****
Mắt Diệp Văn Hiên nhìn thẳng, bên tai loáng thoáng nghe thấy tên nhóc gọi là Lynn kia đang xúi giục người khác làm chuyện gì đó.
"Đi xem một chút thôi... không sao đâu..."
"Không được."
"Tin tưởng tôi đi... chúng ta đứng ở cạnh cửa nhìn thôi...
Vị thanh niên Aida kia vẫn liên tục lắc đầu, Diệp Văn Hiên còn muốn nghe nữa nhưng đám người đã rời khỏi cầu thang, cuối cùng người nọ khép cửa lại, âm thanh cũng bị chặn lại ở bên ngoài.
Diệp Văn Hiên khựng lại một chút, cuối cũng vẫn lựa chọn leo lên cầu thang, tạm thời không quản
"cửa" mà nhóm phục vụ kia nói là gì.
Đến lầu ba, cậu cũng không cần nghiêm túc tìm kiếm mà đi thẳng tới căn phòng có vệ sĩ đứng ngoài cửa.
Lúc tới cửa quả nhiên bị hộ vệ cản lại: "Ông chủ chúng tôi không gọi cái này."
Diệp Văn Hiên lộ ra dáng vẻ sợ hãi, nhỏ giọng nói: "Hannah tiểu thư bảo tôi đưa tới, ông chủ vẫn còn ở bên trong sao?"
Người da đen cản cậu lại lớn tiếng nói: "Ông chủ không cần, đi mau."
Diệp Văn Hiên còn muốn nói nữa nhưng nhóm vệ sĩ cao lớn thấy vậy liền vây quanh, khóe miệng cậu giật một cái, chỉ có thể qua loa đáp ứng, bưng khay xoay người đi trở về.
Dù sao cũng không phải trinh sát chuyên nghiệp, Diệp Văn Hiên yếu ớt nghĩ.
Cậu không xác định được chậu trai gốc Á xui xẻo nằm trong con hẻm kia còn ngủ mê bao lâu, thời gian dài dài độ nguy hiểm lại càng cao, Diệp Văn Hiên thầm tính toán một chút, cuối cùng vẫn quyết định về khách sạn trước, tránh bị người ta phát hiện thân phận, khi đó muốn đi cũng không được.
Đã quyết định chủ ý, Diệp Văn Hiên lập tức hành động, cậu quay trở lại căn phòng bếp ban đầu, tiện tay xốc túi rác ở cạnh cửa, im lìm không một tiếng đậu từ cửa sau chạy ra ngoài.
Diệp Văn Hiên vẫn luôn chú ý sau lưng, phát hiện không ai chú ý tới mình liền nhanh chóng chui vào chỗ sâu trong con hẻm, từ trong đống phế phẩm lôi cậu trai gốc Á đang hôn mê ra, đêm tháng ba mà bị lột quần áo, chỉ còn một lớp mỏng te nằm trên đất, Diệp Văn Hiên phỏng đoán sau khi tỉnh lại cậu ta nhất định sẽ cảm mạo nóng sốt một phen.
Thấy tên xui xẻo này còn choáng thêm một lúc nữa, Diệp Văn Hiên an tâm há to miệng thở hổn hển vài hơi, cố gắng bình phục trái tim đang nảy thình thịch của mình, sau đó nhanh chóng đổi quần áo.
Đơn giản thu xếp hậu quả, xem giờ thì đã hơn mười một giờ đêm.
"Wilson... xem ra mình cần phải tra xem người này có lai lịch gì." Diệp Văn Hiên vừa lẩm bẩm vừa đội cái mũ lên đầu, tiếp đó dùng khẩu trang che kín nửa gương mặt bên dưới rồi dán sát tường đi ra khỏi con hẻm nhỏ.
Mười một giờ Luân Đôn vẫn còn rất náo nhiệt, Diệp Văn Hiên dọc theo đường xe chạy đi một đoạn, lúc cách hội sở Red Rose một đoạn xa thì tiện tay ngoắc xe, nói tên khách sạn xong liền tựa đầu vào cửa sổ xe, bắt đầu suy nghĩ về những thứ mình vừa nghe thấy.
Đêm hôm như vậy rốt cuộc vì sao Hình Uyên phải một mình chạy tới hội sở kia?
Là gặp ông chủ kia hay muốn... làm chuyện gì ở đó?
Diệp Văn Hiên nghĩ không ra, cậu cảm thấy tin tức trong tay mình quá ít, thế nhưng chuyện nguy hiểm này không thể làm nhiều, dù sao chuyên môn của cậu cũng không phải trinh sát, rất dễ bại lộ chân tướng.
Chỉ là một buổi tối thì hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đi.
Diệp Văn Hiên kiềm chế suy nghĩ hỗn loạn của mình, dứt khoát không nghĩ thêm nữa, chỉ nghiêng đầu thưởng thức cảnh đêm lóe lên rồi biến mất bên ngoài cửa sổ.
Mà sau lưng cậu mấy trăm mét, lầu ba hội sở Red Rose, có người đẩy cửa ra ngoài, vệ sĩ hướng hai bên nhường đường, cung kính chờ người bên trong đi ra.
Đi ra ngoài trước nhất là một người phụ nữ xinh đẹp trang điểm đậm, dáng đi quyến rũ, ánh mắt như có những chiếc móng vuốt nho nhỏ cào vào tâm bạn, đi đường còn không ngừng quay đầu ném mị nhãn cho người phía sau.
Phía sau, nam nhân tóc đen mắt lam liếc nhìn cô một cái, thu lấy màn câu dẫn trắng trợn kia vào mắt, khóe miệng từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên nụ cười tà khí.
"Hình thân ái của tôi ơi, tối nay Hannah chỉ lo nhìn anh thôi, ngay cả ông chủ tôi đây cũng không nhìn thuận mắt." Wilson đi bên cạnh anh, giọng nói có chút chua chua: "Anh nói coi tôi có phải nên nhường cô ấy cho anh không, ừm, chính là để cô ấy tới tập đoàn Hình thị của anh làm việc."
Hình Uyên tùy ý mỹ nữ bắn mị nhãn ở trước mặt, nghe vậy thì phì cười: "Anh tình nguyện sao?"
"Không." Wilson chém đinh chặt sắt nói: "Cô ấy chính là bảo bối của tôi."
Hình Uyên không muốn bàn thêm về phụ nữ nữa, vì thế anh đổi đề tài: "Khoảng thời gian này Hắc Môn có hàng gì tốt không?"
Wilson: "Anh đã tới đây, tôi đương nhiên phải chuẩn bị hàng tốt nhất."
"Đi xem thử một chút, tối nay phải chọn một. Tôi nghĩ anh cũng nghe rồi, gần nhất bên cạnh tôi không quá an toàn." Hình Uyên nói: "Còn chuyện Phi Lang nữa, anh tốt nhất nên cẩn thận một chút."
Wilson: "À, đương nhiên, tôi biết. Yên tâm đi Hình, đảm bảo anh hài lòng."
Một vệ sĩ da đen ở bên cạnh đi tới gần thấp giọng nói vài câu bên tai Wilson, Hình Uyên tựa hồ có cảm giác quay đầu nhìn một cái.
Nụ cười của Wilson không suy giảm, phất tay với người nọ: "Đừng có thô lỗ như vậy, để chúng ký hiệp nghị, lưu lại một ngón tay hù dọa một phen, sau đó cho thôi việc."
Người da đen xoay người rời đi, Hình Uyên nghiêng đầu, anh đoán được đã xảy ra chuyện gì, vì thế cười hừ nói: "Wilson, an ninh chỗ anh đúng là ngày càng kém. Tiếp tục như vậy thì sự phát triển của Red Rose đúng là tràn ngập nguy cơ a."
"Ô, không cần lo lắng đâu, tin tưởng tôi, tôi có thể xử lý tốt vấn đề này." Wilson cười ha hả: "Đi thôi, chúng ta đi xuống dưới, xem thử nhóm hàng vừa mới tới."
XxxX
Đêm đó, Diệp Văn Hiên ngủ không quá ngon.
Cậu cứ cảm thấy Hình Uyên có chút vấn đề, đối phương ra ngoài chỉ dẫn theo một vệ sĩ, lỡ như gặp phần tử khủng bố thì không phải chết banh xác rồi sao, nhiệm vụ của cậu cũng phải tuyên bố thất bại.
Nếu cậu đứng bên ngoài hội sở, thời thời khắc khắc chuẩn bị thì tương đối tốt hơn đi?
Bất quá... như vậy thật sự có chút quá ngu ngốc.
Cứ vậy lăn qua lộn lại suy nghĩ tới hơn nửa đêm, tới khi Trương Chân say khướt bị đồng nghiệp khiêng về, Diệp Văn Hiên mới miễn cưỡng ngủ thϊếp đi.
Phần lo âu này vẫn kéo dài tới tận sáng hôm sau, cậu theo đồng nghiệp vội vàng ăn sáng, trở về chuẩn bị chút vật phẩm tùy thân, sau đó có cuộc gọi báo chuẩn bị xuất phát.
Diệp Văn Hiên xách máy chụp hình bị Trương Chân sôi nổi kéo xuống lầu, sau đó ở cửa khách sạn bắt gặp Hình Uyên chuẩn bị lên xe.
Trương Chân kéo Diệp Văn tới bên cạnh đồng nghiệp, vừa thở hổn hển vừa xoa ngực: "May quá may quắ, không bị Hình tổng bắt gặp tới trễ."
Diệp Văn Hiên vẫn còn nghiêng đầu nhìn bên kia, vẫn là dáng vẻ ban ngày hôm qua, vừa nghiêm nghị lại lạnh lùng, lúc này đang nghiêng đầu nói chuyện với Nguyễn trợ lý, vệ sĩ ở bên cạnh mở ghế sau xe ra, Hình Uyên thuận thế khom người ngồi vào, Nguyễn Ngọc San ở cạnh cửa nói vài câu, sau đó liền đi tới chiếc xe nhỏ màu đen ở phía sai.
Diệp Văn Hiên nghe bên cạnh có người tụm lại lặng lẽ xì xào: "Nguyễn trợ lý bình thường không phải vẫn luôn ngồi vị trí phó lái xe Hình tổng à, sao tự dưng đổi xe rồi?"
"Không biết a."
Ngồi kế bên tài xế xe Hình Uyên là một người nam, Diệp Văn Hiên chưa từng thấy qua, không phải vệ sĩ cùng bọn họ ngồi máy bay từ quốc nội tới, là một người ngoại quốc có mi cốt cao vυ"t, ánh mắt tàn bạo dáng người rắn chắc.
Cậu đã được giáo viên dạy cách nhìn người, người này thân thủ không tệ, hẳn cũng là vệ sĩ.
Diệp Văn Hiên làm như vô tình hỏi thăm nhóm đồng nghiệp ở bên cạnh, không ai biết người này, cũng không rõ đi theo bên cạnh Hình Uyên từ khi nào.
Chẳng lẽ... tìm được sau khi tới hội sở kia?
Diệp Văn Hiên có chút suy tư, vừa ngồi vào xe dành cho mình vừa vểnh tai nghe bát quái.
Hành trình ngày hôm nay rất căng thẳng, buổi sáng bọn họ phải tới công ty Wright thị sát công việc, buổi trưa cùng tổng tài quản lý Wright dùng cơm, buổi chiều lại phải chạy tới tham gia hội nghị luận bàn tài chính Âu Châu, nếu thời gian cho phép, Hình Uyên còn phải lên đài diễn giảng ngắn gọn.
Hết thảy đều là công khai, Diệp Văn Hiên cần phải theo chụp toàn bộ hành trình.
Lần này cậu chuẩn bị thiết bị chụp ảnh tương đối đầy đủ, trừ bỏ máy chụp hình đeo trên cổ, trên hai vai còn đeo dây móc thiết bị, thứ này giống như áo chẽn, vị trí eo có thế kế móc khóa chữ D, có thể treo rất nhiều ống kính máy chụp hình.
Hơn nữa còn trang bị túi đeo chéo chứa các bộ phận nhỏ, một thân vũ trang của Diệp Văn Hiên làm nhóm đồng nghiệp chậc chậc miệng hiếu kỳ, cũng giơ ngón cái khen ngợi cậu vũ trang đầy đủ, rất chuyên nghiệp.
Chỉ có Hình Uyên thấy dáng vẻ của cậu thì khóe mắt hơi giật một cái, tựa hồ có chút ghét bỏ.
Diệp Văn Hiên vội vàng kiểm tra lại trang bị của mình một chút, cúi đầu liếc nhìn cái ống kính DSLR đắt giá ở bên hông, cũng có chút trầm mặc.
Cứ cảm thấy dáng vẻ này có chút thái quá, rất có thể sẽ bị lật xe.
Sau đó, tất cả hành trình đều nằm trong kế hoạch.
Bởi vì Diệp Văn Hiên phải chụp Hình Uyên nên có thể trắng trợn chú ý nhất cử nhất động của anh, không ai cảm thấy tầm mắt cậu tập trung vào Hình tổng là có vấn đề, chỉ là còn phải đồng thời chú ý thêm người ngoại quốc kia, Diệp Văn Hiên không có xuất thân chính quy, liên tục nhìn một hồi liền bị đối phương phát hiện.
Người nọ nửa đường quay đầu nhìn thẳng vào mắt Diệp Văn Hiên, cậu cũng không né tránh, hai người đều phát hiện cảnh giác trong mắt đối phương.
Bất quá đều không lộ ra, một lát sau thì cùng dời tầm mắt, không tiến hành bước dò xét sâu hơn.
Diệp Văn Hiên không thấy, lúc cậu cũng người kia đối mặt, ánh mắt Hình Uyên đã lướt qua người cậu một chút, mang theo một tia dò xét.
Chuyến thị sát cùng tham dự hội nghị khá thuận lợi, hội nghị luận bàn tài chính này tập trung hơn phân nửa cảnh lực cảnh sát Anh quốc, đảm bảo hội nghị sẽ không phát sinh điều gì bất ngờ.
Lúc Hình Uyên đứng trên đài diễn giảng nói chuyện, Diệp Văn Hiên cùng một đám nhϊếp ảnh gia chen chúc dưới đài, ánh mắt cậu liếc qua sân khấu nhìn về phía tấm màn, có thể nhìn thấy nửa người người vệ sĩ ngoại quốc kia.
Ánh mắt người nọ rất sắc bén, vẫn luôn qua lại dò xét khu vực khán đài cùng hành lang.
Diệp Văn Hiên nâng máy chụp hình chuyển hướng về phía khán đài, nương theo động tác chụp hình nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng năm người vệ sĩ khác của Hình Uyên.
Có ba người không tìm được, hai người đang kín đáo ẩn núp ở lối ra vào hội đường, một người khác ở cách cậu rất gần, ở ngay chỗ bậc thang bên trái giảng đài.
Nguyễn Ngọc San cùng nhóm nhân viên tập đoàn Hình thị ngồi ở hàng thứ hai hội đường, đều đang nghiêm túc nghe Hình Uyên phát biểu.
Diệp Văn Hiên xoay người, một lần nữa từ ống kính quan sát Hình Uyên.
.o.
[TKT] Vệ Sĩ Chuyên Nghiệp Diệp Tiểu Hiên
Diệp Văn Hiên: Âm thầm quan sát.JPG
Hình Uyên:... gần nhất cứ cảm thấy sau lưng lành lạnh.
Diệp Văn Hiên: Si hán theo đuôi.JPG
Hình Uyên:...hình như có người đang theo dõi mình?
Diệp Văn Hiên: giả trang ẩn núp ở xung quanh.
Hình Uyên:...
Hình Uyên cầm điện thoại lên: "Alo, điều năm mươi vệ sĩ tới cho tôi."
Năm mươi vệ sĩ tới, trong đó có bốn mươi lăm người là đặc vụ viên mặc thường phục.
Nhóm đặc vụ viên thường phục tiến hành trao đổi ánh mắt hảo hữu với Diệp Văn Hiên.
Hình Uyên:... sao lại cảm thấy sau lưng lại càng lạnh hơn thế này?!
.20.