Chương 2

Cái chết của thân thể sẽ khiến bạn mỉm cười vĩnh viễn.

Sáng sớm.

“Kì Kì, chạy chậm một chút, chờ bà với.”

Một cậu bé mặc áo đỏ quần xanh đang chạy dọc theo công viên, phía sau cậu không xa là bà của cậu, mặc dù đã đi rất nhanh nhưng vẫn không đuổi kịp đứa cháu của mình.

Cậu bé tên Kì Kì nghe thấy bà gọi mình, không dừng lại mà chạy một mình về phía trước, đột nhiên cậu nhìn thấy quả bóng bay trong công viên, cậu lập tức bị thu hút, quay nói lớn với bà và dùng tay chỉ cho bà xem, “Bà ơi, nhìn kìa, có bóng bay!”

“Kì Kì, đừng chạy lung tung.”

Nhưng cậu bé rõ ràng là không nghe nên đã một mình chạy về phía quả bóng bay, khi cậu đến gần, quay lưng nhìn lại, phát hiện có một cô ngồi trên ghế, tay cầm vài quả bóng nhiều màu sắc.

Cậu bé bước đến gần người phụ nữ, đôi mắt trông mong nhìn mấy quả bóng, “Cô ơi, có thể cho con một quả bóng được không?”

Nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào, cậu bé có chút thất vọng.

Lúc này, bà đã chạy đến, thở hổn hển nói: “Kì Kì, phải chờ bà chứ.”

Thấy bà đến, cậu bé lập tức làm nũng, “Bà ơi, bóng bay.”

Cậu bĩu môi, ra vẻ rất muốn.

Bà của cậu bé có chút xấu hổ, nhìn thấy đối phương không lên tiếng, cũng không có ý định tặng bóng bay, vội vàng dỗ dành cháu trai: “Cái này là của cô đó, lát nữa bà sẽ mua cho cháu.”

Cậu bé nghe xong thì liền vẻ, “Dạ, vậy con muốn hai quả bóng bay!”

“Được.”

Bà nội gật đầu đồng ý, nắm tay cháu trai đi về phía trước, quay đầu lại nhìn người phụ nữ cầm quả bóng bay.

“A! A a a …”

Nghe tiếng bà nội kêu, cậu bé cũng quay lại nhìn thì thấy người phụ nữ cầm quả bóng bay đang cười với mình.



“Ha ha ha ha.”

Thạch Nguyên Phỉ đang chơi game phát hiện lại nghe thấy tiếng cười lạ nên không khỏi ngoáy tai, nhưng phát hiện tiếng cười vẫn còn, liền thò đầu ra khỏi máy tính hỏi Đường Dật, người đang đọc sách, “Đường Dật, là tôi bị ảo thính sao, sao tôi lại nghe thấy tiếng cười ma quái của Triệu Cường vậy.”

Đường Dật quay sang nhìn anh với một nụ cười gượng gạo, “Anh Thạch Đầu, anh không bị ảo thính, chính là giọng cười của anh Cường.”

Thạch Nguyên Phỉ tặc lưỡi hai lần, “Lần sau tôi phải thu âm lại tiếng cười của cậu ta, có thể dung để trừ tà.”

Đường Dật mang nút bịch tai nên đọc sách cũng không bị ảnh hưởng.

Tiếng cười càng lúc càng gần, đến khi Triệu Cường xuất hiện trước cửa phòng SCIT, vẫn còn cười, “Ha ha ha.”

Nhưng anh vừa đi vào, Lam Tiêu Nhã vừa từ phòng pháp y trở về liền vỗ đầu anh một cái, “Triệu Cường, cậu muốn cười đến chết sao?”

“Không phải, nghe em nói, lần trước không phải có người đồn người nào nhìn thấy em gái Mộc Cửu mỉm cười sẽ gặp may mắn sao?”

“Bây giờ đồn cái gì?”

Tần Uyên cau mày đi vào, tự hỏi người trong cục quá nhàn rỗi sao? Anh cảm thấy phải quản lý lại rồi.

Mộc Cửu đi phía sau anh, cũng không để ý đủ loại tin đồn về cô, đừng làm phiền cô là được.

Triệu Cường nghe được thanh âm này tim đập thình thịch, quay đầu lại nhìn Tần Uyên, cười nói: “Ôi, đội trưởng, anh tới rồi.”

Tần Uyên đi vòng qua Triệu Cường, cũng không có ý định đi vào phòng làm việc của mình, “Triệu Cường, tiếp tục đi.”

Sau khi được cho phép, Triệu Cường tiếp tục: “À, đó là lần trước Mộc Cửu kể cho họ nghe một câu chuyện khiến họ sợ hãi, vì vậy không có ai dám đồn rằng nhìn thấy Mộc Cửu cười sẽ gặp may mắn nữa.”

Lam Tiêu Nhã hỏi: “Mộc Cửu, kể chuyện gì vậy?”

Vẻ mặt Mộc Cửu không chút thay đổi kể lại lần nữa.

Đường Dật mở miệng, hiển nhiên là kinh hãi, “Đây là sự thật sao?”

Triệu Cường cười nói: “Ha ha ha, đương nhiên là giả, chắc là em gái Mộc Cửu nhất thời bịa ra thôi.”

“Ồ.”

Đường Dật gãi đầu.

Mộc Cửu liếc anh ta một cái, “Anh Cường, có phải lần đầu anh nghe cũng cho là thật không.”

Bị vạch trần, Triệu Cường ngẩng mặt lên 45 độ nhìn trần nhà.

“Mộc Cửu.”

Lam Tiêu Nhã nghĩ tới cái gì, nghiêng đầu nhìn Mộc Cửu, sau đó đột nhiên dùng hai tay nhéo nhéo mặt cô, nhấc lên trên, “Nào, cười một cái cho chị xem đi.”

Mộc Cửu dùng đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô ấy, vẫn là vẻ mặt không cảm xúc, khóe miệng nhếch lên, “Cười.”

“…”

Lam Tiêu Nhã nhìn, khóe miệng co giật, buông mặt Mộc Cửu ra, giúp cô xoa, “Quên đi.”

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rõ ràng, Hồng Mi nghiêm mặt đi vào: “Đội trưởng, mọi người, có vụ án.”

Thạch Nguyên Phỉ và Đường Dật bị giữ trong văn phòng như thường lệ, Tần Uyên vội vã đến hiện trường cùng những người còn lại.

Thi thể được phát hiện trong một công viên, bởi vì là nơi công cộng, hơn nữa còn là giờ cao điểm của người già tập thể dục, dẫn đến không ít người vây xem, Tần Uyên đến hiện trường chỉ huy cảnh sát mở rộng tuyến phân cách, tăng cường cách ly mọi người, sau đó dẫn đội viên của SCIT đến nơi phát hiện thi thể..

Đây là một thi thể nữ được đặt trên ghế đá công viên, thắt lưng được quấn vào lưng ghế bằng dây, nhìn từ phía sau, có vẻ như cô ấy đang ngồi nghỉ ngơi, hai tay bị trói vào cài quả bóng bay nhiều màu sắc khác nhau, kinh dị nhất là khuôn mặt của cô ấy. Mắt cô ấy nhắm nghiền, khóe miệng bị rạch ra và hai chiếc móc sắt được dùng để móc lên tai cô ấy. Cô ấy cười toe toét như thế này, để lộ hàm răng hơi dính máu, một nụ cười quỷ dị.

Cô ấy đã chết từ lâu, nhưng cô ấy vẫn tươi cười, chào đón những người nhìn thấy cô.

Triệu Cường trợn to hai mắt há hốc mồm, một hồi lâu mới khôi phục lại giọng nói: “Trời ơi! Trần Mặc, tôi nổi cả da gà rồi, cậu muốn đến xem không?”

Trần Mặc liếc nhìn thi thể, Triệu Cường còn chưa nói xong, anh ta đã rời đi để tìm một chiếc máy ảnh gần đó.

Những người có mặt vừa nhìn thấy thi thể, liền nhớ tới câu chuyện Mộc Cửu kể lúc trước, người phụ nữ này, cũng giống như người trong câu chuyện kia, cố ý làm ra nụ cười.

“Hì hì.”

Không biết vì sao, khi Triệu Cường nhìn thấy “khuôn mặt tươi cười” kia lại cảm thấy dường như nghe được tiếng cười của cô ấy, một đường ớn lạnh chạy dọc sống lưng, đúng lúc này đột nhiên có một bàn tay vỗ vào vai anh.

“A a a!”

Triệu Cường hét lớn một tiếng, đồng thời nhảy dựng lên.

Tần Uyên cùng Lam Tiêu Nhã đồng thời lạnh lùng liếc anh ta một cái.

Triệu Cường vội vàng che miệng rụt cổ nhìn về phía sau, là Mộc Cửu, hai tay ôm ngực, oán trách nói: “Em gái Mộc Cửu à, em làm anh sợ muốn chết.”

Mặt Mộc Cửu không biểu cảm chỉ dưới chân, “Anh dẫm phải cái gì kìa.”

Triệu Cường nhanh chóng nhìn xuống chân mình, anh ta đang giẫm lên một góc của một tờ giấy, “A, xin lỗi.”

Anh ta vội vàng nhấc chân lên.

Mộc Cửu quỳ xuống, dùng găng tay nhặt lên.

“Đây là cái gì?”

Triệu Cường nghiêng người nhìn, phát hiện không phải tờ giấy trắng, “Hóa đơn à, ở trong túi của anh rơi ra sao?”

Mộc Cửu nhìn thoáng qua, phủ nhận nói: “Không phải, trên đó có vết máu.”

Tần Uyên nghe được tiếng của hai người, nhìn sang hỏi: “Mộc Cửu, em tìm được gì vậy?”

Mộc Cửu nhìn tới nhìn lui, “Hóa đơn từ cửa hàng tiện lợi, có thể dính máu của người chết.”

Tần Uyên: “Có tên của cửa hang tiện lợi và ngày tháng không?”

Mộc Cửu: “Không có, đúng lúc thiếu phần đó.”

Triệu Cường nhìn những thứ đã mua, “Tất cả những gì đã mua là nhu yếu phẩm hàng ngày và đồ ăn nhẹ.”

Ngoài ra, không có manh mối nào khác, vì vậy Mộc Cửu đã đặt biên lai vào túi vật chứng.

Lúc này, Lam Tiêu Nhã đứng dậy, tháo găng tay và hoàn thành việc kiểm tra tử thi sơ bộ, “Đội trưởng, thời điểm tử vong là từ 1 giờ đến 2 giờ sáng. Nguyên nhân cái chết là do ngạt thở. bị hung thủ siết cổ đến chết bằng dây thừngtrừ điểm đó ra, trên cổ tay cổ chân cô ấy có dấu vết bị trói trong thời gian dài, trên cánh tay có nhiều chỗ bị thuốc lá làm phỏng, người chết chắc đã bị nhốt vài ngày, khóe miệng bị dao rạch ra, lưỡi cũng bị cắt mất,, tạm thời chỉ vậy thôi, còn lại chỉ có thể kết luận sau khi khám nghiệm tử thi.”

Tần Uyên gật đầu với Lam Tiêu Nhã, “Ừm, cảm ơn, vất vả rồi.”

Mộc Cửu đi tới, dùng đôi mắt đen nhìn chằm chằm thi thể một hồi, sau đó quỳ xuống gần thi thể, rồi đứng dậy nói: “Bộ quần áo này không vừa với cô ấy.”

Bởi vì cô ấy là phụ nữ, ngay từ đầu, Lam Tiêu Nhã cũng đã chú ý đến điều này, “À, đúng vậy, chiếc đầm này hơi rộng so với cô ấy.”

Triệu Cường nhìn thoáng qua, không cảm thấy được gì, “Có lẽ cô ấy muốn mặc thứ gì đó rộng rãi.”

Lam Tiêu Nhã nhìn một hồi, càng nhìn càng cảm thấy có gì đó không đúng, “Không phải, không chỉ kích cỡ, mà chiếc đầm này, tại sao luôn có một cảm giác khó tả.”

Mộc Cửu giải thích nguyên nhân: “Bởi vì chiếc đầm này không phải của người chết.”

Vẻ mặt Triệu Cường khó hiểu, “A? Không phải của cô ấy?”

Mộc Cửu cụp mắt nhìn chiếc đầm, “Chiếc đầm này rất cũ, đã giặt nhiều lần, còn có mùi long não, chứng tỏ đã để lâu trong tủ không lấy ra, cộng thêm kích thước không vừa với người chết nữa.”

Tần Uyên đưa ra kết luận: “Vậy rất có thể là hung mặc vào cho cô ấy.”

Lam Tiêu Nhã: “Nhìn kiểu đầm này chắc là mẫu thịnh hành từ nhiều năm trước rồi. “

Mộc Cửu gật đầu, ” Có thể chủ nhân của chiếc đầm này đã qua đời, hoặc là đã rời bỏ hung thủ, cho nên hung thủ đang tìm người thay thế, hắn đang tái tạo lại dáng vẻ của “cô ấy” năm đó, và chuyện đã xảy ra với “cô ấy” năm đó, khi nạn nhân phản kháng thì hắn sẽ ngược đãi nạn nhân.”

Tần Uyên: ” Cuối cùng hắn phát hiện cô ấy không thể là “cô ấy” kia, cho nên gϊếŧ nạn nhân, vứt xác ở chỗ này.”

Triệu Cường ở bên cạnh a một tiếng, nhìn thoáng qua miệng thi thể, rồi nhanh chóng dời tầm mắt, “Phân tích của mọi người tôi đều hiểu, chỉ là vì sao hung thu lại muốn biến miệng của người chết thành như vậy?”

Tấm mắt của Mộc Cửu dừng trên khóe miệng người chết, dùng giọng nói không cao không thấp: “Bởi vì hắn thích nhất là vẻ mặt khi cô ấy cười.”



Trong tầng hầm tối om không cửa sổ, người đàn ông cúi người, đưa tay vuốt ve khuôn mặt người phụ nữ ngồi trên ghế, “Sao em không cười?”

Người phụ nữ quay mặt đi với vẻ ghê tởm và lo lắng, phát ra một âm thanh rêи ɾỉ nhỏ từ miệng.

Người đàn ông không thèm để ý đến sự lảng tránh của cô, ngược lại nghiêng đầu mê đắm nhìn cô: “Em biết không? Lúc em cười là đẹp nhất.”

“Ha ha.”

Người đàn ông tự mình cười, lại lập tức che miệng, cau mày nói: “Không phải, giọng cười của em hay hơn anh nhiều.”

“Ha ha, không đúng, không đúng.”

Nam nhân thấp giọng cười một tiếng, sau đó vẫn là không hài lòng, lấy tay vỗ miệng.

“Ha ha ha, không, he he he…”

Tiếng cười cao thấp của người đàn ông vang vọng trong tầng hầm một lúc lâu.

Ở trên trần nhà, tầng trên, cô gái trong phòng cầm cuốn sách chữ Hán trên tay, chậm rãi đọc những câu thơ trên đó bằng giọng trẻ thơ: “Xuân miên bất giác hiểu, Xứ xứ văn đề điểu. Dạ lai phong vũ thanh, Hoa lạc tri đa thiểu?” (*)

(*) Bài thơ Xuân Hiểu của Mạnh Hạo Nhiên