Chương 5: Mọi thứ đều tốt

Khi Tư Hành trở về nhà sau buổi tiệc rượu, đã gần mười một giờ.

Ngôi nhà này là do anh mua từ khi Giang Cố vào năm nhất đại học, sau khi trang trí xong thì bỏ trống một năm, vào ở cũng đã gần hai năm. Suốt hai năm qua, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy nơi này thật sự là nhà, là nơi mà sau khi tan làm anh muốn trở về gấp.

Mười một giờ cũng chưa phải là quá muộn, nhưng anh biết Giang Cố có sức khỏe không tốt, ngủ khá sớm, vì vậy khi mở cửa, anh đặc biệt cẩn thận.

Ngôi nhà vốn tối om mọi khi, hôm nay ngoài hành lang lại sáng lên vài ngọn đèn , ngôi nhà rộng lớn và trống trải nay có thêm chút hơi ấm chờ đợi người về muộn.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Guli từ phòng Giang Cố bước ra, cọ quậy quanh chân Tư Hành, làm nũng.

Tư Hành bế Guli lên, nhẹ giọng nói: “Hôm nay ở nhà có ngoan không? Em ấy ngủ rồi chứ?”

Guli không hiểu anh nói gì, nhưng được anh vuốt ve khiến nó phát ra tiếng gừ thoải mái.

Tư Hành nhẹ nhàng bước tới cửa phòng phụ nhìn vào, cửa không đóng chặt, vừa đủ để Guli ra vào, bên trong không có ánh sáng hắt ra, rất yên tĩnh, có lẽ Giang Cố đã ngủ rồi.

Tư Hành đứng trước cửa một lúc, chắc chắn không nghe thấy tiếng động nào khó chịu của Giang Cố, mới bế mèo về phòng mình. Sau đó, anh đi vào bếp mở tủ lạnh, lấy một chai nước rồi nhìn vào trong tủ lạnh.

Cũng không hẳn là cố ý giám sát, chỉ là không thể kìm được mà muốn biết Giang Cố tối nay ăn gì, muốn biết khi mình không ở nhà, cậu ấy có thoải mái không. Nhưng tủ lạnh có bao nhiêu đồ thì anh cũng không nhớ rõ, nhìn qua có vẻ không có gì thay đổi, vì vậy anh lại nhìn vào thùng rác nhà bếp.

Túi rác sạch sẽ, không biết là do Giang Cố không sử dụng bếp, hay đã đi đổ rác trước khi đi ngủ.

Giang Cố là người không thích làm phiền người khác, mà khu này lại không cho phép đồ ăn giao vào. Tuy có người phụ trách khu mang lên, nhưng với tính cách của Giang Cố, cậu có thể sẽ giảm bớt việc đặt đồ ăn vì sợ làm phiền người khác.

Đặt đồ ăn không tiện, ở trong môi trường mới này có lẽ còn ngại sử dụng đồ của anh. Tư Hành sợ cậu tự ép mình ăn uống qua loa. Cơ thể vốn đã không khỏe, lại gầy gò, ăn uống không đầy đủ thì chẳng mấy mà gầy đến mức treo dây là có thể bay theo gió.

Cầm chai nước uống dở nửa trở về phòng, Guli đã tự giác nằm trên giường rồi. Tư Hành tắm qua loa, dù cách âm trong nhà rất tốt nhưng anh vẫn sợ làm ồn đánh thức người đã ngủ, nên không gội đầu để tránh tiếng ồn của máy sấy.

Nằm xuống giường với cơ thể thoáng mát, Tư Hành vẫn có vài phần mơ hồ không thật, Giang Cố thật sự đã dọn vào ở rồi, từ nay sẽ sống chung với anh dưới một mái nhà, mỗi ngày đều có thể gặp cậu.

Guli, vốn nằm ở cuối giường, khi thấy Tư Hành nằm yên, nó nhẹ nhàng bước lại, rồi thoải mái nằm xuống bên cổ anh.

Tư Hành giơ tay vuốt ve nó, rồi nhắm mắt lại trong bóng tối.

Giang Cố không kén chỗ ngủ, chỉ cần cơ thể không có vấn đề gì, cậu ngủ rất ngon, ngay cả giường cứng trong trường học cậu cũng ngủ được, nên chiếc giường mềm mại ở phòng phụ nhà Tư Hành chỉ làm cậu ngủ thoải mái hơn.

Khi thức dậy, mặt trời đã lên cao, ánh nắng mùa hè chói chang, trời sáng từ bốn, năm giờ. Bây giờ đã gần tám giờ, khi ra ngoài chỉ cần vài bước là mồ hôi túa ra.

Giang Cố tỉnh dậy, ngồi một lúc mới đứng dậy, kéo rèm cửa sổ, ánh sáng rực rỡ lập tức tràn vào.

Vì ở tầng cao, nên tầm nhìn ngoài cửa sổ rất đẹp, chỉ là cảnh hồ ở xa quá lấp lánh, phản chiếu ánh sáng khá chói mắt.

Giang Cố nhìn ra xa một lúc, rồi kéo rèm voan trắng bên trong lại, vừa cản được ánh sáng chói, lại không ảnh hưởng đến ánh sáng trong phòng.

Khi đang đánh răng, Guli từ khe cửa bước vào, trước tiên nó đi quanh phòng kiểm tra lãnh thổ, rồi lững thững vào phòng tắm, ngồi ở cửa nhìn Giang Cố.

Giang Cố nhổ bọt kem đánh răng, mỉm cười với Guli: "Chào buổi sáng Guli."

Guli kêu lên một tiếng nhẹ nhàng.

Sau khi vệ sinh xong, Giang Cố bế Guli ra khỏi phòng, vừa hay thấy Tư Hành bước ra từ phòng làm việc.

Trong phòng làm việc, có một góc nhỏ được đặt dụng cụ tập thể dục, có lẽ Tư Hành vừa mới tập thể dục xong. Bộ đồ thể thao bó sát người anh đã thấm mồ hôi, những đường cơ bắp săn chắc, không quá to, được phô bày rõ rệt. Đôi chân thẳng và dài, toát lên sức mạnh nam tính, hormone nam giới dường như tỏa ra không ngừng.

Vừa thấy Giang Cố, Tư Hành liền dừng bước, dùng khăn trong tay lau mồ hôi rồi nói: “Chào buổi sáng.”

Giang Cố cũng chào lại một tiếng, sau đó khẽ cúi mắt xuống, nhìn như đang vuốt mèo, nhưng thật ra là đang thầm ghen tị. Thân hình thật đẹp, nhìn lần nào cũng không khỏi trầm trồ, một vóc dáng mà cả đời cậu cũng không thể có được.

Biết Giang Cố có tính sạch sẽ, Tư Hành vừa tập thể dục xong mà chưa tắm nên cố ý tránh xa cậu, sợ cậu ngửi thấy mùi mồ hôi trên người mình. Tuy nhiên, trước khi vào phòng tắm, Tư Hành vẫn không kìm được mà hỏi: " bữa sáng em muốn ăn gì?"

Giang Cố suy nghĩ một lát: "Không biết nữa, lát nữa xem trong tủ lạnh có gì rồi tính."

Bình thường ở trường, nếu có tiết học thì cậu sẽ ăn chút bún hay bánh bao vào bữa sáng, nếu không có tiết thì có khi chỉ uống một ly sữa và ăn vài chiếc bánh quy, dù thế nào cũng phải ăn chút gì đó để lót dạ, nếu không dạ dày đau lên thì khó chịu lắm.

Cậu nhớ trong tủ lạnh có sữa, nên lát nữa có thể hâm nóng một ly sữa, rồi xem còn gì có thể ăn đơn giản được không.

Tư Hành nói: “em ăn bánh mì nướng với trứng ốp la kiểu Pháp chứ? Nếu em ăn, tôi tắm xong sẽ làm ngay.”

Giang Cố đáp: “anh cứ đi tắm đi, để em làm cũng được, món này chắc cũng không khó.”

Tư Hành nói: “em chơi với Guli một lát đi, Guli còn chưa được cho ăn, em đổ cho nó ít thức ăn, để tôi lo bữa sáng.”

Tư Hành đã nói vậy rồi, Giang Cố cũng không kiên trì nữa, có lẽ anh thích tự tay nấu ăn.

Giang Cố tìm bản thỏa thuận sống chung trước đây, lật đến trang về việc nuôi mèo, rồi lấy thùng thức ăn cho mèo, dùng muỗng cân chính xác từng gam rồi đổ vào bát thức ăn: “Guli, đến ăn cơm nào.”

Guli vẫy chiếc đuôi to, bước tới, không hề kén chọn, cúi đầu ăn thức ăn cho mèo. Những chiếc răng nhỏ của nó từng chút một nhai, chiếc lưỡi hồng thỉnh thoảng lại thè ra liếʍ liếʍ đầu mũi, đáng yêu đến mức làm tim người nhìn như muốn tan chảy.

Chưa ăn xong một bát thức ăn cho mèo, Tư Hành đã tắm xong đi ra. Giang Cố nhìn đồng hồ, trước sau nhiều nhất chỉ ba phút, tóc anh còn ướt sũng, nước vẫn đang nhỏ xuống khăn vắt trên vai, nhưng anh đã vào bếp làm bữa sáng.

Tư Hành cho bánh mì vào máy nướng, đập ba quả trứng vào bát, Giang Cố thấy anh thuần thục rắc muối và đổ một ít sữa vào, rồi đun nóng bơ trong chảo. Không lâu sau, trứng chiên thơm ngậy mùi sữa đã vàng óng được lấy ra khỏi chảo.

Khi Giang Cố nhìn Guli ăn xong thức ăn cho mèo và vào phòng tắm rửa tay, hai phần bữa sáng đã được bày sẵn trên bàn.

Tư Hành đặt một cốc sữa nóng bốc khói bên cạnh đĩa của Giang Cố: " có mấy loại mứt, em thích vị nào thì lấy.”

Giang Cố ngửi mùi thơm của bữa sáng kiểu Tây, ngẩng đầu lên mỉm cười với Tư Hành: “Cảm ơn, thơm quá.”

Guli đã ăn xong thức ăn cho mèo cũng bị mùi thơm thu hút mà nhảy lên bàn, nhưng rất ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, không hề đưa móng ra thử.

Tư Hành nhìn Giang Cố ăn một miếng trứng, đôi mắt cậu khẽ híp lại đầy thích thú, anh cũng cười theo.

Trước đây ở trường học đồ ăn chỉ có vậy, nên anh không rõ sở thích của Giang Cố. Bây giờ sống chung, anh có thể thử dần dần: “Hôm nay công ty không bận lắm, tối nay tôi sẽ ở nhà ăn cơm. Tôi thích tự nấu ăn, nên em đừng làm bữa tối, để tôi làm rồi mình cùng ăn.”

Giang Cố đáp một tiếng. Kỹ năng nấu nướng của cậu chỉ dừng lại ở mức luộc mì, nên chuyện này cũng không cần tranh cãi, Tư Hành thích nấu ăn thì cứ để anh nấu, cậu còn đỡ phải phiền.

Khi Giang Cố đang cắn bánh mì nướng, Tư Hành nói: “Giờ làm việc ở công ty tôi là chín giờ, nên tôi thường dậy trước tám giờ, chạy bộ một vòng rồi tự làm bữa sáng. Nếu giờ giấc của chúng ta trùng nhau, sau này tôi sẽ làm thêm một phần, em có kiêng ăn món nào không?”

Giang Cố đáp: “em không kiêng gì nhiều lắm, chỉ không ăn cay thôi, còn lại đều ổn.”

Nói về kiêng ăn, bệnh của cậu cần kiêng khem rất nhiều thứ, nhưng không phải là không thể ăn được, cậu tự kiểm soát bớt một chút là được, cũng không cần thiết phải đề cập riêng ra.

Về chuyện nấu ăn, Giang Cố không từ chối thẳng thừng. Tạm thời sống chung với nhau, nếu cứ sợ làm phiền đối phương mà từ chối, có lẽ sẽ khiến người ta cảm thấy mệt mỏi khi chung sống.

Tư Hành thích nấu ăn, vậy cậu sẽ bù lại bằng cách giúp đỡ ở những việc khác.

Tư Hành nói: “Trùng hợp thật, tôi cũng không ăn cay.”

Giang Cố ăn khá chậm, nhai kỹ nuốt chậm, nhưng lại không ăn nhiều. Ăn xong một phần trứng và hai lát bánh mì nướng thì đã no, còn nửa cốc sữa chưa uống hết, cậu định lát nữa mang về phòng uống từ từ.

Thấy Tư Hành cũng ăn xong, Giang Cố đứng dậy nói: “Để em làm cho, gần chín giờ rồi, anh đi làm đi.”

Tư Hành mỉm cười nói không sao, tránh tay Giang Cố đưa ra, mang hai đĩa vào bếp: “Ở đây có máy rửa bát, khi bát đĩa ít thì cứ bỏ vào đấy, để tôi chỉ em cách dùng. Cốc chén cũng nên để vào máy rửa, việc rửa máy sẽ sạch hơn rửa tay. Bát đĩa dùng xong buổi trưa, em cũng cố gắng dùng máy rửa.”

Chỉ một hai cái bát mà phải khởi động máy, Giang Cố thấy thà rửa tay còn nhanh hơn. Nhưng Tư Hành thấy dùng máy sạch hơn, vậy cứ tôn trọng thói quen sinh hoạt của anh.

Sau khi chắc chắn rằng Giang Cố đã hiểu và sẽ không vì tiết kiệm điện mà tự rửa bát, Tư Hành mới vào phòng thay đồ rồi ra ngoài đi làm.

Bàn tay của Giang Cố là để gõ bàn phím sáng tác, là để viết lách vẽ vời, không nên bị những việc vặt vãnh hằng ngày chiếm dụng.

Cửa lớn nhẹ nhàng khép lại, đi qua hành lang về phía thang máy, con đường đến chỗ làm mà anh đã đi qua không biết bao nhiêu lần hôm nay bỗng trở nên khác biệt hẳn.

Anh như trở về lúc trước, vì muốn đưa một chiếc bánh ngọt nhỏ đến trường vào buổi chiều mà tối hôm trước đã mong đợi đến mức cả đêm không ngủ được.

Anh không biết đời người có thể trải qua bao nhiêu lần rung động, nhưng mỗi lần gặp Giang Cố, mỗi lần nghĩ đến Giang Cố, anh đều cảm thấy rung động như lần đầu tiên gặp mặt.