Chương 15

Hai đám cưới ở hai địa điểm khác nhau liên tục xảy ra chuyện cô dâu bị gϊếŧ chết, ở hiện trường cũng đồng thời tìm thấy một thi thể khác, điều này nghe có vẻ không thể tin được.

Khi SCIT đến hiện trường, hiện trường vẫn chưa được kiểm soát hoàn toàn, xe cứu thương đã thông báo cô dâu đã chết, người nhà của cô dâu suy sụp muốn chết, trước khi vào sảnh tiệc, đã có thể nghe thấy tiếng khóc đau lòng từ bên trong, một số khách mời ngất xỉu, một số thì khóc rống lên, một số ngồi xổm ở cửa, nhìn chằm chằm vào phòng tiệc trong sự bàng hoàng, thảm kịch bất ngờ đã hoàn toàn biến đám cưới hạnh phúc ban đầu này thành một bi kịch, không ai ngờ đến.

Tần Uyên ra lệnh cho PC kiểm soát hiện trường, sơ tán tất cả những người không liên quan, Hồng Mi và một số nữ nhân viên thuyết phục ba mẹ cô dâu rời khỏi đây, ban đầu họ không muốn, nhưng cuối cùng, mẹ cô dâu cũng không chịu nổi, ngất xỉu bên cạnh con gái và được đưa đến xe cứu thương.

Nửa giờ sau, hiện trường cuối cùng cũng được khống chế hoàn toàn, việc thu thập chứng cứ đang được tiến hành, người của SCIT đứng ở cửa, nhìn cảnh tượng bên trong, không ai lên tiếng.

Không khí tràn ngập mùi máu, thoang thoảng mùi kem, tràn ngập sự bi thương và đau đớn.

Sau hơn mười phút, đội trưởng bộ phận pháp chứng nói với Tần Uyên sau khi thu đội: “Đội trưởng Tần, chúng tôi xong rồi.”

Tần Uyên hơi gật đầu: “Vất vả rồi.”

Đợi người của bộ phận pháp chứng rời đi, Tần Uyên và các thành viên khác trong đội đeo găng tay tiến vào hiện trường vụ án, cách cửa không xa, trên mặt đất có một cái đầu của người đàn ông, hai mắt mở to, như thể anh ta vẫn đang theo dõi mọi chuyện xảy ra ở đây, trên cổ có một vết thương đẫm máu, thi thể của anh ta vẫn chưa được tìm thấy, các PC đang tìm kiếm trong trung tâm tổ chức tiệc cưới này.

Ở trung tâm sảnh tiệc, cô dâu đang nằm trong vũng máu, phần thân trên của chiếc váy cưới gần như bị nhuộm đỏ bằng máu của chính mình, khuôn mặt đầy máu, ngũ quan tràn đầy máu, cái chết thật bi thảm, nhìn thấy mà phát hoảng̣.

Các camera tại hiện trường đám cưới đã ghi lại tất cả diễn biến của đám cưới, gần như tất cả các camera tại thời điểm đó đều hướng vào cô dâu từ các góc độ khác nhau, ghi lại rõ ràng quá trình từ khi nàng phát tác cho đến chết.

Ban đầu, camera vốn là để ghi lại khoảnh khắc hạnh phúc và ngọt ngào của chú rể và cô dâu, nhưng thật không ngờ, nó lại quay lại hình ảnh tử vong của cô dâu.

Tần Uyên và bọn họ xem đoạn video này, ban đầu mọi thứ đều rất đẹp, khi cô dâu cùng khoác tay ba mình đi đến bên chú rể, ban đầu cô ấy chỉ ho khan, sau đó bắt đầu ho ra máu, sau đó nôn ra máu, hình ảnh đẫm máu và đáng sợ, năm phút sau, cô dâu ngã vào vòng tay của ba mình, lúc này máu vẫn không ngừng trào ra từ ngũ quan.

Triệu Cường và Đường Dật không khỏi cau mày.

Lam Tiêu Nhã muốn che miệng, nhưng trên tay lại đeo găng tay nên đành phải đặt tay xuống, vẻ mặt nghiêm nghị, “Thời gian từ khi cô ấy phát tác đến khi chết là rất ngắn. “

Triệu Cường nhìn cô hỏi: “Có phải là hung thủ gϊếŧ người giống như lần trước không?”

Các cô dâu đều đột ngột qua đời trong hôn lễ.

Lam Tiêu Nhã kiểm tra thi thể rồi lắc đầu, “Chuyện này vẫn chưa chắc, cơ thể người chết chảy nhiều máu, có triệu chứng trúng độc, là loại độc gì thì phải về phòng pháp y tiến hành xét nghiệm.”

Cuối cùng cô nhìn thoáng qua cô dâu đã chết, đứng dậy và nói với họ, “Tôi đi xem một người khác.”

Rồi hướng về cái đầu kia.

Sau khi điều tra, Hồng Mi và Lam Tiêu Nhã đi vào, sau đó đi thẳng đến chỗ Tần Uyên và những người khác, “Cô dâu tên là Lộc Văn, tôi biết được thân phận của người đàn ông kia từ vài vị khách, là bạn học cấp ba của chú rể, đúng ra anh ta sẽ làm phù rể cho đám cưới này, nhưng nghe nói anh ta không thể tham dự vì có việc gấp, vài ngày sau thì bị mất liên lạc.”

Nghe xong lời này, Tần Uyên lên tiếng: “Cũng giống như tình huống của Tạ Thanh. “

Lúc này, một giọng nói không cao không thấp vang lên bên cạnh họ, “Chị Hồng Mi, chú rể đâu?”

Hồng Mi nhìn Mộc Cửu, nhất thời không trả lời được “Chú rể…”

Sau khi đến hiện trường, sự tập trung của cô rơi vào hai người chết, còn có ba mẹ cô dâu, vốn không để ý đến chú rể.

Đường Dật suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc là anh ta đi cùng ba mẹ vợ đến bệnh viện rồi.”

Hồng Mi đưa bọn họ lên xe cứu thương, cô không nhìn thấy người đi cùng, cô cẩn thận nhớ lại, nhưng không chắc trong số những người cô nhìn thấy có chú rể hay không.

Mộc Cửu lại nhìn màn hình lớn phía sau, sau đó chỉ vào Hồng Mi, “Chị Mi, chị nhìn chỗ đó, có từng thấy người đàn ông này không?”

Màn hình lớn đang chiếu hình ảnh của cô dâu và chú rể.

Hồng Mi nhìn một hồi, cau mày nhớ lại: “Hình như không có, chờ đã.”

Sắc mặt cô thay đổi, giọng điệu khẳng định: “Chị chắc chắn không có người đàn ông này.”

Triệu Cường nuốt nước miếng, “Vậy chú rể đi đâu rồi?”

Nghe xong, Trần Mặc nói với Tần Uyên: “Tôi sẽ kiểm tra camera ở đây.”

Nói xong, anh đi tới cửa.

Vào lúc này, mọi người trong sảnh tiệc đều biết, nếu thật sự có cùng hung thủ, thì lần này chủ rể sẽ mất tích sau khi rời khỏi trung tâm tiệc cưới, giống như Tưởng Kim Ký.

Lúc này, Lam Tiêu Nhã vừa kiểm tra xong, lớn tiếng nói với họ: “Mọi người, anh ta chết vào ngày hôm qua, đầu đã bị ướp lạnh, nguyên nhân tử vong chưa thể xác định, nhìn làn da, khả năng trúng độc rất cao, nhưng có thể xác định là sau khi chết, anh ta mới bị chặt đầu.”

Lam Tiêu Nhã nghĩ đến điều gì đó rồi bổ sung: “Đúng rồi, trên đầu anh ta không có dấu vết côn trùng cắn.”

Triệu Cường thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng không có côn trùng là tốt rồi.

Vẻ mặt của Lam Tiêu Nhã thể hiện tôi biết cậu sợ côn trùng mà, sau đó dùng ngón tay đeo găng chỉ vào mắt người chết, “Mí mắt trên của người chết cố tình được dán lên.”

Triệu Cường thở dài: “Chẳng trách đôi mắt anh ta mở to như vậy.”

Lam Tiêu Nhã đứng dậy nói với Tần Uyên: “Nhưng mà đội trưởng, anh vẫn phải tìm phần thi thể còn lại của anh ta mới xác định được nguyên nhân tử vong.”

Tần Uyên gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng: “PC đang điều tra trung tâm tiệc cưới này. “

Đường Dật suy nghĩ một chút, vẻ mặt bối rối: “Hung thủ sẽ để phần còn lại của thi thể ở đâu? Nếu không có ở đây, sẽ rất khó tìm.”

Mộc Cửu nhìn đầu người chết, giọng điệu bất ngờ khẳng định: “Không, nhất định có ở đây.”

“Hả?”

Mộc Cửu không nói nữa, mà đi đến chỗ đặt bánh ngọt ban đầu, sau đó xoay người nhìn toàn bộ sảnh tiệc cưới với đôi mắt đen láy, sau hơn mười giây, ánh mắt tập trung về một hướng, cô chậm rãi đi xuyên qua cổng vòm, ngang qua xác cô dâu, tiếp tục đi về phía trước sân khấu chính. Cô đứng trên đó và nhìn xung quanh, sau đó cô bước sang một bên, vươn tay ấn vào cái nút, màn che màu đỏ từ từ khép lại.

Màn che màu đỏ rực che khuất toàn bộ sân khấu chính, cũng che khuất chính Mộc Cửu không biết đang làm gì. Ngay sau đó, âm thanh của một vật nặng rơi xuống vang lên.

Trái tim Đường Dật nhảy lên, “Có chuyện gì vậy?”

Mộc Cửu không trả lời, màn che lại chậm rãi kéo ra, lộ ra Mộc Cửu và một cái xác không đầu dưới chân cô.

Mộc Cửu vô cảm nhìn thi thể, “Tìm được rồi.”