhìn Giang Phú.
Giang Phú nhìn giao diện trên điện thoại Thẩm Ngôn Cố thì hiểu ngay: “Lần sau anh mời lại.”
Thẩm Ngôn Cố nghẹn lại, nuốt toàn bộ suy nghĩ “Sao lại lén lút trả tiền!”, “Sao cậu lại nhanh tay vậy!”, “Bao nhiêu tiền chúng ta chia đôi” vào trong bụng.
“Được.”
Ăn một đống cua làm tâm trạng Thẩm Ngôn Cố cực kì vui vẻ, sau khi ăn cần phải tiêu hóa, hai người quyết định đi bộ một đoạn, đến cửa công viên mới gọi xe.
Đi bộ từ quán ăn đến công viên mất khoảng mười phút, mà đi từ nơi này đến công viên cần phải đi qua một hẻm nhỏ, xem ra vô cùng thích hợp để tản bộ.
Quán ăn này thật sự không tồi, rất đáng suy nghĩ.
“Hôm nay bọn Diệp Lan với các bạn cùng lớp của cậu hẹn lần sau chơi bóng, lúc đó cậu tới không?” Trên đường đi, Thẩm Ngôn Cố hỏi Giang Phú.
Giang Phú hỏi: “Anh tới không?”
Thẩm Ngôn Cố: “Đương nhiên tôi sẽ tới rồi.”
Giang Phú nói sẽ đến, rồi nói: “Tôi vẫn chưa thấy anh chơi bóng bao giờ.”
Thẩm Ngôn Cố: “Đến lúc đó là có thể thấy rồi.”
Giang Phú hỏi: “Anh biết chơi gì?”
Thẩm Ngôn Cố nghĩ ngợi: “Đa số các loại bóng đều biết một chút, nhưng đều đánh chơi thôi, không chuyên.”
Giang Phú: “Tôi nghe nói anh đã giành giải nhất trong một cuộc thi lập trình vào học kỳ trước.”
Thẩm Ngôn Cố kinh ngạc: “Sao cậu biết?”
Giang Phú: “Lâm Huống nói.”
Thẩm Ngôn Cố nuốt nước miếng: “Quan hệ giữa hai cậu tốt thật, chuyện này mà cậu ta cũng nói với cậu.”
Giang Phú không để ý đến câu nói này, mà lại cảm thán: “Trong kì thi cuối kì anh cũng được hạng nhất.”
Thẩm Ngôn Cố: “Cũng do Lâm Huống nói sao?”
Giang Phú như thở dài mà ừm một tiếng, sau đó nói: “Thẩm Ngôn Cố có hơi quá mức ưu tú.”
“Bình thường thôi.” Thẩm Ngôn Cố truy hỏi Giang Phú: “Cậu với Lâm Huống nói gì mà nói đến cả những chuyện này, các cậu thường xuyên nói chuyện à?”
Giang Phú lắc đầu: “Lúc anh ấy đến kí túc xá của chúng tôi để nói chuyện đã nhắc đến chuyện này.”
Thẩm Ngôn Cố: “Ồ.”
Một lúc sau, Thẩm Ngôn Cố nói: “Cậu vẫn chưa trả lời tôi có phải các cậu thường xuyên nói chuyện hay không.”
Giang Phú đột nhiên quay đầu nhìn Thẩm Ngôn Cố: “Chúng tôi thường xuyên nói chuyện thì sao? Không thường xuyên thì làm sao?”
Thẩm Ngôn Cố, bị, hỏi ngược.
Đúng vậy, hai người họ có thường xuyên nói chuyện hay không thì liên quan gì đến Thẩm Ngôn Cố mình?
Anh xoa xoa chóp mũi: “Không có gì, chỉ hỏi linh tinh thôi.”
Có thể Thẩm Ngôn Cố vẫn luôn tưởng rằng trong các đàn anh Giang Phú chỉ có quan hệ tốt với mình mình, bây giờ cậu đột nhiên nhắc đến Lâm Huống, có thể quan hệ giữa Lâm Huống và Giang Phú còn tốt hơn, anh có hơi không quen.