Editor: An Dung NiBeta: Mạc Y PhiCao Đình thuật lại vụ án của Hàn Cách: “Vài tháng trước khi qua đời, Hàn Cách từng nhiều lần báo cảnh sát về việc mình từng bị ai đó theo dõi, còn nhận được các loại dao, hoặc các loại thẻ dính máu. Nhưng sau khi cảnh sát điều tra thì phát hiện ra chuyện này không hề tồn tại, tất cả chỉ là ảo tưởng của cô ấy mà thôi. Về sau tình trạng cô ấy bắt đầu trở nên nghiêm trọng, có một buổi tối, cô ấy nói mình thấy một người đàn ông đeo mặt nạ đứng ở đầu giường nhìn cô ấy, nhưng chỉ thoáng chốc đã không thấy đâu, sau khi bật đèn lên thì cô ấy phát hiện ra trên tường có một chữ “chết” được viết bằng máu. Cô ấy lại báo cảnh sát, nhưng sau khi cảnh sát đến kiểm tra, thì lại thấy cửa nhà và cửa sổ cô ấy hoàn toàn không có bất kì dấu vết xâm nhập trái phép nào, trên tường cũng không có chữ gì cả.”
Vậy là tự mình dọa mình thôi sao, Tôn Đống vỗ vỗ ngực mình, “Cô ấy có vấn đề về tinh thần à?”
Hề Thiên Tường dựa vào góc bàn, đẩy đẩy mắt kính, nói thêm, “Khi đó cảnh sát cũng nghĩ vậy, nên đã đề nghị cô ấy đi khám tâm lý xem thế nào, nhưng kết quả không khả quan cho lắm. Một tháng sau, vào một buổi tối, hàng xóm nhà cô ấy nghe thấy một tiếng thét thảm thiết, sau đó thì thấy cô ấy nhảy từ cửa sổ xuống.
Tôn Đống đảo mắt, suy tư, hơi buồn bực, “Vậy là do bản thân Hàn Cách có ảo giác, sau đó bị dọa đến mức tự sát? Có vẻ như không liên quan gì đến Thôi Triết.”
Tưởng Vân Kiệt nhìn tài liệu năm đó, “Đêm hôm đó, Thôi Triết đã đến nhà Hàn Cách. Hắn nói hôm đó là Halloween, nên đã mang một cái mặt nạ sang, bảo là hắn định tạo bất ngờ cho Hàn Cách, nào ngờ Hàn Cách vừa nhìn thấy cái mặt nạ liền hoảng sợ tới mức chạy ra phía cửa sổ để thoát thân, sau đó thì ngã xuống lầu.”
Tôn Đống: “Vậy chuyện này chỉ là trùng hợp thôi?”
Lục Diệp cắt ngang lời anh ta, nói rất nhanh: “Làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy? Làm sao Thôi Triết có thể không biết bạn gái mình có chứng sợ mặt nạ chứ? Cách gϊếŧ người này của hắn rất tinh vi, từng chút từng chút một phá vỡ tinh thần cô ấy, sau đó dùng một chiếc mặt nạ để kết liễu cuộc đời cô ấy.” Thôi Triết thiết kế kế hoạch này rất chặt chẽ, khi đó tất cả mọi người xung quanh Hàn Cách, kể cả cảnh sát cũng đều biết cô ta có vấn đề về tâm lý. Khi đó Thôi Triết còn luôn kè kè bên cạnh cô ta, giúp cô ta chữa bệnh. Tất cả mọi người chỉ coi những chuyện này là trùng hợp, rất ít người nghi ngờ anh ta.
“Trời ạ, nếu đúng là như vậy, hắn, hắn đã dùng tận mấy tháng trời để gϊếŧ bạn gái mình sao?” Tôn Đống cảm thấy tóc gáy của mình đều dựng hết lên, người này đúng là quá kiên nhẫn.”
“Hầy, đáng sợ thật đấy, có loại bạn trai thế này, thật là...” Tưởng Vân Kiệt thở dài, nói phát hiện của mình cho mọi người, “Sau đó tôi đã điều tra được thêm chuyện này. Kim Mẫn ấy, năm đó hắn vẫn còn là học sinh, sống ở nhà cạnh nhà Hàn Cách, vào ngày Hàn Cách thấy người đàn ông đeo mặt nạ xuất hiện, hắn cũng thấy được người đàn ông đó. Nhưng chuyện này hắn chỉ đăng lên mạng, chứ không khai báo với cảnh sát.”
“Chính vì vậy mà Thôi Triết đã gϊếŧ hắn diệt khẩu. Có thể là trước kia phát hiện ra Kim Mẫn mới tự móc mắt mình ra, sau đó mượn tay người khác để gϊếŧ hắn.”
“Chẳng trách tại sao vị bác sĩ kia lại đi gϊếŧ Kim Mẫn. Nhưng mà sao anh ta lại đồng ý với tên Thôi Triết kia đi gϊếŧ người?” Tưởng Vân Kiệt thấy Kim Mẫn và bác sĩ kia không thù không oán, sao anh ta lại đồng ý đi gϊếŧ người?
Lục Diệp nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn theo quy luật, lần này anh ta nói khá chậm rãi: “Có không ít cách để khiến một người đi gϊếŧ người khác, một là nắm lấy điểm yếu của hắn, hai là uy hϊếp người nhà hắn, còn ba... Mấy người đừng quên nghề của Thôi Triết là gì.” Anh ta là một nhà tâm lý học, hoàn toàn có thể thôi miên vị bác sĩ kia đi gϊếŧ người, sau đó viết di thư rồi đi tự sát.
“Bây giờ coi như chuyện này đã sáng tỏ, Thôi Triết đã lập mưu gϊếŧ bạn gái mình, Hàn Cách, vụ án này ban đầu được xếp vào mục tự sát đúng như kế hoạch của hắn... Nhưng mà, mẹ Mộc Thất lại phát hiện ra điểm đáng ngờ, rồi chuyển sang nghi ngờ Thôi Triết. Thôi Triết sợ bà điều tra ra được sự thật, nên đã tạo ra một vụ tai nạn giao thông, cha mẹ Mộc Thất qua đời, Mộc Thất bị thương phải nằm viện. Rồi hắn thôi miên Mộc Thất... Tôi vẫn chưa hiểu tại sao hắn không chịu buông tha Mộc Thất?” Mộc Thất khi ấy vẫn còn là một học sinh, cũng không có bất kì uy hϊếp gì đối với Thôi Triết, Tưởng Vân Kiệt gãi gãi đầu, nghĩ mãi không ra.
Mọi người đến bây giờ cũng vẫn chưa thể hoàn toàn giải thích chuyện này, nên kết luận rất ngắn gọn: “Biếи ŧɦái, hắn ta vốn là một tên biếи ŧɦái mà.”
Cố Mi chống cằm, nhìn cái cốc của Mộc Thất trên bàn, hơi thương cảm, “Còn nữa, mấy chuyện này bây giờ mới chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi, đã có chứng cứ cụ thể gì chưa?”
Hề Thiên Tường lắc đầu nói, “Không có.” Chuyện xảy ra cách đây rất lâu rồi, họ không tra ra nổi, mà không có chứng cứ, thì hết thảy đều vô ích, Thôi Triết sẽ không nhận tội, mà họ cũng không thể đưa hắn ra chịu tội trước công lý.
Không biết phải làm sao, vẫn không biết phải làm sao.
***
Rời khỏi cục cảnh sát, Mai Tư Lễ và Mộc Thất lên xe, trở về khu chung cư.
Trên đường, Mai Tư Lễ quay sang nhìn Mộc Thất một cái, sau đó lại quay lại nhìn đường phía trước, “Mộc Thất, vừa rồi cảnh sát hỏi cô những gì?”
Mộc Thất cúi đầu nhìn điện thoại di động, tâm trạng có vẻ khá tệ. “Là chuyện tai nạn giao thông, nhưng mà kí ức của em về chuyện đó khá mờ nhạt, cũng không giúp gì được.”
Mai Tư Lễ an ủi cô: “Không sao, cô đã cố gắng rồi, khi đó cô bị thương cũng nặng, không nhớ nổi là chuyện bình thường.”
“Nhưng mà em muốn giúp họ điều tra sự thật sau vụ tan nạn giao thông của cha mẹ em.” Mộc Thất rất khó chịu, cô cảm thấy mình không giúp gì được, mặc dù hôm xảy ra tai nạn cô cũng ngồi trên xe, nhưng lại không thể nhớ ra hôm ấy đã xảy ra chuyện gì.
“Họ sẽ điều tra ra được thôi.” Thật ra, chuyện này Mai Tư Lễ cũng không dám chắc chắn, vì đã qua rất nhiều năm rồi, bây giờ có lẽ Thôi Triết đã tiêu hủy hết các chứng cứ có thể chứng minh anh ta liên quan đến việc này đi rồi.
“Thôi Triết đã gϊếŧ chết cha mẹ em.” Mộc Thất cúi đầu, tóc mái cô rủ xuống, che khuất một phần mặt cô, giọng cô hơi run run, “Em... em rất nực cười đúng không, em thật ngu xuẩn, nhiều năm như vậy em lại gọi kẻ gϊếŧ chết cha mẹ mình bằng anh.”
Dừng đèn đỏ, Mai Tư Lễ đưa tay sang, sờ sờ đầu Mộc Thất, “Chuyện này không trách cô được, là do hắn ta xóa trí nhớ của cô thôi.”
Mộc Thất im lặng một hồi lâu, đèn chuyển sang màu xanh, Mai Tư Lễ thu tay về, lái xe, lúc này Mộc Thất mới lên tiếng, “Anh nhạt nhẽo, nhiều năm như vậy, cảnh sát còn có thể tìm lại được chứng cứ chứng minh Thôi Triết gϊếŧ chết cha mẹ em sao?”
Mai Tư Lễ chỉ nói: “Đừng lo gì cả.”
“Vâng.” Mộc Thất khẽ gật đầu, nhưng cô biết, Mai Tư Lễ không khẳng định chắc chắn với cô, có nghĩa là có thể sẽ không thể tìm được chứng cứ, cô nắm chặt lấy điện thoại, cắn môi, trong lòng cảm thấy vừa rối rắm vừa đau khổ.
Mộc Thất không nói gì thêm, đến tận khi sắp vào khu chung cư, dường như cô quyết định điều gì đó, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn trước, cô nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Mai Tư Lễ “Anh nhạt nhẽo, ngày mai anh rảnh không?”
“Có rảnh, sao thế?” Gần đây Mai Tư Lễ chưa từng đến phòng tư vấn lấy một lần, chỗ đó bây giờ đã giao cho Thập Lý, thời gian này, anh luôn ở bên cạnh Mộc Thất, cho đến khi mọi chuyện được giải quyết hoàn toàn.
Giọng nói cô có chút nũng nịu: “Vậy dẫn em đến công viên chơi đi, em muốn đi thêm một lần nữa.”
“Được.”
Mộc Thất nghiêng người về phía Mai Tư Lễ: “Không biết công viên mà ngày xưa chúng ta hay đi giờ có còn nữa không nhỉ?”
Mai Tư Lễ vuốt cằm,”Ừm, vẫn còn.”
“Thật không? Vậy mai chúng ta đến đó chơi đi.”
“Được.”
Mộc Thất nhìn gò má điển trai của anh, dùng âm lượng chỉ có cô mới có thể nghe được, hỏi: “Anh đang nhớ cô ấy à?”
“Gì cơ?” Mai Tư Lễ nghe không rõ.
Mộc Thất lắc đầu một cái, giấu suy nghĩ của mình vào lòng, “Không có gì, em đang nghĩ xem ngày mai nên chơi gì.”
“Dù thế nào thì cũng đừng rủ tôi chơi cùng.”
Nghe lời này, Mộc Thất cười toét miệng, cô cười rất vui vẻ, “Ha ha, em biết mà, anh sợ độ cao chứ gì.”
Cô mỉm cười ngồi thẳng người, cúi đầu nhìn điện thoại di động, nụ cười trên môi cô càng lúc càng nhạt dần, anh nhạt nhẽo, em xin lỗi, em thật sự rất xin lỗi...