Chương 32: Trong góc bệnh viện

Sau khi về nhà, Tư Hành điều chỉnh nhiệt độ điều hòa lên vài độ. Đợi Giang Cố tắm xong, anh còn nhìn cậu uống thuốc, rồi đặt một cốc giữ nhiệt bên cạnh giường cậu, nói: "Đừng đóng cửa, em cứ ngủ đi. Có gì thì gọi tôi."

Giang Cố thực sự không khỏe. Rõ ràng cậu chẳng làm gì nhiều, chỉ ra ngoài ăn một bữa, lại ngồi xe cả đi lẫn về, nhưng cơ thể không thoải mái khiến cậu thấy kiệt sức. Vừa nằm xuống giường cậu chỉ muốn ngủ ngay lập tức. Ôm lấy gối, cậu mơ hồ nghe không rõ Tư Hành nói gì, chỉ ậm ừ một tiếng rồi nhắm mắt lại.

Tư Hành một tay đỡ lấy Guli khi nó định nhảy lên giường, ngăn không cho nó quấy rầy giấc ngủ của Giang Cố. Anh tắt đèn trong phòng khách để ánh sáng không làm phiền người đang ngủ trong phòng.

Anh bật vài ngọn đèn nhỏ gần ghế sofa, rồi ngồi xuống thảm với tư thế quen thuộc để làm việc. Thỉnh thoảng, anh lại dừng lại, lắng nghe âm thanh trong phòng, đảm bảo không có gì khác lạ, rồi tiếp tục xử lý công việc.

Trước khi đi ngủ, Tư Hành cẩn thận vào phòng Giang Cố kiểm tra một lần nữa. Cậu đã ngủ say, có lẽ thuốc cảm đã bắt đầu có tác dụng. Tư Hành nhẹ nhàng rời khỏi phòng, rồi nằm xuống ghế sofa ngủ, vì ở đây gần phòng ngủ phụ nhất, có gì xảy ra anh sẽ nghe thấy ngay.

Trong lòng luôn lo lắng cho Giang Cố, nên Tư Hành không hề ngủ sâu. Mỗi lần tỉnh dậy, anh đều phải vào kiểm tra Giang Cố mới an tâm.

Nhưng điều anh lo sợ nhất vẫn xảy ra.

Lại giật mình tỉnh giấc, Tư Hành ngồi bật dậy, nhanh chóng bước vào phòng Giang Cố.

Quả nhiên, âm thanh mà anh nghe được lúc này không phải ảo giác. Giang Cố đã sốt cao, trán cậu nóng rực, người đẫm mồ hôi lạnh.

Tư Hành quay về phòng mình, lấy một chiếc áo khoác và cất thẻ khám bệnh của Giang Cố vào túi.

Anh lấy một chiếc khăn khô trong phòng tắm, đặt sau lưng Giang Cố rồi nhẹ nhàng đỡ cậu dậy: "Giang Cố, dậy đi, chúng ta đến bệnh viện."

Giang Cố lờ mờ tỉnh táo, cậu biết mình đang sốt, trên người chỗ nào cũng khó chịu, toàn thân đều đau, làn da đau, xương cốt đau, đầu cũng đau, thở cũng khó khăn, ngực cậu nặng nề, cảm giác như không thể thở nổi.

Khi Tư Hành đỡ cậu dậy, theo phản xạ cậu hơi đẩy ra, giọng yếu ớt kêu lên đau đớn, nhất là khi bị chạm vào, cơn đau càng nhói lên.

Nhưng cậu không còn chút sức lực nào, sự kháng cự yếu ớt đó chẳng khác gì gãi ngứa. Tư Hành không cảm thấy gì, thấy Giang Cố sốt đến mơ màng, anh trực tiếp khoác áo cho cậu, sau đó cấn thân bể cậu lên.

Giang Cố dựa vào người Tư Hành, cơ thể nóng rẫy truyền qua lớp áo khiến tim Tư Hành thất lại. Cảm nhận được sự tiếp xúc da thịt lớn hơn, Giang Cố yếu ớt giãy dụa, lẩm bẩm: "Đau..."

Tư Hành nhẹ nhàng kéo kín áo cho cậu, lau mồ hôi trên trán rồi an ủi: "Tới bệnh viện tiêm thuốc hạ sốt, em sẽ thấy dễ chịu hơn thôi. Cố chịu một chút, sẽ hết đau ngay."

Vừa ra khỏi nhà, một cơn gió nóng thổi tới, dù đã hơn hai giờ sáng nhưng cái nóng gay gắt của thời tiết này vẫn chưa giảm bớt chút nào.

Đến gara, Giang Cố cảm thấy dạ dày còn cào. Cậu vẫn còn chút tỉnh táo, sợ làm bần người đang bế mình, liền cố sức nâng tay đấy Tư Hành. Tư Hành lập tức dừng lại, nửa ngồi xuống để Giang Cố ngồi lên đùi mình. Giang Cố vừa quay đầu liên nôn thốc ra. Bữa tối cậu ăn không nhiều, lại uống khá nhiều nước khi uống thuốc, lúc này chỉ nôn ra toàn nước trong.

Tư Hành một tay giữ vai cậu, tay kia nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, chờ đến khi Giang Cố không nôn nữa mới bể cậu lên đặt vào trong xe.

Phòng cấp cứu ban đêm không quá đông nhưng cũng không vắng, hầu hết các giường đều đã đầy. Tư Hành đành tìm một chiếc ghế để Giang Cố ngồi tạm.

Sau khi nôn xong, Giang Cố tỉnh táo hơn một chút. Mặc dù vẫn khó chịu, ngực cậu nặng nề đến mức khó thở, nhưng cậu đã dần thoát khỏi cơn mơ hồ.

Cậu dựa vào ghế, nhìn Tư Hành trong bộ đồ ngủ vẫn bình tĩnh xếp hàng ở từng khu vực. Anh lo liệu mọi thủ tục từ lấy đơn khám, mở đơn thuốc, nộp tiền, lấy thuốc, tất cả đều trong nhịp điệu gấp gáp nhưng không rời mắt khỏi cậu.

Có lẽ khi người ta ốm yếu sẽ dễ trở nên nhạy cảm hơn. Chính vì sự yếu đuối đỏ mà những cử chỉ quan tâm cũng dễ dàng khiến người ta cảm động.

Giang Cố nhắm mắt dựa vào ghế, cơ thể cậu rất khó chịu, nhưng trong lòng lại thấy vô cùng yên tâm. Cậu biết có một người đang chăm sóc mình, chăm lo cho từng chút khó chịu của cậu, không ngại vất vả giữa đêm khuya để đưa cậu đi khám bệnh.

Cậu nhớ có một lần lúc giữa đêm, tim cậu đột nhiên không ổn, đau đến mức dữ dội. Lúc đó, Đường Triệu đã ở bên cạnh, cùng cậu chạy đến bệnh viện cấp cứu. Cậu vẫn còn nhớ cảm giác đó,.khác hoàn toàn với bây giờ. Thời điểm đó, trong lòng của cậu đều là lời xin lỗi, xin lỗi vì đã làm phiền giấc ngủ của bạn học, làm lỡ thời gian của người khác, khiến người ta phải lo lắng cho cậu suốt nửa đêm.

Cậu cảm thấy bất an trong lòng vì đã gây rắc rối cho người khác, dù tim rất khó chịu nhưng vẫn cố gắng làm những gì mình có thể, hạn chế tối đa phiền phức cho người khác, dù lúc đó cậu và Đường Triệu đã rất thân thiết. Nhưng tại sao Tư Hành lại khác biệt?

Đầu cậu rất đau, choáng váng, không thể tập trung suy nghĩ, mọi thứ trở nên lộn xộn. Khi cậu chưa kịp hiểu tại sao Tư Hành lại khác, thì Tư Hành đã mang thuốc đến.

Tư Hành ngồi xổm xuống trước mặt cậu, sờ trán cậu một chút, rồi dán miếng hạ sốt lên: "Thuốc đã chuẩn bị xong rồi, tiêm một mũi là sẽ hạ sốt thôi." Cậu chỉ ậm ừ một tiếng, dựa vào tay vịn muốn đứng dậy tự mình đi vào phòng truyền dịch, nhưng Tư Hành lại nhẹ nhàng bể cậu lên.

Khi mũi tiêm được thực hiện, cậu lại gặp một rắc rối khác, cậu lại không đi giày.

Không có giày, hoặc là đặt chân xuống đất, hoặc là dựa vào ghế, đặt chân lên ghế khác, nhưng như vậy thì cậu lại chiếm đến hai chỗ ngồi.

Ghế trong phòng truyền dịch không nhiều, mà người đến truyền dịch cấp cứu cũng không ít, làm sao cậu có thể như vậy?

Thấy có một bà lão được người ta đỡ vào, muốn tìm chỗ ngồi, cậu vội vàng hạ chân xuống, nhưng chưa kịp đặt xuống đất thì chân Tư Hành đã đỡ lấy câu, rồi thảo giày ra cho câu. Cậu đá giày trả lại cho Tư Hành, cố gắng co chân ngồi xuống, nhưng ghế bệnh viện không lôn, cậu lại không thấp, ngồi như vậy rất khó chịu.

Tư Hành nói: "Đặt chân lên đùi tôi đi."

Mặc dù đầu đau và tư duy lộn xộn, nhưng lý trí vẫn còn một chút, để chân lên đùi người ta thật không ổn, vì vậy cậu lắc đầu từ chối.

Tư Hành lại nói: "Không thì em ngồi lên đùi tôi, tôi ôm em."

Như vậy càng kỳ quái hơn, so với việc kỳ quái hơn, tất nhiên cậu chỉ có thể lùi một bước chọn lựa cách không ổn. Cậu không thể đứng trên đất, điều hòa trong bệnh viện mở rất lớn, vốn đã thấy hơi lạnh, giờ lại để chân trần trên đất thì càng lạnh hơn.

Cuối cùng, câu khẽ nói xin lỗi, rồi đặt đôi chân dài không biết để đầu lên đùi Tư Hành.

Cứ như vậy một lát, hơi thở của cậu càng lúc càng dồn dập, ngực đau như bị chèn ép, dạ dày cũng có chút không thoải mái, không biết là buồn nôn hay vì đói mà muốn nôn.

Cậu tựa vào ghế, một tay ôm bụng, mặt cũng đã trắng bệch.

Tư Hành lấy khăn giấy trong người ra lau mồ hôi cho cậu: "Dạ dày đau à?"

Cậu lắc đầu, giọng nói yếu ớt: "Không đau, chỉ là hơi buồn nôn."

Tư Hành đem thùng rác bên cạnh lại gần: "Buồn nôn thì nôn ra đi, đừng nhịn, có bẩn thì tôi dọn, đừng sợ.

Giang Cố nuốt nước bọt vài lần, cố gắng kiềm chế dạ dày đang đảo lộn, nhịn một lúc, thực sự không nhịn được nữa, cậu khẽ nói với Tư Hành: "Tư Hành, đầu em choáng quá."

Tư Hành nhận ra điều gì đó, vội vàng lấy từ túi áo ngủ ra một viên kẹo cho vào miệng Giang Cố: "Ngậm một lúc."

Có lẽ thật sự là tuột huyết áp, ngâm keo một lúc, cơn choáng đầu đã nhẹ bớt, dạ dày cũng không còn khó chịu như trước nữa. Tư Hành thở phào nhẹ nhõm, lại lau mồ hôi trên người cậu, rồi nhét chân cậu vào trong áo mình để giữ ẩm.

Cảm nhận được hành động của Tư Hành, Giang Cố cảm thấy không ổn lâm, quá thân mật rồi, nhưng đầu của cậu thực sự rất choáng váng, nửa đêm lại mệt mỏi, không còn sức để mở miệng nói chuyện, đành bỏ cuộc, tùy ý để Tư Hành làm.

Ba chai nước truyền cần một chút thời gian, khi dịch truyền vào cơ thể, tình trạng của Giang Cổ cuối cùng cũng ổn định lại, cơn sốt cũng từ từ hạ xuống.

Lúc này, Tư Hành mới lấy điện thoại ra, chuyến cho quản gia Lưu một bao lì xì, ghi chú là tiền dọn dẹp gara, rồi bỏ điện thoại xuống, nghiêng đầu châm chú nhìn Giang Cố đang dựa vào lưng ghế nhắm mắt.

Từ lúc Tư Hành ôm người đi vào đây, và lúc này đang chăm chú nhìn chằm chằm vào người đó, tất cả đều rơi vào tầm mắt của một người khác.

Tại một góc phòng truyền dịch, Cam Thần vừa đi xã giao xong, uống rượu đến mức phải vào cấp cứu, đã chứng kiến tất cả.

Cậu ta nhớ rõ hình ảnh của Tư Hành trong ký ức, không phải là người xa lạ lạnh lùng, mà là khoảng cách giữa nam thần và người bình thường, sức mạnh kiên cường, điềm tĩnh tự tại.

Cậu ta nhớ bộ áo sơ mi trắng của Tư Hành, nhớ củ ném bóng ba điểm của Tư Hành, nhớ bụi bặm cuốn lên khi Tư Hành đạp xe.

Anh không hề lạnh lùng, ngược lại có rất nhiều bạn bè, có thể cùng người khác nói cười vui vẻ, cũng có thể lạnh lùng đuổi những tên bắt nạt kẻ yếu.

Cậu ta còn nhớ cái ngày thư tình bị dán lên bảng thông báo, mọi người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, ánh mắt khinh bỉ và chế giễu, cậu ta run rấy đứng bên ngoài đám đông, chân cậu ta cứng như bị đổ bê tông không thể di chuyển nổi.

Cho đến khi Tư Hành bước tới, trong bộ đồng phục trắng, dưới ánh mặt trời tựa như phát sáng, đám đông xung quanh tách ra như dòng nước nhường đường cho anh.

Cậu ta nhìn Tư Hành đi đến bảng thông báo, gỡ thư tình xuống, khi trả lại cho cậu ta, giọng điệu của anh bình thản nói một câu "Giữ cho tốt đồ của mình", bình tĩnh như thể thư tình đó không phải viết cho anh vậy.

Cam Thần cho rằng đó là hình ảnh dịu dàng nhất của Tư Hành mà cậu ta từng thấy. Hóa ra không phải như vậy.

Hóa ra anh cũng biết nhíu mày lo lắng, hóa ra ánh mắt của anh cũng có thể khóa chặt một người, hóa ra trong mắt anh cũng có ánh sáng ái mộ.

Nam thần không phải là người không thể chạm tới, cũng không phải là người cô độc không hòa nhập, chỉ là người khiến anh rung động, không phải là mình. Chàng trai được Tư Hành bế vào cậu ta có ấn tượng, cái ngày gặp gỡ ở trung tâm thương mại, khiến cậu ta ấn tượng mãi không quên.

Nhìn Tư Hành lau mồ hôi cho cậu, nhìn Tư Hành thấy cậu khó chịu mà đau lòng nhíu mày, nhìn anh từ túi áo ngủ lấy ra một viên kẹo cho vào miệng cậu.

Chắc là thói quen, thói quen vì một người khác mà hình thành, vì vậy ngay trong áo ngủ cũng sẽ có kẹo mang theo bên mình.

Giữa đêm khuya, hai người mặc áo ngủ, chàng trai kia thậm chí còn không đi giày, có lẽ là được bế thẳng từ giường đến bệnh viện.

Gần như tự hành hạ bản thân, Cam Thần ngồi ở một góc nhìn về phía họ, thuốc đã truyền xong và đã được rút kim, nhưng cậu ta vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích.

Lòng bàn tay rất đau, từng cơn đau nhói từ ngực lan ra dồn dập. Cậu ta vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ, lại vừa cảm thấy xấu hổ. Hóa ra người xứng đáng với Tư Hành lại có hình dáng như thế này, cho dù đang bệnh tật, tóc ướt dính và tiều tụy, nhưng vẫn đẹp đến mức khiến người khác xót xa. Trong mối quan hệ cảm tình mà ngay cả tư cách tham gia cũng không có này, việc thua cuộc đối với cậu ta cũng trở thành một sự xa xỉ.