****
Nhóm người lẫn trong nhóm học sinh vọt vào lầu dạy học, leo lên lầu ba, người dần dần ít đi, Lý Phi tìm kiếm một căn phòng rồi đá văng cửa, ló đầu vào quan sát một chút, bên trong không có ai.
Phòng này không lớn, phỏng chừng chỉ hơn mười mét vuông mà thôi, trong căn phòng khá thứ tự, hai bên tường là tủ đựng tư liệu, ở giữa phòng là một chiếc bàn làm việc, phía sau bàn là cửa sổ mở một nửa, có lẽ chủ nhân căn phòng lúc rời đi đã quên đóng lại.
"Tiến vào tránh một chút, Hạo Anh đóng cửa lại." Lý Phi tựa bên cửa sổ cẩn thận quan sát bên ngoài: "Muốn tìm người ở nơi lớn thế này, chắc bọn họ không có bản lĩnh đó đâu. Tởm thật, đám Phi Lang này cũng quá độc ác rồi."
Lương Hạo Anh đưa tay đóng cửa lại, dán sát ván cửa nghe thấy có tiếng bước chân chạy tới, có người dùng sức vặn nắm cửa căn phòng bọn họ đang trốn, thử vài lần cũng không có kết quả mới hổn hển chạy đi.
Xác định ngoài cửa không có người, Lương Hạo Anh mới nói: "Rời xa cửa sổ với cửa lớn, tìm một góc bí mật ngồi xuống, âm thanh nói chuyện cố gắng giảm nhẹ."
Đoạn Nhị nhìn Diệp Văn Hiên không vừa mắt, nhỏ giọng quát: "Ngoan ngoãn một chút, đừng có loay hoay như kẻ ngu nữa."
Diệp Văn Hiên liếc nhìn hắn một cái, tự giác tìm một vị trí cách hắn thật xa khoanh chân ngồi xuống.
Không có ai dị nghị, Lương Hạo Anh cùng Đoạn Nhị canh giữ ở cửa chính, Hình Uyên tựa vào vách tường bên cửa sổ, Chernow đứng cách đó vài bước.
Những người khác đặt mông ngồi lên bàn gỗ hoặc tựa vào tủ ngồi xổm xuống, vừa thở hổn hển vừa cố gắng giảm đi độ tồn tại của mình.
Nguyễn Ngọc San vừa mới ngồi xổm xuống liền nhân cơ hội nói: "Tôi có thể gọi điện thoại hỏi thăm tình huống nhân viên không?"
"Tôi kiến nghị tốt nhất là không nên." Lý Phi nhìn cô ta một chút: "Nếu tình huống bên đó nguy cấp hoặc đang ẩn núp, cô gọi điện tới rất có thể sẽ làm hại người ta."
Tiếng súng bên ngoài ngày càng nhỏ, Nguyễn Ngọc San mím chặt môi, quay đầu lại nhìn Hình Uyên: "Hình tổng, thật sự không quản bọn họ sao?"
Hình Uyên ôm cánh tay tựa vào vách tường, thu hồi ánh mắt đặt trên người Diệp Văn Hiên, thản nhiên nói: "Tôi không ở bên cạnh thì bọn họ càng an toàn hơn."
Nguyễn Ngọc San nghẹn, nhìn điện thoại hồi lâu rồi thở hắt một hơi: "Tôi hiểu rồi."
Trương Tình Tuyết ngồi chồm hổm dưới đất nhìn cái này nhìn cái kia, vỗ vỗ ngực hỏi: "Hình tổng.... chúng ta an toàn rồi sao?"
Không ai trả lời, mọi người liếc nhìn nhau, Lý Phi nói: "Ông chủ, tiếng súng bên ngoài ngừng lại rồi."
Diệp Văn Hiên nhỏ giọng nói: "Trong hành lang hình như không có người."
Lương Hạo Anh gõ gõ mặt đất, sau đó đặt tay trên chốt cửa: "Tôi ra ngoài xem một chút."
Đoạn Nhị lập tức nói: "Tôi cũng đi."
Hình Uyên: "Cẩn thận một chút."
Diệp Văn Hiên chăm chú nhìn hai vệ sĩ một trước một sau ra cửa, cậu lấy điện thoại trong túi ra, mở ra nhìn một chút.
10 giờ 40 phút.
Cách lúc tập kích diễn ra khi Hình Uyên lên đài diễn thuyết đã qua hai mươi phút.
Trong lòng cậu có dự cảm xấu, cứ cảm thấy trận tập kích khủng bố hôm nay sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.
Đang thất thần thì điện thoại đột nhiên rung lên hai cái.
Diệp Văn Hiên vô thức cúi đầu nhìn, phát hiện là tin nhắn.
[Gửi Pháp Sư tiên sinh: Huynh Đệ Minh đã từ sáng chuyển vào tối, trường học không an toàn, vị trí mục tiêu đã bại lộ, cẩn thận nội gián. Tìm cơ hội tới cổng nhỏ ở góc tây bắc, tìm xe vận chuyển sữa. Cuối cùng nhắc nhở, không nên sử dụng năng lực phạm vi rộng, nhớ kỹ nhớ kỹ nhớ kỹ. ----- Thực Nhân Hoa.]
Diệp Văn Hiên có chút lộp bộp.
Trương Tình Tuyết vốn ngồi xổm bên cạnh tủ tư liệu nhích sát tới: "Anh Diệp, anh xem cái gì vậy?"
Mặt Trương Tình Tuyết đỏ ửng, kề sát người Diệp Văn Hiên nũng nịu nói: "Người ta không biết anh Diệp cư nhiên soái tới vậy a, sao trước giờ cứ luôn đeo kính vậy?"
"A.... vừa nãy bị đυ.ng rớt mất rồi, tôi cũng không chú ý." Diệp Văn Hiên vươn ngón tay vuốt một cái, quay trở ra màn hình chính: "Tôi vừa mới xem tin tức một chút, trận khủng bố ở trường đại học đã được đăng tin rồi."
Trương Tình Tuyết mềm mại a một tiếng, sau đó chạy tới góc phòng, tiến tới bên cạnh Hình Uyên rưng rưng nói: "Hình tổng, người ta sợ quá đi...."
Diệp Văn Hiên: "..." Chị gái ơi, biểu hiện sợ hãi của chị là dùng ngực mình cà loạn lên người người khác à?
Cậu vừa quan sát vừa nhanh chóng xóa bỏ tin nhắn.
Hình Uyên căn bản không để ý tới nữ trợ lý bên cạnh, anh chăm chú nhìn động tác của Diệp Văn Hiên, đột nhiên nói: "Báo nói thế nào?"
Diệp Văn Hiên bối rối: "A?"
Hình Uyên kiên nhẫn lặp lại: "Tin tức tập kích khủng bố trường đại học."
"Ách, chỉ nói là đại học Westhall phát sinh tập kích khủng bố, cảnh sát cùng phe khủng bố đang tiến hành bắn nhau." Diệp Văn Hiên cứ cảm thấy thời gian Hình Uyên nhìn mình có hơi lâu, cậu bắt đầu cảnh giác, làm như không biết gì cả nói: "Trong tin tức không nói chuyện ngài tới đây diễn thuyết, phỏng chừng có ý định giấu giếm."
Hình Uyên gật đầu, không hỏi lại.
Căn phòng chật hẹp lại rơi vào yên lặng.
Lý Phi đột nhiên nói: "Ông chủ, tôi cảm thấy tình huống không tốt lắm."
Hình Uyên đẩy Trương Tình Tuyết: "Nơi này an tĩnh quá mức rồi."
Trương Tình Tuyết lại nhào qua: "Hình tổng, người ta sợ..."
Khóe miệng Diệp Văn Hiên giật một cái.
Cậu im lặng quan sát người trong phòng, ngoại trừ Hình Uyên thì nơi này còn hai vệ sĩ cùng hai trợ lý.
Lý Phi là người Hình Uyên mang tới từ quốc nội, kinh nghiệm làm việc rất phong phú, trước khi Chernow tới thì Lý Phi chính là đội trưởng của đội vệ sĩ. Lần này việc an bài an toàn cho chuyến hành trình của Hình Uyên chính là do hắn sắp xếp.
Một vệ sĩ khác là Chernow, ngày thứ hai tới Anh quốc đột nhiên xuất hiện bên cạnh Hình Uyên, thân thủ phi phàm, quan hệ với Hình Uyên tựa hồ không đơn giản chỉ là thuê muốn. Từ ngày hôm qua quan sát thì Chernow gọi Hình Uyên là chủ nhân và tự xưng mình bằng từ phó thấp kém, độ trung thành thoạt nhìn rất cao.
Về phần hai vệ sĩ đã ra ngoài, Lương Hạo Anh thì cậu không tiếp xúc, chỉ biết là một người trầm mặc ít nói. Bất quá lúc dùng thân phận nhϊếp ảnh gia để quan sát từ xa xa thì cứ cảm thấy trên người Lương Hạo Anh có cảm giác rất quen thuộc.
Diệp Văn Hiên suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc mới phát hiện Lương Hạo Anh chính là người vệ sĩ duy nhất mà Hình Uyên mang theo khi tới hội sở Red Rose.
Về phần Đoạn Nhị, người này tính tình không tốt, hở ra là châm chích, là người rất dễ phát giận cùng thích thể hiện.
Diệp Văn Hiên thầm dán nhãn mác cho mỗi người, sau đó lại nhìn hai vị trợ lý còn lại.
Nguyễn Ngọc San một mình ngồi xổm bên tủ tư liệu, không ngừng nhìn di động, trước đó cô muốn gọi điện cho vài đồng sự cấp dưới, đương nhiên hành động này bị Lý Phi chặn lại. Lúc này Nguyễn Ngọc San rất lo lắng, vẻ mặt trắng bệch, tâm tình không tốt cho lắm.
Phản ứng của cô không khác biệt với người bình thường trải qua tập kích, vừa kinh hoảng lại sốt ruột, so với những kẻ chỉ biết hét chói tai chạy trốn đã rất tốt rồi, có lẽ đi theo Hình Uyên một thời gian dài, trải qua rất nhiều chuyện nên mới có thể bảo trì trấn tĩnh.
Mà người còn lại, Diệp Văn Hiên cảm thấy thật sự rất trâu bò.
Chỉ thấy Trương Tình Tuyết dựa vào tường áp cặp ngực cup E của mình vào người Hình Uyên, đồng thời yếu ớt nói: "Hình tổng, người ta có một ý kiến có thể trốn thoát đám xấu xa kia."
Hình Uyên không quá để tâm đáp: "Là gì?"
"Đám xấu xa kia hình như hướng về phía chúng ta." Trương Tình Tuyết áp sát tới bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Chúng ta thay đồng phục học sinh, giả làm sinh viên rồi lẫn vào trong đám người, người nhiều như vậy, bọn chúng nhất định không thể tìm ra chúng ta, như vậy không phải chúng ta có thể chạy thoát ra ngoài rồi à?"
Hình Uyên nhìn qua phía bên cạnh, rốt cuộc bố thí cho cô ta một cái liếc mắt.
"Còn nữa, có nhóm anh Lý yểm hộ, chúng ta có thể giả trang thành cặp đôi vườn trường, đám xấu xa kia nhất định không ngờ được." Gương mặt tươi cười của vị trợ lý này đỏ ửng, lại dán vào đầu vai Hình Uyên: "Hình tổng, có được không nha...."
Diệp Văn Hiên: "..."
Thật khả nghi!
Vô luận là đề nghị hay động cơ thì vị si nữ này thật sự quá khả nghi!
Trước đó nghe đám đồng nghiệp tám chuyện, vị nữ nhân này đã làm việc trong tập đoàn Hình thị hơn một năm, từng hào hùng tuyên bố phải làm thiếu phu nhân Hình gia, từ đó liền tận dụng hết thảy cơ hội để thả thính Hình Uyên, nói đơn giản chính là hệt như hồ ly tinh.
Khi đó cậu không quá tin tưởng, bây giờ xem ra quả nhiên là một nhân vật không tầm thường.
Có cảm giác Hình Uyên mặc dù tránh được Phi Lang tập kích khủng bố nhưng lại bị Trương Tình Tuyết tàn phá tinh thần hết lần này tới lần khác, nhân sinh quả thực quá tuyệt vọng.
Diệp Văn Hiên mặt không đổi sắc suy nghĩ, đồng thời sâu kín kính nể Hình tổng vẫn có thể bình tĩnh duy trì biểu tình thờ ơ kia.
Người ta chính là tổng tài a, ai nhịn thì nhịn chứ anh đương nhiên không cần nhịn.
Cậu nhìn vẻ mặt của Lý Phi ở bên kia, cũng là biểu tình một lời khó nói hết, có thể thấy có cảm thụ này không phải chỉ có một mình cậu.
Lý Phi đang chuẩn bị nói gì đó thì Chernow ở bên kia đột nhiên lên tiếng: "Dưới lầu, có người, đang nhìn về phía này."
Động tác của mọi người đều khựng lại, Hình Uyên đẩy Trương Tình Tuyết, tựa bên cửa sổ cẩn thận quan sát: "Bại lộ."
Chernow: "Hắn cầm vũ khí."
Lý Phi ở cửa sổ bên kia cẩn thận nhìn ra ngoài, sau đó thân mình căng cứng, sắc mặt trở nên khó coi: "Mẹ nó, là hỏa tiễn RPG!"
Lý Phi xoay người lại hô to: "Mau rời khỏi cửa sổ! Chạy mau!"
Chernow không cần Lý Phi nhắc nhở đã nắm lấy cánh tay trái Hình Uyên kéo anh rời khỏi bên cửa sổ, Hình Uyên phản ứng cũng không chậm, lúc Lý Phi hô to đã tức đẩy Trương Tình Tuyết về phía cửa ra vào, sau đó chính mình nương theo lực kéo của Chernow nhào tới!
"Mọi người mau rời đi, mau mau!" Động tác của Lý Phi nhanh nhất, hắn mở cửa, cẩn thận quan sát tình huống ngoài hành lang, vừa dùng một tay móc súng vừa nhỏ giọng nhanh chóng nói: "Tình huống bên ngoài tòa nhà không rõ, trước tiên xuống lầu hai đi, nếu thật sự không ổn có thể nhảy cửa sổ chạy trốn! Nữ nhân cởi giày cao gót ra, tốc độ nhanh một chút!"
Diệp Văn Hiên cùng Hình Uyên đi theo phía sau Chernow, môi cậu khẽ nhúc nhích, còn chưa kịp nói gì thì phía sau đã vang lên một tiếng vang lớn, hỏa tiễn cắm vào tường, nháy mắt nổ tung.
[end 27]
[TKT] Tôi có phương pháp chạy trốn đặc biệt
Hình Uyên kéo Diệp Văn Hiên trốn vào phòng tối nhỏ.
Hình Uyên: "Tôi có một phương pháp có thể cắt đuôi đám khủng bố kia."
Diệp Văn Hiên: "Nói nghe thử coi?"
Hình Uyên: "Hai chúng ta thay đồng phục học sinh."
Diệp Văn Hiên: "Oh."
Hình Uyên: "Giả trang thành tình nhân."
Diệp Văn Hiên: "?"
Hình Uyên: "Bị phát hiện thì Kiss một cái."
Diệp Văn Hiên: "...."
Hình Uyên: "Cái đám cẩu độc thân kia sẽ nhanh chóng tản đi tôi."
Diệp Văn Hiên: "...ai nói chủ ý này với anh vậy?"
Vẻ mặt Hình Uyên cực kỳ đứng đắn: "Trợ lý của tôi."
Diệp Văn Hiên một cước đạp bay Hình Uyên: "Vậy đi mà tìm trợ lý của anh đi, cám ơn không tiễn."