Chương 1

Thời tiết tháng chín còn rất nóng, nhưng gió vừa thổi, những lá cây đều rơi xuống, có vẻ như mùa thu sắp đến rồi.

“Tiểu Cố, cậu nghe gì chưa, tân sinh viên năm nay có một đàn em rất đẹp trai đó.” Trong phòng 306 của ký túc xá đại học Lam Thành, có một nam sinh ngồi ngay đầu gió bắt chéo chân nói chuyện với người bên cạnh.

Thẩm Ngôn Cố chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, hỏi lại: “Đàn em nào?”

Dương Dương gõ vào điện thoại: “Là cái gì Phú nhỉ?”

“Giang Phú, Phú trong giao phó.” Diệp Lan nằm trên giường thò đầu ra ngoài.

Dương Dương chỉ vào Diệp Lan điên cuồng gật đầu: “Đúng đúng, Giang Phú.” Dương Dương vỗ tay: “Cậu cũng nghe qua rồi à?”

“Không phải trên diễn đàn vừa mới nói đó sao.”

Sau đó hai người này liền bắt đầu điên cuồng bàn tán về đàn em Giang Phú kia, rằng nghe nói cậu ta cao bao nhiêu, cậu ta đẹp trai thế nào, cậu ta lạnh lùng ra sao, rồi thì giọng nói của cậu ta còn nghe rất hay nữa.

Thẩm Ngôn Cố đang chơi bắn PUBG với Trần Quân, hai người kia nói chuyện càng lúc càng to tiếng, anh chịu không được nên phải tăng âm lượng trò chơi trong tai nghe lên.

“Trần Quân, cậu ở đây nhìn, tôi đi vòng qua bên kia.” Thẩm Ngôn Cố vừa nói vừa gõ trên bàn phím, thu ống ngắm về.

“Được.”

Chỉ còn lại một đội, lúc Thẩm Ngôn Cố đi vòng qua kia, thấy có hai người ngồi xổm ở phía dưới tảng đá, ngó trước ngó sau nhìn về phía Trần Quân.

Thẩm Ngôn Cố tìm một vị trí thích hợp, tay chạm vào bàn phím, chờ đợi thời cơ.

Hai giây sau, tiếng súng bắn tỉa vang lên bên trong tai nghe, tiếp đến là âm thanh của Trần Quân, sau đó màn hình nhấp nháy.

“Giỏi lắm người anh em, thắng rồi! Mang theo tôi đi bay đi.”

“Chuyện nhỏ thôi.”

Thẩm Ngôn Cố tháo tai nghe xuống, quay đầu hỏi Dương Dương đang chơi điện thoại: “Đàn em nào?”



Dương Dương vừa thảo luận xong nghe thấy thế bỗng nhiên trở lên phấn khích trở lại: “Đàn em chung chuyên ngành với chúng ta luôn đó, tân sinh viên, nghe nói siêu cấp đẹp trai!”

Thẩm Ngôn Cố khó hiểu: “Tân sinh viên không phải là ngày kia mới báo danh hay sao? Vì sao hôm nay đã tới rồi?”

Giọng nói của Diệp Lan từ bên trên phát ra: “Có thể là do nhà xa quá chăng, hồi đó tôi cũng đến trước một ngày mà, hôm đó còn không ít người nữa.”

Trần Quân ngồi đối diện cũng nói: “Tôi cũng đến trước một ngày, lúc ấy nghe nói đến trước một ngày sẽ có đàn chị phục vụ một với một, không phải chen lấn, cho nên tôi liền đến.” Trần Quân nói xong lại hỏi: “Có ảnh không? Cho tôi xem với.”

Dương Dương: “Không có, tôi còn chưa thấy qua nữa.”

Trần Quân lại hỏi: “Vậy tân sinh viên năm nay có em gái nào xinh đẹp không?”

Dương Dương: “Mấy em gái còn chưa có tới đâu.”

Thẩm Ngôn Cố không có hứng thú với chuyện này, anh lại đeo tai nghe lên: “Làm thêm một trận nữa không Trần Quân?”

Trần Quân nhìn thời gian: “Sắp vào học rồi.”

Thẩm Ngôn Cố cũng nhìn thời gian: “Một trận chắc được đó.”

Trần Quân không cưỡng lại được cám dỗ, đeo tai nghe lên: “Vô vô vô.”

Trận này, quả nhiên thời gian không đủ dùng.

Buổi chiều là lớp lập trình máy tính, thầy giáo dạy chương trình học này không có khuyết điểm gì to tát, khuyết điểm duy nhất chính là thích điểm danh, cứ mỗi khi tiếng chuông reo lên là điểm danh ngay, những người không điểm danh sẽ bị trừ điểm, đến trễ cũng không được điểm danh bù, vô cùng biếи ŧɦái.

Vì vậy Dương Dương và Diệp Lan bấm tay tính toán, lập tức bỏ rơi hai con người còn đang miệt mài chơi game, đi trước.

“Một phút!” Trần Quân ngồi xổm trong bụi cỏ, kêu gào vô dụng: “Tao cho mày một phút để bước ra ngoài cho bố mày!”

Thẩm Ngôn Cố cũng chầm chậm di chuyển, quan sát tứ phía.

Thật không ngờ được, sớm chỉ còn lại ba người, dây dưa dây cà từ vòng bo trước liên tục đến bây giờ.



Ranh giới cuối cùng của Thẩm Ngôn Cố là 3 giờ 15 phút, đến 3 giờ 15 mà trận này còn chưa kết thúc, anh đành tự kết thúc chính mình.

“Ra ngoài rồi, góc 275, đang nằm dưới gốc cây kìa Tiểu Cố!” Trần Quân hét lên.

Thẩm Ngôn Cố nhìn thời gian sắp đến rồi cho nên lập tức đứng lên, di chuyển, mở ống ngắm, nghiêng người.

“Pằng!”

“A a a a Thẩm Ngôn Cố không hổ danh là cậu!” Trần Quân quăng tai nghe lên bàn: “Yeah thắng rồi.”

Thẩm Ngôn Cố cũng đứng lên, không làm những thứ vô nghĩa mà cầm sách giáo khoa lên: “Đi thôi đi thôi, đừng bỏ lỡ điểm danh.”

Đóng cửa ký túc xá lại, hai người đi càng lúc càng nhanh, lát sau gần như là thục mạng mà chạy.

Thẩm Ngôn Cố chạy ở phía trước, Trần Quân chạy ở phía sau, trong hành lang có một góc rẽ, lúc Thẩm Ngôn Cố chạy tới chỗ này không dừng chân kịp, trực tiếp đâm phải một người.

“Xin lỗi xin lỗi.” Thẩm Ngôn Cố lùi vài bước về phía sau, vội vàng xin lỗi.

Sau đó anh ngước lên nhìn người đó.

Ồ!

Trai đẹp!

“Cậu không sao chứ bạn học?” Nếu đã là trai đẹp, Thẩm Ngôn Cố xét thấy khuôn mặt của cậu, cho nên quan tâm nhiều hơn một chút.

Dáng vẻ của người này một chút cũng không giống bị đâm trúng, đứng thẳng tắp, còn dùng ánh mắt mà Thẩm Ngôn Cố không hiểu được để nhìn anh.

“Không sao cả.” Trai đẹp nói.

Ôi mẹ ơi, giọng nói này thật dễ nghe.

“Không sao là được, xin lỗi nhé.”