Chương 11

“A a a a a a a a!”

Triệu Cường là người đầu tiên phản ứng, quay đầu nhìn cửa, “A? Kỳ lạ quá, mọi người có nghe thấy tiếng gì không?”

“Có vẻ như ai đó đang la lớn.

Mặc dù cửa đã đóng, nhưng âm thanh gào thét chói tai vẫn có thể truyền vào, không giống như âm thanh hiệu ứng, nhưng phối hợp với nhạc nên này, dường như còn đáng sợ hơn.

Mộc Cửu cũng nhìn ra cửa, sửa lại: “Đúng là có rất nhiều người đang kêu lớn.”

“Không lẽ còn có người khác cũng nhận được chiếc bánh như vậy!”

Thạch Nguyên Phỉ nhắc đến chuyện này, mọi người lập tức hiểu ra, đúng vậy, Lam Tiêu Nhã và Bạch Nghị vốn không có kẻ thù, cho nên sẽ không có ai nhắm vào bọn họ, xem ra trò đùa lần này đặc biệt nhằm vào các cặp vợ chồng mới cưới đang tổ chức hôn lễ.

Tần Uyên mở miệng nói với Hồng Mi: “Chị Mi, chị ở lại với Tiêu Nhã chờ nhân viên đến, chúng ta đi xem thử một chút.”

Triệu Cường cũng để vợ ở lại đây, Mộc Cửu đương nhiên theo Tần Uyên ra ngoài.

Ngay khi Tần Uyên dẫn người ra ngoài, anh nhìn thấy cầu thang cách đó không xa, vài người vừa chạy xuống lầu vừa gào thét, rõ ràng họ đã thấy gì đó rất đáng sợ, muốn mau chóng rời khỏi nơi này.

Triệu Cường gấp gáp đến mức nhảy dựng lên, “Rốt cuôc ai làm mấy cái bánh này vậy! Hôn lễ đang tốt đẹp lại thành ra như vậy! Đúng là thiếu đạo đức!”

Vốn là giây phút hạnh phúc nhất, kết quả lại biến thành phim kinh dị, ai sẽ chịu được chứ.

Lúc này, Bạch Nghị và nhân viên ở đây cũng đến, nhân viên đương nhiên chưa từng gặp phải chuyện như vậy, sắc mặt trắng bệch, mất mặt không biết thế nào, chỉ có thể cúi thấp đầu, xin lỗi, giải thích với Bạch Nghị: “Anh ơi, tôi rất xin lỗi, chúng tôi sẽ xử lý cái bánh ngay lập tức, tôi thật sự xin lỗi, chúng tôi đã báo cảnh sát rồi.”

Bạch Nghị phất tay, chỉ vào Tần Uyên tình cờ đi tới, “Không cần thiết phải gọi cảnh sát, một nửa số người đến dự đám cưới của tôi là PC.”

Ánh mắt của nhân viên giống như nhìn thấy vị cứu tinh, anh ta háo hức nói: “Vậy các anh cảnh sát có thể đi xem thử, chết, chết người rồi!”

Có rất nhiều nhân viên chạy lên cầu thang phía sau anh ta, dường như tất cả họ đều đến đó để kiểm tra tình hình.

Đường Dật nghĩ chắc họ đã nhầm chiếc bánh đó có người chết, vì vậy anh ta nhanh chóng giải thích: “Đừng lo lắng, chiếc bánh không phải là thi thể thật, là giả thôi mà”

Thật bất ngờ, nhân viên đổ mồ hôi đầm đìa, nói: “Không phải, thật sự là có người chết! Cô dâu chết rồi!”



Một chiếc mũi tên của thần tình yêu Cupid, vốn nên trúng vào tình yêu, nhưng hiện đang chọc vào cổ của cô dâu đang mặc váy cưới màu trắng. Đuôi mũi tên vẫn được trang trí bằng một sợi ruy băng màu hồng, những giọt máu bắn ra là máu của cô dâu, bởi cuối cùng nó không phải là mũi tên của Cupid mà là mũi tên gϊếŧ người.

Đôi mắt mở to, cái miệng mở to nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, máu phun ra từ khe hở trên cổ, cô dâu co giật vài lần, cuối cùng không có động tĩnh gì.

Mọi người đều nói ngày làm cô dâu là ngày đẹp nhất trong cuộc đời của một người phụ nữ, vậy mà đây lại là ngày kết thúc cuộc sống của cô ấy mãi mãi.

Chú rể run rẩy, vươn tay ra thăm dò hơi thở ở mũi của cô dâu rồi sợ hãi rụt tay về, anh ta nắm lấy tay cô: “Minh Na! Minh Na! Không! Không! Bác sĩ! Xe cứu thương! Mau gọi xe cứu thương! Không, Minh Na…”

Tiếng gọi của chú rể tràn ngập sảnh tiệc nhỏ, một số người thét lên sợ hãi, cũng có người che miệng đứng nhìn, có người nhanh chóng gọi 110 và 120, nhiều người vây quanh cô dâu chú rễ sau khi chứng kiến thảm kịch phạt sinh.

Một người mẹ trẻ ở giữa sảnh tiệc nhìn phía trước, vừa dỗ đứa con đang ngồi, “An An, chúng ta đi thôi.”

Cậu bé nhìn lên trần nhà, “Mẹ ơi, có thứ gì đó rơi xuống.”

“Đừng động, ngoan nào, nhanh đi với mẹ.”

Cậu bé vẫn ngẩng đầu lên, phát hiện có thứ gì đó rơi xuống, đưa tay ra bắt lấy, con sâu nhỏ đang chậm rãi quằn quại trong bàn tay nhỏ bé, cậu bé không hề sợ hãi, duỗi tay ra cho mẹ xem, tò mò hỏi: “Mẹ ơi, đây là sâu gì vậy?”

“A!”

Mẹ cậu bé vừa nhìn đã nhận ra đây là sâu gì, thét chói tai vẫy tay đứa con, “Mau ném nó xuống!”

“Mẹ ơi, sao vậy? Con chưa từng thấy nó.”

Cậu bé vẫn còn chưa hiểu, muốn biết đây là sâu gì, nhưnng lúc này mẹ bé đang muốn mau chóng đưa con trai mình rời khỏi nơi khủng khϊếp này càng sớm càng tốt.

“Đừng hỏi, chúng ta đi mau thôi.”

Cô vội vã bế con chạy ra khỏi cửa.

Phía sau đột nhiên có tiếng thủy tinh vỡ, tiếng vật nặng rơi xuống đất.

“A a a!”

“A a a a a a a a a a!”

Tiếng la hét còn lớn hơn trước, tất cả mọi người nhìn thấy đều la hét lên, cảnh tượng hỗn loạn, hầu như tất cả mọi người đều chạy ra cửa, có người bị đẩy ngã trên đất, nhưng không thể ngăn cản những người phía sau tiến lên.

Cậu bé bình tĩnh duy nhất trong sảnh tiệc chăm chú nhìn chằm chằm vào nơi cậu đang ngồi, “Mẹ ơi, có một thứ rất lớn đã rơi xuống.”

Mẹ của cậu bé nhìn lại cũng lớn tiếng la hét, nhưng những gì cô nhìn thấy khiến cô lập tức quay đầu đi, “A!”

Cảnh tượng ghê tởm, cô bịt miệng mình lại, phòng ngừa mình nôn ra, sau đó ôm con mình vào lòng, không quay đầu lại xông ra ngoài.

Nhân viên đưa Tần Uyên và vài người lên, nhiều người hơn nữa la hét lao xuống, Tần Uyên vội vàng bảo vệ Mộc Cửu nhỏ nhắn ở phía sau anh.

Khi họ đến cửa phòng tiệc trên lầu, thì thấy nhiều người đang cúi xuống trước cửa và nôn mửa, đồng thời họ ngửi thấy mùi hôi phát ra từ bên trong.

Triệu Cường vội vàng bịt mũi lại, “Trời ơi, hôi thật đó.”

Đường Dật cũng bịt mũi lại nói: “Không phải người này vừa mới chết thôi sao? Sao lại có mùi này?”

Biết trên lầu có một vụ gϊếŧ người thật sự, Lam Tiêu Nhã cũng đi tới, nhưng cô không quan tâm đến mùi này chút nào, hơi cau mày, “Rõ ràng là đã chết được một thời gian rồi.”

Vừa nói vừa đeo từng cái bao tay vào.

Triệu Cường là người đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này ở đây, há to miệng, vẻ mặt sửng sốt: “Chị, chị kết hôn mà còn mang theo dụng cụ khám nghiệm tử thi sao?”

Anh nghĩ vừa rồi lấy dao mổ ra cũng không có gì lạ.

Lam Tiêu Nhã phóng khoáng nâng cằm lên, “Đương nhiên, cậu thấy đấy, không phải trùng hợp đâu.”

Khóe miệng Triệu Cường giật giật, không thể phản bác.

“Lập tức phong tỏa nơi này lại.”

Tần Uyên và vài người khác cũng đeo găng tay do Lam Tiêu Nhã chuẩn bị sẵn, lúc này mới đi vào.

Vốn dĩ sảnh cưới chật kín người, bây giờ chỉ còn lại bốn người, bốn người sống và người chết…

Lam Tiêu Nhã liếc mắt nhìn rồi tiếp tục đi về phía nơi cô dâu đang nằm, cô ngồi xổm xuống kiểm tra rồi đứng dậy, cô khẽ lắc đầu với Tần Uyên, vẻ mặt buồn bã, hai cô dâu cùng một ngày, bây giờ người này phải tiến hành khám nghiệm tử thi cho người kia.

Lúc này, nhìn thấy Triệu Cường và Đường Dật ở giữa sảnh tiệc, hai mắt mở to, đồng thời thở hít một hơi khí lạnh, Đường Dật đột nhiên không kìm được buồn nôn, xoay người vội vàng chạy ra ngoài che miệng.

“Cái này, cái này…”

Cảnh tượng trước mắt, ngay cả Trần Mặc cũng hơi quay người, hít một hơi thật sâu rồi quay lại.

Tần Uyên và Mộc Cửu Hà là những người đầu tiên đi tới, có một xác chết nằm ở giữa sảnh tiệc, thi thể nam đã phân hủy, nhưng đó không phải là tất cả, thi thể có đủ loại sâu bọ, có trắng, có đen, mà nhiều nhất là giòi trắng, những con sâu bò quanh thi thể người đàn ông, chui tới chui lui, trong mắt, trong mũi, trong miệng, trong lỗ tai…

Một con bọ từ từ bò ra, bò đến chân Mộc Cửu, cô cúi đầu xuống, nhìn con bọ bằng đôi mắt đen láy, khoảnh khắc chạm vào giày cô, cô giơ chân lên giẫm nó đến chết.