Chương 3

Editor: Hachonie

Thân thể chết đi thì linh hồn được giải thoát.

Mọi người đang bị lời nói của Mộc Cửu làm cho khó hiểu thì cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra mạnh mẽ.

“Mọi người, xem báo cáo đi”, Lam Tiêu Nhã vội vã tiến vào, trong tay cầm báo cáo nghiệm thi, vẻ mặt tức giận: “Đúng là cầm thú, không, phải nói là không bằng cầm thú, chính là biếи ŧɦái.”

Triệu Cường bị cơn tức của Lam Tiêu Nhã dọa: “Làm sao vậy bà chị? Ai chọc cô vậy?”

“Nạn nhân là phụ nữ có thai!”, Lam Tiêu Nhã phẫn nộ đem báo cáo nghiệm thi đập lên bàn, phẫn nộ nói: “Bụng của cô ta bị người ta mổ ra cách cẩu thả, tôi phát hiện cuống rốn nối với bào thai đã bị cắt, tôi tin chắc cô ấy lúc đó đã mang thai khoảng 6 tháng, thai nhi đã hình thành hoàn toàn! Hơn nữa tử ©υиɠ của cô ấy cũng bị cắt bỏ, nhưng tay nghề tuyệt đối không phải người chuyên nghiệp.” Lam Tiêu Nhã thở hổn hển, giận dữ nói tiếp: “Tôi không tìm thấy một chút thuốc gây mê nào trong cơ thể nạn nhân! Miệng cô ta có dấu vết bị băng dán che lại, nhưng không có bị xâm phạm, nạn nhân chết do mất máu quá nhiều, tôi đã kiểm tra dấu vết rơi trên đất chính là máu, là máu của nạn nhân.”

Lam Tiêu Nhã nói xong, thì ngồi xuống ghế thở hổn hển, cho dù đã nhìn qua nhiều thi thể nhưng lần này giống như có kim đâm vào đầu cô thật đau.

Mọi người nghe xong thì dựng hết tóc gáy, nói vậy nghĩa là trong lúc nạn nhân hoàn toàn tỉnh táo thì bị hung thủ giải phẫu bụng, miệng bị dán băng đến nỗi muốn la cũng không được, còn có đứa bé chưa hoàn toàn trưởng thành thì bị lấy ra mạnh mẽ, cô ấy không thể bảo vệ sinh mệnh của đứa bé. Cô gái này hơn 3 tháng nữa sẽ được làm mẹ của đứa bé, cứ như vậy vĩnh viễn mất đi đứa bé còn bị lấy đi mạng sống.

“****”, Thạch Nguyên Phỉ cùng Triệu Cường nén không được mắng.

Một xác hai mạng bị hung thủ dùng phương thức như vậy tước đoạt đi hết, hắn thật là tàn nhẫn làm người ta căm phẫn.

Triệu Cường vừa kinh hoàng vừa phẫn nộ đột nhiên nghĩ đến gì đó, run rẩy mở miệng: “Nhưng ở hiện trường chúng ta không tìm thấy thi thể đứa bé.”

“Đứa bé, kỷ vật.” Đường Dật bé giọng thì thầm, quay qua nhìn về Mộc Cửu, như đã hiểu ra, hỏi rõ: “Chẳng lẽ đứa bé là kỷ vật của hắn?”

Mộc Cửu không trực tiếp trả lời anh mà thấp giọng nói: “Đem người mẹ gϊếŧ chết, lấy ra đứa bé, giống như con bướm sau khi đau đớn được tiến hóa, từ trong kén bay ra, có được tự do, thân thể chết đi không phải linh hồn sẽ được giải thoát sao?”

“Vậy dưới tình huống như vậy đứa bé có thể sống được không?” Đường Dật ôm trong lòng tia ảo tưởng.

Mặt Mộc Cửu không chút thay đổi, bình tĩnh nói: “Đứa bé không thể sống sót, với hắn chết đi mới là sự giải thoát, nếu đứa bé còn sống với hung thủ sẽ không còn ý nghĩa.”

Phòng họp lần thứ hai rơi vào trầm mặc, đến khi cửa phòng bị đẩy ra lần nữa, lần này người vào là Hồng Mi, “Đội trưởng, đã tra được thân phận nạn nhân, Lý Lị, 24 tuổi, chưa kết hôn, người ở thành phố Y, 2 năm trước đến đây làm công, nạn nhân có thuê một căn nhà kiểu cũ ở tiểu khu phía tây bắc, hai ngày trước là ngày trả tiền thuê nhà, cô ấy vốn luôn trả tiền thuê đúng ngày, nhưng ngày hôm qua chủ nhà đi du lịch về thì không thấy tiền thuê, gọi điện thoại cho cô ấy cũng không liên lạc được, phòng cho thuê cũng không có người, vì lo cho cô ấy nên báo cảnh sát. Tôi mới liên hệ được với cha mẹ nạn nhân, họ đã lâu không có liên lạc với nạn nhân, tình hình hiện tại của nạn nhân cũng không biết.”

Tần Uyên từ đầu đến cuối không nói gì, nghe xong gật đầu, ý bảo Hồng Mi ngồi xuống, nói với mọi người: “Được, hiện tại chúng ta xem lại các mấu chốt của vụ án.”

“Một, nơi bỏ thi thể rất hẻo lánh, nên hung thủ phải có xe để vận chuyển thi thể.”

“Hai, nạn nhân đã từng bị giam cầm, nên hung thủ phải có phòng riêng hoặc là phòng làm việc riêng.”

“Ba, hung thủ không để lại bất kỳ dấu vân tay hay dấu chân, thủ pháp tàn nhẫn nhưng hắn vẫn xử lý mọi thứ cách bình tĩnh, không giống lần đầu gây án.”

“Bốn, nạn nhân chưa kết hôn, cho nên bạn trai hay là nói cha của đứa bé trong bụng nạn nhân có thể là tình nghi số một.”

“Năm, nạn nhân là phụ nữ có thai, chắc sẽ đến bệnh viện làm kiểm tra định kỳ.” Tần Uyên nói xong nhìn về phía Mộc Cửu: “Mộc Cửu cô có ý kiến gì không?”

Mộc Cửu lắc đầu: “Tôi còn muốn xác nhận lại chút việc.”

“Vậy chúng ta tiếp tục, Thạch Đầu và Trần Mặc điều tra bệnh viện nơi nạn nhân đi kiểm tra, rất có thể là bệnh viện gần tiểu khu, tìm xem có chiếc xe nào khả nghi không, Đường Dật cậu tra xem trước đây có vụ án nào giống như vậy không, không nhất thiết là phụ nữa có thai, có thể là động vật, chị Mi đi gặp người chủ cho thuê nhà, hỏi xem trước khi chết nạn nhân có bạn trai hay bạn bè nào không, Triệu Cường, Mộc Cửu theo tôi đến phòng thuê của nạn nhân.”

Sau khi mọi người nhận nhiệm vụ xong nhanh chóng đứng dậy hành động.

Triệu Cường bình thường nói rất nhiều, anh liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, thấy Mộc Cửu ngồi phía sau mặt không chút thay đổi, muốn nói chuyện nhưng lại không dám, bị một cô gái nhìn qua như tuổi vị thành niên vừa mới vào đội nói mình thật ồ ào, nghĩ lại thấy thật buồn bực.

Cứ như vậy trên đường đi không một ai nói chuyện cho đến khi đến nơi, Tần Uyên xuống xe đột nhiên mở miệng nói: “Triệu Cường, không cần để ý đến cô ta, cô ấy cũng chỉ thuận miệng nói.”

“A?” Triệu Cường có chút sửng sốt, sau đó hiểu lời của đội trưởng, cảm thấy thoải mái một chút, nhưng nghĩ lại, đội trưởng sao lại không nói sớm chút, làm anh nghẹn cả đường đi.

Lý Lị thuê phòng kiểu cũ ở tiểu khu, tuy rằng hoàn cảnh không tốt, phòng ốc có chút cũ kỹ, nhưng giá thuê tương đối thấp, cho nên tiểu khu này có rất nhiều người như Lý Lị chấp nhận thuê.

Phòng thuê của Lý Lị chỉ có một phòng ngủ, một phòng khách, diện tích không lớn, đồ dùng không nhiều, nhưng nhà cửa nhìn qua thật bừa bộn, Tần Uyên vừa tiến vào cảm giác liền khó chịu, nhăn mày lại, nơi này chất một đống đồ lặt vặt, quần áo cùng rác rưởi, thật không nghĩ đây là phòng của một cô gái.

Triệu Cường sờ sờ mũi, đến phòng bếp, hô lên chịu không nổi: “Nhà này thật dơ bẩn, bên trong bồn toàn là chén bát chưa rửa, đồ ăn đã ôi thiu, cô gái này thật lôi thôi mà.”

Tần Uyên nghe điện thoại của Thạch Nguyên Phỉ sau đó nói với hai người: “Thạch Đầu đã tìm được bệnh viện phụ sản mà Lý Lị đến kiểm tra, đã tìm thấy bện án của cô ấy.”

Ba người tìm kiếm xung quanh nhà nhưng không có manh mối nào, Tần Uyên ở bên trong ngẩn ngơ suy nghĩ một giây, rồi vội vã ra bên ngoài, “Không có di động và bệnh án, nghĩa là nạn nhân bị hung thủ bắt cóc trên đường đến bệnh viện hoặc từ bệnh viện về nhà.”

Mộc Cửu đi ra cuối cùng, con ngươi u tối nhìn Tần Uyên, bình tĩnh mở miệng: “Tôi có thể phác họa sơ về chân dung hung thủ.”

Ba người vừa mới trở về cục vào phòng thì thấy vẻ mặt tức giận của Hồng Mi, hoàn toàn không giống dáng vẻ dịu dàng, hòa nhã như bình thường, Triệu Cường nhìn thấy kỳ quái liền hỏi: “Chị Mi, làm sao vậy, điều tra được gì rồi?”

“Đã tìm được bạn trai của Lý Lị, chính là cha của đứa bé trong bụng cô ấy, hắn không có gì đáng nghi ngờ.” Hồng Mi căm giận nói: “Bởi vì hắn có bằng chứng ngoại phạm cực kỳ tốt, biết mấy ngày nay hắn làm gì không? Hắn cùng bạn gái mới đi du lịch tại thành phố W! Sau đó tôi hỏi hắn có biệt việc Lý Lị mang thai không, mọi người đoán xem hắn trả lời thế nào, ‘biết rồi, tôi sớm bảo cô ấy đi phá đi nhưng cô ấy lại không chịu, tôi tất nhiên chia tay với cô ấy.’, mọi người nói xem hắn còn là người sao, tại thời điểm cô gái mang thai đứa bé của hắn bị gϊếŧ hại, hắn đang đi chơi vui vẻ! Tôi thật tức chết, đàn ông chẳng có ai tốt cả!”

Lam Tiêu Nhã nghe được tin tức cũng chạy tới phụ họa: “Chính xác, đàn ông chẳng có ai là tốt cả.”

Thạch Nguyên Phỉ bất đắc dĩ nói: “Chị Mi, chị nói vậy thì cũng có nghĩa là đang nói anh Tống đó.”

“Khụ, khụ, trừ anh Tống ra.” Hồng Mi khó nén giọng điệu thể hiện chồng mình rất tốt.

Trừ Mộc Cửu, mọi người đều là đàn ông, không nói được gì, không cần thiên vị như vậy chứ.

“Đội trưởng!” Đường Dật cầm một đống tài liệu chạy vào phòng, nhìn biểu hiện của họ có chút khó hiểu, nhưng lập tức báo cáo manh mối mình điều tra được: “Đội trưởng, tôi hỏi qua vài cảnh sát hình sự đã phá nhiều án mạng cũng không có vụ án nào giống như của Lý Lị, nhưng lại có vài vụ ngược đãi chó hoặc mèo, chính xác là mấy tháng này phát hiện ra chó hoặc mèo bị mổ bụng, đều là ở tiểu khu nạn nhân hoặc thùng rác ở gần tiểu khu đó.”

Tần Uyên kiểm tra lại sau đó nói với mọi người: “Đến phòng họp.”

Đợi mọi người ngồi xuống, Tần Uyên hướng Mộc Cửu nói: “Mộc Cửu, bắt đầu đi.”

“Hung thủ là nam, tuổi khoảng từ 30 tới 35, người ở thành phố này, hắn ở trong phạm vi bệnh viện mà nạn nhân đến và nơi nạn nhân bị gϊếŧ, tức là ở trong cùng tiểu khu, tính tình hắn cố chấp, vui buồn thất thường, dễ nóng giận, tự cao mà cũng tự ti, không giỏi giao tiếp với người khác, nhưng cuộc sống của hắn rất có trật tự, hắn không có nghề nghiệp ổn định, cuộc sống số vô cùng khó khăn, sinh ra trong gia đình mô côi cha hoặc là cha hắn đã bỏ rơi mẹ con hắn, mẹ hắn một mình nuôi hắn khôn lớn, từ bé đã có cuộc sống bần cùng, hắn có thể bị khuyết tất do tai nạn hoặc bị bẩm sinh từ bé, bởi vậy nên bị mọi người kỳ thị, sỉ nhục. Hơn cả việc oán hận người cha đã bỏ rơi hắn, hắn càng oán hận mẹ của mình, 2-3 tháng trước có lẽ mẹ hắn đã mất, đây có thể là nguyên nhân kí©h thí©ɧ hắn, hắn nghĩ mình đã được giải thoát rồi, nhưng không phải, hắn vẫn sống trong đau khổ.

Đến khi hắn phát hiện ra nạn nhân cùng mẹ của mình rất giống nhau, không nơi nương tựa, cuộc sống thấp kém, chưa kết hôn mà đã mang thai, đứa bé lại bị cha mình từ bỏ nhưng lại kiên trì sinh đứa bé ra, hắn cảm thấy cô ấy không có tư cách làm mẹ, nếu cô ấy sinh đứa bé ra, thì đứa bé kia cũng giống như hắn vĩnh viễn sống trong đau khổ, hắn cho rằng thông qua việc giải thoát cho đứa bé thì mình cũng sẽ được giải thoát, nên hắn xem mình là người trừng phạt và cứu giúp người.

Hắn rất cẩn thận, sẽ không tùy tiện hành động, một khi có cơ hội, hắn nhanh chóng khống chế nạn nhân đem cô ấy lên xe, hung thủ có tính khống chế rất mạnh, sau khi nhốt nạn nhân lại, hắn dùng dây thừng trói chặt tay chân nạn nhân, dùng băng keo dán miệng cô ấy, hắn không ngừng hỏi nạn nhân có cần đứa bé này hay không, hắn không cho cô ấy nói chuyện vì hắn cho rằng nếu cô ấy mở miệng thì sẽ nói dối, nếu nạn nhân kiên trì gật đầu cần đứa bé thì hung thủ sẽ càng thêm kí©h thí©ɧ, trừ lần đó hắn sẽ không ngược đãi cô ấy, thậm chí còn vuốt ve bụng của cô ấy, hắn nói sẽ cho đứa bé được giải thoát ngay lập tức.

Sau đó hắn đến phòng thuê của nạn nhân, hắn phát hiện phòng cô ấy rất bừa bộn, sau khi trở về hắn bắt đầu vẽ tranh, sau đó mổ bụng nạn nhân, lấy ra đứa bé cũng cắt bỏ tử ©υиɠ xem như tước đoạt khả năng sinh sản của cô ấy, việc này có thể làm cho hắn thấy mình có sức mạnh.

Cuối cùng hắn lái xe đem nạn nhân bỏ ở bãi rác, địa điểm này với hắn cũng có ý nghĩa, hắn cho rằng cô ấy đáng ra phải ở đó.

Hắn còn có thể tiếp tục gϊếŧ người, bởi vì cảm giác thỏa mãn rất ngắn ngủi, hắn không có được thực sự giải thoát, một khi cảm giác thỏa mãn biến mất, hắn sẽ tìm đối tượng tiếp theo.” Triệu Cường thở hổn hển, đặt cuốn vở trong tay xuống, “Xong rồi, đây là những thứ Mộc Cửu phân tích.”

Thạch Nguyên Phỉ giơ tay, khó hiểu hỏi: “Tôi có thể hỏi vì sao mà cần cậu nói tiếp như vậy không?”

Triệu Cường lộ ra bộ mặt bất đắc dĩ: “Tôi sợ mọi người nghe không hiểu, làm cho Mộc Cửu giải thích lại nhưng cô ấy lại lười nói.”

Lam Tiêu Nhã cười khúc khích, không lưu tình vạch trần anh: “Tôi thấy chắc là cậu nghe không hiểu rồi.”

Hồng Mi nghe thật chăm chú: “Tôi thấy thật thần kỳ nha, Mộc Cửu sao em có thể suy đoán ra được.”

Biết Mộc Cửu không thích giải thích, Tần Uyên liền nói ra phán đoán của mình: “Là vì bức tranh kia, bức tranh vẽ nạn nhân rất mơ hồ, rõ ràng là vẽ tùy ý, nghĩa là hắn không muốn tốn thời gian trên khuôn mặt, hắn rất bất mãn và phẫn nộ, nhưng khi vẽ con bướm thì rất tinh tế, sử dụng nhiều thời gian, bởi vì nó đại diện cho đứa bé, biểu hiện cho chính hắn.”

Mộc Cửu gật đầu tỏ vẻ tán thành.

“Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra hung thủ, Thạch Đầu, sắp xếp lại các manh mối đã điều tra, Tiểu Nhã đi kiểm nghiệm những con chó hay mèo bị mổ bụng xem có phải cùng một người làm không, Đường Dật cùng Trần Mặc, đi xem các thi thể động vật ở tiểu khu, hỏi xem có ai nhìn thấy là người nào làm không, chị Mi kiểm tra chặt chẽ những người mất tích đặc biệt là người cùng tiểu khu với Lý Lị.”

Triệu Cường đợi cả buổi cũng chưa nghe được nhiệm vụ của mình, chỉ vào vẻ mặt mờ mịt của mình, “Đội trưởng, vậy tôi làm gì?”

“Ra ngoài gọi đồ ăn đi.”

“…”

===========================================================

“Ô ô ô.”, Miệng của người phụ nữ bị băng dán lại, cô dốc sức lắc lư thân thể, miệng phát ra âm thanh nức nở.

Hai tay của người đàn ông nắm chặt lại, miệng phát ra âm thanh gầm nhẹ, hắn cào tóc mình táo bạo đi đi lại lại, thanh âm của người phụ nữ rơi vào tai hắn càng lúc càng vang.

“Đông!” Hắn dừng lại đánh một quyền vào bức tường bên cạnh người phụ nữ, người phụ nữ bị kinh hãi, thân thể run run, gương mặt đầy nước mắt chịu đựng không phát ra âm thanh gì.

Người đàn ông thở hổn hển, ngực phập phồng dữ dội, hắn ngồi xổm trước mặt người phụ nữ, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cô, lạnh giọng hỏi: “Cô có cần đứa bé này không?”

Người phụ nữ mạnh mẽ gật đầu, trong mắt tràn đầy cầu khẩn.

Người đàn ông nóng nảy đứng lên, hướng về phía người phụ nữ rống: “Vì cái gì? Cô vì cái gì mà phải sinh ra nó? Sinh ra nó để có được sự đồng tình, để đổi lấy trái tim của người đàn ông kia sao?”

“Ô ô ô ô.” Người phụ nữ ra sức lắc đầu, người đàn ông lại ngồi xổm xuống vuốt bụng của người phụ nữ, người phụ nữ không dám động, hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mắt đang nói chuyện.

Hắn ôn nhu mở miệng: “Con yên tâm, ta sẽ lập tức giải thoát cho con, ta bảo đảm.”