Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Đẹp Yếu Ốm Được Nâng Niu Trong Tim

Chương 4: Người đàn ông này tỉ mỉ quá

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tư Hành lái xe thẳng vào bãi đỗ xe ngầm, phía sau chỗ đỗ xe chính là lối vào thang máy lên tòa nhà. Giang Cố nghĩ thầm rằng khoảng cách này khá gần, có thể tiết kiệm được chút công sức khi vận chuyển đồ đạc.

Cậu vừa định từ cốp xe lấy từng thùng sách xuống thì thấy Tư Hành không biết từ đâu đã lấy ra một chiếc xe kéo. Thấy Giang Cố nhìn chiếc xe kéo, Tư Hành nói: “anh đã nhờ ban quản lý mang tới trước rồi, em đi lấy hành lý xuống đi.”

Giang Cố đáp lại một tiếng, mở cửa xe sau và nhấc vali xuống. Khi quay lại phía sau xe, Tư Hành đã đang chuyển thùng sách thứ ba lên xe kéo.

Giang Cố nhanh chóng chạy tới định giúp một tay, nhưng Tư Hành lại đưa cho cậu một chiếc thẻ: “Thẻ ra vào, em đi quẹt để mở cửa trước, tiện cho tôi đẩy xe vào.”

Giang Cố vốn dĩ sợ làm phiền người khác, nên lập tức nghe theo chỉ dẫn, kéo vali đi mở cửa, chỉ đến khi đó cậu mới nhận ra toàn bộ công việc nặng nhọc đều do Tư Hành đảm nhận.

Cuối cùng, hai người cũng thuận lợi vào nhà. Tư Hành đẩy xe vào, rồi thao tác một chút trên cửa, đưa vân tay của Giang Cố vào hệ thống: "Cửa này nhận vân tay cũng khá nhạy, nhưng em cũng nên nhớ mật mã. Mật mã là ba số cuối trong ngày sinh của tôi, em và Guli. Anh sẽ gửi qua WeChat cho em sau."

Giang Cố ngạc nhiên: "Sinh nhật của em à?"

Tư Hành: "Hôm qua tôi vừa đổi, để tiện cho em nhớ. Vào nhà thôi, có cần tôi giúp em sắp xếp đồ không?"

Giang Cố lập tức lắc đầu, không dám làm phiền anh thêm: "em tự làm được."

Tư Hành giúp cậu chuyển đồ vào phòng, rồi đặt từng thùng sách dưới kệ sách để Giang Cố dễ sắp xếp sau: "Để lúc khác dọn dẹp đi, giờ tôi sẽ dẫn em đi xem qua nhà một chút."

Giang Cố theo Tư Hành bước ra ngoài. Đây là nhà của người khác, nên dĩ nhiên cậu muốn tôn trọng thói quen sinh hoạt của chủ nhà. Biết trước những khu vực nào là cấm kỵ sẽ tốt hơn, để tránh những xung đột khi sống chung.

Tư Hành nói: "Tủ lạnh ở đây, tủ được lắp âm tường. Đồ bên trong cứ tự nhiên dùng, không cần chia rõ ràng đâu. Tôi thường bận công việc, buổi trưa hầu như không ở nhà, còn buổi tối thì thi thoảng mới về ăn. Để đề phòng những lúc cần, tôi có thuê một dì giúp việc, mỗi tuần dì ấy sẽ đến dọn tủ lạnh một lần, bỏ vào những thực phẩm mới và lấy đi những món của tuần trước chưa ăn hết. Nếu em không ăn thì cũng sẽ bị dì ấy mang đi, như vậy cũng là lãng phí."

Nhìn chiếc tủ lạnh lớn trước mặt, nếu không có Tư Hành nói trước thì Giang Cố thực sự chưa chắc đã tìm thấy ngay, vì khi đóng lại, nó trông giống như một chiếc tủ lớn. Bên trong đồ đạc được sắp xếp rất gọn gàng, có trái cây, rau củ, sữa tươi, sữa chua và một hàng nước suối đầy ắp. Nhưng với số tiền thuê ít ỏi mà được ở một nơi tốt như vậy, lại còn ăn đồ của người khác, cậu thật sự không dám động đến.

Không biết có phải Tư Hành nhìn ra được suy nghĩ trong lòng cậu không, anh tiếp tục nói: "đổi lại, en sẽ chịu trách nhiệm mua các nhu yếu phẩm hàng ngày cho nhà. Tôi không quá cầu kỳ về những thứ này, dùng nhãn hiệu nào cũng được. Em thấy thế nào?"

Cuối cùng thì Giang Cố cũng không phải cảm giác là chỉ mình mình đang lợi dụng, nên cậu đồng ý ngay lập tức: "Được, không vấn đề gì."

Tư Hành cười nhẹ, rồi mở từng ngăn tủ ra: "Ở đây có trà, trà xanh và trà hoa hồng nhân sâm. Thỉnh thoảng tôi cũng uống trà nhưng không uống nhiều, đây đều là quà bạn bè tặng, em cứ uống tự nhiên. Tôi không thích cà phê, nên trong nhà không có cà phê, mà em chắc cũng không uống được cà phê đúng không?"

Giang Cố gật đầu. Cà phê là điều cấm kỵ đối với cậu, mà cậu cũng không thèm muốn uống nó, nên tất nhiên sẽ không đυ.ng vào.

Sau khi dẫn Giang Cố đi một vòng quanh bếp, chỉ cậu cách dùng lò nướng và các thiết bị khác, Tư Hành dẫn cậu vào phòng làm việc: "Trong nhà chỉ có hai không gian riêng tư, đó là phòng của em và phòng của tôi, còn lại đều là không gian chung, em cứ thoải mái sử dụng. Phòng làm việc cũng vậy, em muốn dùng lúc nào cũng được. Những tài liệu quan trọng tôi thường để ở văn phòng, còn ở nhà thì không có gì quan trọng đâu, nên em không cần lo lắng. Máy tính không có mật khẩu, cứ mở lên là dùng được. Còn đây là mấy quyển sách."

Tư Hành nói rồi chỉ vào kệ sách lớn chiếm trọn một bức tường: "Kệ sách này là do nhà thiết kế thiết kế. Để trông đẹp mắt nên tôi mua khá nhiều sách chỉ để làm cảnh, tôi không thực sự thích đọc sách lắm, nên hầu như chưa đυ.ng đến. Em nếu thấy hứng thú với quyển nào thì cứ tự nhiên đọc."

Nhìn hàng loạt sách trước mắt, đôi mắt Giang Cố sáng lên vài phần. Lần trước đến, tuy cậu đã đi qua đi lại nhìn căn nhà một vòng, nhưng ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là căn phòng sách này. Lúc đó cậu đã rất thèm thuồng, bây giờ nghe nói có thể đọc thoải mái, cậu lập tức cảm thấy vui vẻ hơn hẳn.

Tư Hành chú ý thấy niềm vui trong mắt cậu, khóe miệng cũng nở nụ cười sâu hơn một chút, anh tiến lên hai bước, mở một cánh cửa tủ ẩn sát vào tường: "Đây là chỗ để đồ của Guli, phía dưới cùng là cát và thức ăn cho mèo, ở giữa là đồ ăn vặt, đồ hộp và cỏ mèo. Những thứ này không nên cho ăn nhiều, khoảng một tuần một lần là đủ."

Nhìn thấy đồ của Guli, Giang Cố mới chợt nhớ ra cậu chưa thấy con mèo: "Guli đâu rồi?"

Tư Hành trả lời: "Đem đi tắm rồi. Việc tắm rửa của nó em không cần lo, mèo chỉ cần tắm hai ba tháng một lần thôi. Khi nào có thời gian, tôi sẽ tự mang nó đến tiệm thú cưng."

Phòng khách tuy không nhỏ nhưng vì có ít đồ nội thất, nên khá đơn giản và gọn gàng. Trên ban công có khá nhiều cây xanh, nhưng đều là những loại không cần chăm sóc quá kỹ lưỡng như xương rồng, lan cỏ, và một vài chậu cây trông khá kỳ lạ nhưng lại nở những bông hoa rất đẹp.

Tư Hành nói: "Đây là hoa hồng sa mạc, nó ưa khô và không ưa ẩm, không cần tưới nước thường xuyên. Thường thì dì giúp việc sẽ đến dọn dẹp mỗi tuần một lần. Những lúc khác, em không cần bận tâm nhiều. À, cửa ban công em nên chú ý một chút, đừng để Guli chạy ra ngoài, có một số cây không thể để mèo gặm, chẳng hạn như hoa hồng sa mạc này, nên hạn chế để mèo tiếp xúc với nó."

Giang Cố gật đầu, tỏ ý đã nhớ.

Ban công nhà Tư Hành là loại ban công mở, rất rộng, ngoài việc được bày đầy cây cối, còn có một bộ bàn ghế tạo hình từ dây leo. Giang Cố có thể tưởng tượng cảnh đầu thu ngồi đây hóng gió, ngắm hoàng hôn sẽ thoải mái thế nào.

Thấy Giang Cố bám vào lan can nhìn xuống, Tư Hành theo phản xạ tiến lên hai bước, cũng đặt một tay lên lan can: "em có sợ độ cao không?"

Giang Cố lắc đầu: "Không sợ, tuy nhìn xuống như vậy có chút đáng sợ, nhưng không nhìn chằm chằm xuống thì không sao."

Tư Hành không để cậu đứng ở ban công quá lâu. Lúc này là buổi chiều, ngoài trời nắng rất gắt, dễ khiến người ta cảm thấy chóng mặt, nên anh chỉ dẫn cậu ra xem cây cối một chút rồi đưa cậu vào trong: "Việc dọn dẹp nhà cửa không cần làm, dì giúp việc mỗi tuần sẽ đến dọn dẹp một lần. Nhưng vì Guli rụng lông, sàn nhà đợi đến một tuần mới dọn thì không ổn lắm. Lát nữa em tải ứng dụng máy hút bụi, khi nào nhớ ra thì bật nó lên dọn dẹp là được."

Tư Hành cẩn thận dặn dò mọi thứ có thể nghĩ đến: "Còn điều gì tôi chưa nói rõ không?"

Giang Cố trả lời: "em thấy rõ ràng rồi."

Thật sự rất chi tiết, từ trong ra ngoài, chỉ còn thiếu việc cho cậu biết mật mã két sắt nữa thôi. Có thể thấy Tư Hành là một người rất cẩn thận, không khó hiểu khi anh lại liệt kê ra nhiều yêu cầu chung sống như vậy.

Ở môi trường mới, Tư Hành nghĩ rằng nên để Giang Cố có chút thời gian thích nghi một mình, tránh việc bản thân ở đây làm cậu cảm thấy không thoải mái, nên anh nói: "Vậy em dọn dẹp đồ đạc đi, tôi đi đón Guli về. Bữa tối em tự nấu nhé, trong bếp có sẵn nguyên liệu, em tùy ý làm."

Giang Cố nhìn anh: "Không phải anh tan làm rồi sao?"

Tư Hành đáp: "Tối nay có tiệc rượu, tôi phải đi tham dự một chút."

Sau khi Tư Hành rời đi, Giang Cố mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Cậu cũng không vội dọn dẹp đồ đạc, mà quay lại phòng mình ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ cạnh cửa sổ sát đất.

Sáng sớm hôm nay cậu đã bắt đầu dọn đồ, buổi trưa chỉ ăn qua loa một chút rồi lại tiếp tục bận rộn đến giờ, đã mệt đến mức hơi chóng mặt, nhưng cậu vẫn cố gắng chịu đựng, không để lộ ra.

Đợi Tư Hành đi rồi, cậu không cần phải gắng gượng nữa, liền nằm dài lên tay ghế sofa để thả lỏng cơ thể.

Cậu bị bệnh tim bẩm sinh, càng lớn tuổi, gánh nặng càng nhiều, mỗi lần hít thở đều cảm thấy như có một lớp màng vô hình chặn lại, cản trở không khí đi vào l*иg ngực, nên thường xuyên cảm thấy tức ngực và mệt mỏi.

Nghỉ ngơi một lúc lâu, cuối cùng Giang Cố cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa. Cậu bắt đầu mở vali ra, xếp vài bộ quần áo ít ỏi vào tủ quần áo, rồi bắt đầu sắp xếp sách vào kệ sách phía sau bàn máy tính từ dưới lên trên.

Khi cậu vừa dọn xong thùng sách đầu tiên, ở cửa phòng xuất hiện một cái đầu lông mềm mượt xinh xắn. Đôi mắt mèo to tròn ngây thơ đang tò mò nhìn chằm chằm vào cậu.

Giang Cố đặt cuốn sách trên tay xuống, ngồi bệt xuống sàn nhà, vẫy tay gọi con mèo nhỏ đang thập thò: "Guli, em tắm xong rồi à, mau lại đây để anh ôm nào."

Chú mèo con cũng không lạ người, ngẩng cao cái đuôi lớn, từ từ bước vào phòng, sau đó áp đầu vào đầu gối của Giang Cố mà cọ cọ, mềm mại đến mức khiến trái tim người ta như tan chảy.

Giang Cố ôm Guli lên, lông mèo mềm mượt như tơ, còn tỏa ra một hương thơm cao cấp rất dễ chịu, khiến cậu không kìm được mà vuốt ve mấy cái.

Nhìn chú mèo nhỏ đang kêu "meo meo" với mình, Giang Cố nắm lấy bàn chân nhỏ trắng hồng của nó, đặt bên môi và hôn một cái.

Chú mèo này dù không phải của cậu, nhưng tính toán cũng có thể xem như là của cậu rồi. Tư Hành mỗi ngày đều phải đi làm, còn cậu thì có thể ở nhà mỗi ngày. Nghĩ đến việc sống thoải mái lại có mèo để chơi, Giang Cố ôm mèo nằm xuống đất, cảm giác như muốn lăn lộn trong hạnh phúc.

Khi Tư Hành đến nơi, nhìn thấy cảnh Giang Cố nằm trên sàn nhà, chú mèo thì đang nằm trên người cậu, cọ đầu vào cằm cậu một cách thân mật, ánh mắt anh ngay lập tức trở nên u ám hơn.

Tư Hành gõ nhẹ vào cửa, thu hút sự chú ý của cả hai người trong phòng, rồi anh nói: "Tôi ra ngoài, nếu có chuyện gì thì nhắn cho tôi qua WeChat."

Giang Cố chống tay xuống sàn ngồi dậy, nhưng không vội đứng lên ngay, đứng dậy quá nhanh sẽ khiến cậu hoa mắt, nên cậu quyết định ngồi tiếp, nắm lấy bàn chân mèo của Guli vẫy vẫy về phía Tư Hành: "Được, anh cẩn thận trên đường nhé."

Giang Cố không biết rằng cảnh tượng như vậy đối với Tư Hành có sức ảnh hưởng lớn đến mức nào, như thể mọi khao khát đều trở thành hiện thực. Anh sợ nếu ở lại lâu hơn, tất cả sự kiềm chế của mình sẽ sụp đổ, liền nhanh chóng rời mắt và lùi lại vài bước.

Nhưng trước khi rời đi, anh vẫn không kìm được mà dặn dò: "Đừng ngồi dưới đất, cẩn thận bị cảm."

Trong khi đi ra ngoài, anh còn nghĩ có nên trải thêm vài tấm thảm trong nhà không, nhưng thảm thì dễ tích tụ bụi bẩn, không tốt cho hệ hô hấp.

Giang Cố là người biết nghe lời, gật đầu tỏ ý đã hiểu, rồi tựa vào tủ, từ từ đứng dậy.

Một lúc sau, âm thanh cửa đóng lại vang lên từ phòng khách. Giang Cố nhìn về phía Guli đang nằm trên giường, nhẹ nhàng chạm vào đầu nó: "Bây giờ chỉ còn lại hai chúng ta thôi."

Guli xoay đầu cọ vào đầu ngón tay của Giang Cố: "Meo~"
« Chương TrướcChương Tiếp »