Chương 7

Editor: Hachonie

Ta đã sớm chìm vào bùn lầy, ngươi lại ở bờ biển chần chừ.

Vụ án cuối cùng cũng kết thúc, ngày thứ bảy, mọi người đội Điều Tra Đặc Biệt đến quảng trường thương mại cách cục cảnh sát không xa để liên hoan, cũng xem như chào mừng Mộc Cửu gia nhập đội.

Triệu Cường cùng Thạch Nguyên Phỉ đến trước nên đứng ở cửa chờ, không bao lâu Lam Tiêu Nhã và Đường Dật cũng từ taxi xuống. Triệu Cường thấy Lam Tiêu Nhã mặc một chiếc váy liền áo, tròng mắt như muốn rớt ra, kích động hô lên: “Chị ơi, sao chị có thể mặc cái đầm đó đến đây? Chị vẫn là chị của tôi sao?”

Lam Tiêu Nhã khıêυ khí©h nói: “Thế nào? Tôi không thể mặc đầm sao? Cậu gọi tôi là chị không phải là anh.”

“Chị ăn mặc như vậy chẳng lẽ là đi xem mắt.” Lam Tiêu Nhã năm nay 26 nhưng đến giờ vẫn còn độc thân, cô không có cảm tình với đàn ông không phải vì nghề nghiệp mà bởi vì tính cách của cô khiến họ phải tránh xa ba thước, bản thân cô thà chậm mà chắc nhưng mẹ cô thì lại sốt ruột, luôn nghĩ cách sắp xếp đối tượng cho cô.

Lam Tiêu Nhã chống nạnh nói: “Thôi đi, chị của cậu cần đi xem mắt sao, đây là tiệc chào mừng Mộc Cửu, đương nhiên tôi phải sửa soạn chút rồi.”

“Ôi! Tiêu Nhã mặc đầm này, đúng là chuyện hiếm thấy nha.” Hồng Mi và chồng cũng vừa tới, nhìn đến Lam Tiêu Nhã cũng vô cùng ngạc nhiên.

“Chị Mi, sao chị lại cùng Triệu Cường chọc ghẹo em.”

Hồng Mi cười nhẹ, giúp Lam Tiêu Nhã sửa lại cổ áo, “Chị đâu có, em mặc đầm trông rất đẹp, lập tức biến thành thục nữa, về sau nên thường xuyên mặc.”

Đường Dật ở một bên phụ họa: “Đúng rồi, đúng rồi, chị thường xuyên mặc đầm sẽ trở nên xinh đẹp thôi.”

Lam Tiêu Nhã cười hì hì, lộ ra vẻ thẹn thùng khó thấy.

“Đúng rồi, chỉ cần chị không mở miệng thì còn được, không thì sẽ bị lộ tẩy đấy.”

“Triệu Cường cậu muốn ăn đòn à?”

“Chị à, phải thục nữ!”

“Cậu không được chạy!”

“Anh Tống cứu em với!”

“Đến hết rồi à?” Lúc đội trưởng Tần Uyên đến thấy một màn hỗn loạn này, Triệu Cường mới từ sau lưng chồng của Hồng Mi thò đầu ra, “Đội trưởng, anh đến rồi, ôi, sao chỉ có một mình anh, em gái Mộc Cửu đâu rồi?” Triệu Cường nhìn xung quanh không nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ.

Tần Uyên âm trầm nói: “Buổi sáng cô ấy đã ra ngoài, không biết đi đâu nữa.”

Mọi người đều sững sờ, trên người Mộc Cửu không có di động, không biết đi đâu, hiện tại không khác gì bị mất tích.

“À, còn Trần Mặc đâu? Sao anh ấy còn chưa đến?” Trần Mặc luôn đúng giờ, trừ khi có chuyện ngoài ý muốn, nếu không thì tuyệt đối không đến muộn. Thạch Nguyên Phỉ nói xong thì gọi điện cho Trần Mặc.

“Trần Mặc, cậu đang ở đâu? Chúng tôi đều đang ở khách sạn chờ cậu.”

Không biết Trần Mặc nói gì mà mọi người thấy Thạch Nguyên Phỉ há hốc mồm vẻ mặt khϊếp sợ.

Đến khi Thạch Nguyên Phỉ cúp máy thì vẻ mặt đã ngây ra.

Triệu Cường quơ quơ tay trước mặt anh “Làm sao vậy? Trần Mặc ở đâu?”

Thạch Nguyên Phỉ đơ người trả lời: “Anh ấy nói khoảng một tiếng nữa sẽ đến.”

Triệu Cường mơ hồ nhìn Thạch Nguyên Phỉ, trong lòng nghĩ chỉ là vấn đề đó thôi làm gì mặt phải nghệch ra như vậy.

Tần Uyên nói: “Chúng ta vào trước đi, chờ cậu ấy đến.”

Lam Tiêu Nhã: “Vậy Mộc Cửu đâu?”

Thạch Nguyên Phỉ: “Cô ấy đang ở cùng Trần Mặc.”

“…”

===========================================================

Bệnh viên tâm thần Vĩnh Hoa.

“Con gái à, con đến rồi, mẹ có mua kẹo cho con này, con thích ăn kẹo nhất mà.” Một người đàn bà đầu bù tóc rối từ trong phòng nhìn Mộc Cửu, thoắt cái chạy ra ngoài, vừa chạy vừa từ trong túi áo lấy ra những viên kẹo đã cũ đưa cho Mộc Cửu như tặng vật quý, vẻ mặt chờ đợi nhìn cô.

Mộc Cửu nhìn người đàn bà, người đàn bà đó cười ngây ngốc, đẩy đẩy tay về phía trước, miệng nói: “Con gái à, mau ăn kẹo đi, mẹ con có rất nhiều kẹo nha.”

Mộc Cửu đưa tay lấy một viên kẹo trong tay bà ta, giấy gói kẹo đã xuống sắc không còn mới, không thấy rõ hiệu, khi cầm cảm giác mềm mềm dính dính, Mộc Cửu cũng không từ chối, cầm hết kẹo trong tay, nói: “Ăn ngon lắm.”

Giọng điệu cứng ngắc lại làm cho người đàn bà cực kỳ vui vẻ: “Ngon lắm sao? Tốt quá, con gái tôi ăn kẹo của tôi cho, nó ăn kẹo của tôi cho!” Người đàn bà đầy sức sống vừa đi vừa la to.

Mộc Cửu quay đầu nhìn thoáng qua rồi tiếp tục tiến về phía trước.

Lầu sáu của bệnh viện có những gian phòng đặc biệt, Mộc Cửu đứng ở cửa lớn lấy ra một túi vải sợi tổng hợp màu xanh.

Hành lang lầu sáu không có một bóng người, Mộc Cửu một mình đi trên nền gạch men sứ, bên tai chỉ có tiếng bước chân của cô.

Mộc Cửu đi đến cuối hành lang, đứng ở trước cửa gian phòng cuối cùng, đẩy cửa ra đi vào.

Mộc Cửu nhìn miếng kính thủy tình chia căn phòng ra hai gian, Mộc Cửu đứng ở phía trước nhìn người bên trong.

“Chị đến rồi.” Cô nói.

Âm thanh thông qua thiết bị truyền rõ ràng vào bên trong, người bên trong giống như không nghe được, vẫn bất động, có một quyển sách rất nặng ở trước mặt hắn, chỉ có thể nhìn thấy tóc hắn màu đen, ở đầu quyển sách là những ngón tay tái nhợt.

Mộc Cửu lẳng lặng chờ, không có rời đi, cũng không nói tiếp.

Từng giây trôi qua, đến khi người bên trong mở đến trang sách cuối cùng, hắn mới đóng quyển sách lại, gương mặt hoàn toàn hiện ra.

Đó là gương mặt của một bé trai, sắc mặt tái nhợt, chỉ có đôi mắt đen nhánh sáng đến kinh người, hắn nhìn thẳng vào Mộc Cửu, ho nhẹ một tiếng rồi mở miệng: “Giúp cảnh sát làm việc cảm giác thế nào?”

Mộc Cửu chỉ trả lời: “Đây là điều kiện.”

Bé trai nghe xong nở nụ cười, càng cười càng lớn, thậm chí làm cho gương mặt tái nhợt của hắn sinh động hẳn lên.

Cười thật lâu, cuối cùng hắn cũng dừng lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đối diện, chậm rãi nói: “Vì sao Trần Vĩnh Niên không chết?”

Mộc Cửu thản nhiên nói: “Hắn sẽ chết.”

“Cũng qua tay của chị rồi.” Cơ thể bé trai tiến về phía trước, trong mắt mang theo sự u ám, “Nếu khi đó hắn cứ như vậy mà chết thì thật tốt.”

Mộc Cửu nghe xong không hề có phản ứng, mặt không chút thay đổi, sau đó nói: “Chị phải đi rồi.”

Bé trai sửng sốt một chút, lập tức cao giọng nói: “Rốt cuộc chị đến đây làm gì?”

“À đúng rồi.” Trong lời nói của bé trai như đang nhắc nhở Mộc Cửu, cô đi rồi quay lại, đem kẹo ở trong tay đặt trên một cái cửa nhỏ: “Kẹo này tặng cho em.”

“…”

Phía sau truyền ra tiếng sách rớt trên mặt đất, Mộc Cửu không quay đầu, đóng cửa lại, hành lang lại im lặng.

Mộc Cửu quay lại xe, cài dây an toàn, nói với Trần Mặc đang ngồi bên cạnh: “Xong rồi.”

Trần Mặc khởi động xe, mở miệng hỏi: “Sao không để đội trưởng đưa cô đi?”

Mộc Cửu thẳng thắng nói: “Sẽ hỏi, phiền lắm.” Ngụ ý là biết Trần Mặc sẽ không hỏi nhiều.

Trần Mặc cũng không nói nữa, chuyên tâm lái xe đến khách sạn cùng mọi người.

Mà đội Điều Tra Đặc Biệt đang ngồi trong phòng khách sạn vừa uống nước, vừa nói chuyện phím.

Thạch Nguyên Phỉ, Triệu Cường và Lam Tiêu Nhã tổ bát quái ba người họp lại cùng nhau, vẫn chưa tiếp nhận được tin tức khi nãy.

Triệu Cường: “Em gái Mộc Cửu thật đang ở cùng Trần Mặc sao?”

Thạch Nguyên Phỉ: “Đúng vậy, Trần Mặc không nói dối đâu, nói như vậy thì chắc là thật rồi.”

Lam Tiêu Nhã: “Chẳng lẽ họ giấu chúng ta đi hẹn hò?”

Ba người bất chợt tưởng tượng:

Trần Mặc: “Chào buổi sáng.”

Mộc Cửu: “Chào buổi sáng.”

Trần Mặc: “Đi đâu?”

Mộc Cửu: “Tùy anh thôi.”

Trần Mặc: “Xem phim?”

Mộc Cửu: “Cũng được.”

Trần Mặc: “Phim hay không?”

Mộc Cửu: “Bình thường.”

Trần Mặc: “Đến khách sạn đi.”

Mộc Cửu: “Được.”

“…” Tưởng tượng chấm dứt, ba người ngẫm lại thấy thật khôi hài.

Nửa tiếng sau, Trần Mặc cùng Mộc Cửu mới đến khách sạn.

Vào phòng đã đặt, mọi người đang ngồi đều quay qua nhìn họ, tổ bát quái ba người mở to mắt nhìn hai người để kiếm dấu vết, kết quả, đương nhiên không có kết quả, một cái cũng không có, chỉ thấy hai mặt lạnh một đen một trắng.

Đồ ăn vừa đưa tới Mộc Cửu liền cầm đũa ăn, mọi người đều đói bụng, cũng bắt đầu cầm đũa.

Lam Tiêu Nhã đưa qua cho Mộc Cửu dĩa rau rồi nhỏ giọng hỏi: “Mộc Cửu, lúc nãy em cùng Trần Mặc đi đâu vậy?”

Mộc Cửu vừa nuốt vừa gấp cho Lam Tiêu Nhã một miếng thịt kho tàu, nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên nói: “Chị Tiêu Nhã.”

Lam Tiêu nhã: “Sao?”

Mộc Cửu: “Đầm rất đẹp.”

“Cảm ơn, mà…” Cũng biết đánh trống lảng quá, nhưng Mộc Cửu không chịu nói, Lam Tiêu Nhã cũng không biết làm gì, chỉ có thể bĩu môi tiếp tục ăn.

Tống Ảnh Thừa nói với Hồng Mi: “Anh ra ngoài nghe điện thoại một chút.”

Hồng Mi cười gật đầu.

“Đúng rồi, chị Mi, con nuôi của em đâu?” Lam Tiêu Nhã hỏi.

“Hôm nay, dì bé dẫn bé ra ngoài chơi rồi.”

Lam Tiêu Nhã nghĩ đến bé Tiểu Tống trắng trẻo mềm mại, cười nói: “Đã hai tuần rồi không gặp nó, thật muốn gặp quá đi.”

Hồng Mi cười khẽ: “Nếu em thích con nít như vậy, thì mau kiếm người để gả, là có con để chơi cùng rồi.”

“Sao có thể giống nha được, con của người khác thì chơi mới vui, con mình sinh ra thì thật phiền.”

Triệu Cường ở một bên cho ý kiến: “Vậy chị đi cướp một đứa về nuôi đi.”

Lam Tiêu Nhã lấy đũa gõ vào đầu anh: “Này, này, dù gì cậu cũng là cảnh sát mà.”

Lúc này, Tống Ảnh Thừa vội đi vào, lấy cặp và áo khoác, vẻ mặt áy náy nói: “Thật xin lỗi, công ty tôi có việc gấp cần xử lý, mọi người cứ ăn đi, tôi đi trước.”

Triệu Cường hướng anh vỗ ngực nói: “Anh Tống yên tâm, lát nữa em sẽ đưa chị Mi về nhà an toàn.”

“Cảm ơn.”

Mộc Cửu ngẩng đầu nhìn Tống Ảnh Thừa, ánh mắt lóe sáng, rồi cúi đầu tiếp tục ăn.