- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- HE
- Người Đẹp Yếu Ốm Được Nâng Niu Trong Tim
- Chương 2: Quyết định thuê nhà
Người Đẹp Yếu Ốm Được Nâng Niu Trong Tim
Chương 2: Quyết định thuê nhà
Chỉ một cái liếc mắt, Tư Hành đã kiềm chế dời ánh nhìn, lấy ra hai đôi dép từ tủ giày bên cạnh, cúi xuống đặt trước chân Giang Cố: "Vào đi, bên ngoài nóng lắm."
Giọng nói trầm nhẹ, mang theo sự điềm tĩnh, nhưng rất dễ nghe.
Giang Cố nói lời cảm ơn, tay bám vào khung cửa thay dép, sau đó mới quay người đóng cánh cửa đang mở lại.
Bước vào trong nhà, đập vào mắt là phong cách trang trí hiện đại, sang trọng, sàn đá cẩm thạch màu xám đậm kiểu Caesar, tường màu trắng pha sâm panh, tạo cảm giác ngôi nhà sạch sẽ và đơn giản. Nội thất trong nhà không nhiều, không có tường TV, thay vào đó là màn chiếu tự động từ trên xuống.
Phong cách tông lạnh như thế này, nhưng ghế sofa lại là loại vải mềm mại, trên đó đặt vài chiếc gối ôm hình chân mèo màu hồng. Đệm ghế sofa cũng là loại lông dài mịn màng như sữa, trông rất thoải mái.
Trên sàn còn trải một tấm thảm lớn màu nhạt, trông rất sạch sẽ, thêm vào đó là một chút hơi ấm mang lại không khí sống cho ngôi nhà có tông màu lạnh.
Phòng ngủ có lẽ nằm ở phía trong hành lang, đứng ở phòng khách thì không thể nhìn thấy rõ. Mặc dù đến để xem nhà, nhưng Giang Cố không tiện đi lung tung, nên chỉ liếc qua phòng khách rồi dời ánh mắt đi.
Tư Hành rót hai ly nước, đặt lên bàn trà trước ghế sofa: "Lại đây ngồi đi."
Đường Triệu dẫn Giang Cố bước tới, hai người vừa ngồi xuống thì thấy Tư Hành ôm một con mèo Ragdoll đi tới, hướng về phía Giang Cố nói: "Đây là Guli, là một bé gái đã được triệt sản, tính tình rất ngoan, em có muốn ôm thử không?"
Trước đó, Đường Triệu đã nói rằng, mục đích cuối cùng của người này khi tìm bạn cùng phòng là để có người chăm sóc mèo khi anh đi công tác, nên khi thấy anh bế mèo tới, cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi như muốn để mèo nhìn thử xem mèo có thích cậu ấy không.
Giang Cố khá thích mèo, nhưng trước đây không có điều kiện để nuôi. Khi chưa chắc mình có thể chăm sóc tốt cho bản thân, việc đảm nhận thêm một sinh mệnh khác, theo Giang Cố là không có trách nhiệm. Vì vậy, cậu đã dành bốn năm để nuôi mèo hoang sau núi trường thành những con mèo vằn mập ú, nhưng vẫn chưa tự nuôi cho mình một con.
Nhận lấy bé mèo dễ thương tên Guli, Giang Cố thuần thục xoa từ dưới cằm mèo xuống tới bụng, sờ vào túi nguyên thủy dưới bụng nó, không nhịn được mà xoa thêm vài lần.
Không biết là do mèo nhỏ Guli thích cậu hay vì tính tình vốn dĩ ngoan ngoãn, mà nó nằm yên trên đùi cậu để mặc cậu xoa nựng, thỉnh thoảng lại kêu "meo meo" nho nhỏ đáng yêu. Đôi mắt tròn long lanh của nó nheo lại vì thoải mái, vừa mềm mại vừa dễ thương, khiến Giang Cố – vốn đã thích mèo – chẳng nỡ rời tay.
Nhìn Giang Cố mê mẩn vuốt mèo, Đường Triệu lén liếc qua Tư Hành – người đàn ông trông nghiêm túc – thầm nghĩ đây đúng là gã khôn ngoan, dùng mèo làm mồi nhử.
Ngồi một lát, xác nhận rằng cái lạnh trong phòng đã giúp Giang Cố giải nhiệt sau quãng đường dài đi đến, khuôn mặt cậu cũng đã giảm bớt sắc đỏ, Tư Hành nói: "Để tôi dẫn em xem phòng trước."
Giang Cố theo phản xạ nhìn về phía Đường Triệu, cậu vẫn chưa quyết định có cùng thuê nhà với người này hay không.
Đường Triệu vừa định mở miệng, Tư Hành tiếp tục nói: "Xem phòng trước, rồi sau đó tôi sẽ nói qua về các điều khoản chung sống, xem em có thể chấp nhận được không."
Giang Cố gật đầu, đứng lên mà vẫn không nỡ thả mèo xuống. Con mèo này có vẻ không lớn, ôm trên tay vừa mềm vừa nhẹ, trên người còn có một mùi thơm dễ chịu, khiến Giang Cố thích mê vuốt ve.
Đi theo Tư Hành vào bên trong, Giang Cố mới phát hiện ngôi nhà này không chỉ có phòng khách rộng mà phòng ngủ cũng rất lớn.
Tư Hành nói: "Đây là căn hộ năm phòng ngủ, nhưng đã thay đổi một chút bố cục, mở rộng phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ, chỉ còn lại một phòng làm phòng sách. Cả hai phòng ngủ chính và phụ đều có phòng tắm riêng, ngoài ra còn có một nhà vệ sinh chung ở bên ngoài."
Phòng ngủ phụ rộng hơn Giang Cố tưởng, có một mặt kính lớn nhìn ra hồ nước, khung cảnh bên ngoài trông rất yên tĩnh và dễ chịu. Ngoài phòng tắm riêng, phòng ngủ còn có một phòng thay đồ không lớn không nhỏ, cùng với một phòng khách nhỏ được ngăn cách bằng rèm mỏng.
Bên cạnh cửa sổ lớn, có sẵn bàn ghế máy tính, phía sau còn có một giá sách âm tường. Chỉ có điều, vì căn phòng này chưa có ai ở, nên giá sách trống trơn, chỉ có vài chậu cây xanh trang trí.
Giang Cố rất thích căn phòng này, nó sạch sẽ và thoải mái hơn tất cả những phòng cậu từng xem trên các trang thuê nhà trước đây. Nhưng đúng là căn nhà rộng đến năm phòng thế này, hẳn phải có giá mấy chục triệu tệ, một căn nhà đắt đỏ như thế, cậu có tư cách gì mà chê được.
Nhưng việc chủ nhà tìm người cùng thuê quả thật có chút khó hiểu, tuy lý trí thấy hơi kỳ lạ, nhưng cậu thực sự rất động lòng.
Trở lại phòng khách ngồi xuống, Tư Hành lấy ra một tập tài liệu: "Đây là những điều khoản chung sống, em có thể xem qua."
Giang Cố đặt mèo lên đùi mình rồi mới lật mở tập tài liệu.
Điều đầu tiên là không được phép tùy tiện đưa người về nhà khi chưa được phép.
Điều này Giang Cố hoàn toàn đồng ý, cậu không có nhiều bạn bè, sau khi hai người bạn cùng phòng cũ đã đường ai nấy đi, hiện tại cậu chỉ còn mỗi Đường Triệu, muốn đưa người về cũng chẳng có ai mà đưa.
- Chú ý vệ sinh, không được làm bừa bãi trong nhà.
Điều này cũng không có vấn đề gì, bản thân Giang Cố đã có chút sạch sẽ. Mặc dù không đến mức bị ám ảnh cưỡng chế, nhưng cậu cũng không tùy tiện làm bừa mà không dọn dẹp.
- Không được mang thức ăn có mùi nặng về nhà, cấm mang bún ốc vào nhà.
Điều này cũng không vấn đề gì, dù không cấm cậu cũng không thể ăn. Dạ dày của cậu không tốt, thường ngày ăn uống rất thanh đạm, hiếm khi đυ.ng đến các món đậm vị, chứ đừng nói đến bún ốc. Với độ cay của bún ốc thì cậu có thể mất nửa cái mạng.
-Trong nhà cần giữ yên tĩnh, không được gây ồn ào.
Điều này cũng không phải vấn đề, vì cậu vốn rất trầm lặng, và bệnh tim của cậu cũng kiêng kỵ những tiếng ồn ào.
Phía sau còn nhiều quy định khác, chẳng hạn như khi ra ngoài cần báo cho nhau biết, không để rác qua đêm, phải chú ý vệ sinh cá nhân như số lần tắm mỗi tuần, không được thức khuya quá giờ quy định, và không được trồng một số loại hoa nhất định trong nhà.
Chi tiết kéo dài cả hai trang giấy A4. Sau đó là vài trang nói về những lưu ý khi chăm sóc mèo, từ thời gian tẩy giun, tiêm vắc xin, đến giờ cho ăn hàng ngày, loại thức ăn nào mèo có thể và không thể ăn, cách chăm sóc mèo, thậm chí còn quy định số lần chải lông cho mèo mỗi tuần.
Giang Cố cảm thấy đây quả thật không phải là tìm bạn cùng phòng, mà đúng là đang tìm bảo mẫu cho mèo.
Nhưng khi cậu đọc đến điều khoản cuối cùng về việc không được khóa cửa khi ngủ và khi tắm, cậu chỉ vào điều này rồi nhìn đối phương: "Yêu cầu này có ý nghĩa gì?"
Điều này có phải hơi biếи ŧɦái không?
Ngay cả Đường Triệu bên cạnh cũng thay đổi ánh mắt nhìn Tư Hành, có phải tham vọng quá rõ ràng không? Nếu không có lý do chính đáng, hắn sẽ lập tức dẫn Giang Cố đi ngay, dù chưa tìm được chỗ ở, thì cậu cũng có thể tạm ở nhà hắn và từ từ tìm!
Tư Hành đáp: “Điều này là hai chiều, Đường Triệu nói em có bệnh tim, nếu em phát bệnh trong phòng hay ngã trong nhà tắm, việc khóa cửa chỉ khiến việc cứu hộ chậm trễ. Đã sống chung trong nhà tôi, tôi có trách nhiệm đảm bảo an toàn tính mạng của em. Tôi cũng sẽ không khóa cửa, nên bất cứ lúc nào, dù tôi đang làm gì, nếu em thấy không khỏe, nhất định phải tìm tôi ngay lập tức.”
Đường Triệu: “...” Nghe cũng có lý, lý do cũng khá chính đáng.
Giang Cố hơi bất ngờ, nhìn Đường Triệu rồi lại nhìn Tư Hành: “Anh biết em bị bệnh tim mà vẫn sẵn lòng cho thuê sao? Anh không thấy phiền phức à?”
Trước đó cậu còn nghĩ rằng trước khi thuê phải nói rõ ràng, dù bệnh tim không phải là bệnh truyền nhiễm, nhưng cũng là một điều khá phiền phức. Nếu phát bệnh nặng, nó có thể nguy hiểm đến tính mạng. Người bình thường chắc chắn sẽ không dám tiếp xúc với người bị bệnh tim, vì sợ phải chịu trách nhiệm nếu có chuyện xảy ra.
Hơn nữa, với ngôi nhà đẹp như vậy, nếu cậu có chuyện gì không may ở đây, người ta cũng sẽ cảm thấy xui xẻo.
Trước đây cậu đã tìm được vài nơi khá ưng ý, tiền thuê cũng tạm chấp nhận được, nhưng khi đối phương biết cậu bị bệnh tim thì đều không đồng ý cho thuê. Việc này cậu chưa kể với Đường Triệu, chỉ nói rằng yêu cầu của mình cao nhưng ít tiền nên chưa tìm được chỗ phù hợp.
Tư Hành nghiêm túc nhìn cậu: “Có gì mà phiền với không phiền, bệnh tật không phải do em mong muốn. Hơn nữa, bệnh tim cũng không phải là bệnh truyền nhiễm, mà ngược lại, có lẽ những yêu cầu khắt khe của tôi mới phiền phức hơn.”
Giang Cố không đồng ý ngay mà chỉ nói sẽ về suy nghĩ, nhưng thực ra trong lòng đã có chút nghiêng về quyết định.
Sau khi xem nhà của Tư Hành, khi nhìn những căn nhà cho thuê khác, sự so sánh càng khiến cậu không thể chịu nổi. Tuy nhiên, Giang Cố lại hỏi Đường Triệu một lần nữa: "Anh ấy thực sự là bạn nhiều năm của anh trai cậu sao?"
Đường Triệu gật đầu: "Từ cấp hai, cấp ba, đại học cho đến bây giờ, cậu thử tính xem đã bao nhiêu năm rồi."
Giang Cố: “Tiền thuê nhà mỗi tháng chỉ có ba nghìn, vừa đủ để trả tiền nước và điện, lại không ngại tớ bị bệnh, anh ấy đang làm từ thiện sao?”
Đường Triệu cười khẽ trong lòng nghĩ: "Đừng nói là ba nghìn, nếu cậu chịu đến ở, người ta có khi còn sẵn lòng giao hết tài sản và cả thẻ lương cho cậu nữa."
Bên ngoài quá nóng, Đường Triệu bảo Giang Cố về ký túc xá trước, còn mình thì đi căng tin mua hai phần mì lạnh mang về. Trong lúc ăn mì lạnh, Giang Cố bỗng nhiên nói: “Nếu sống chung với Tư Hành, vậy sau này chẳng phải tớ không thể ăn mì lạnh nữa sao?”
Đường Triệu nhíu mày khó hiểu: “Trong quy định khắt khe của anh ta đâu có cấm ăn mì lạnh?”
Giang Cố: “Nhưng anh ấy ghét những thứ có mùi nặng, mà mì lạnh thì có mùi tỏi khá nặng.”
Đường Triệu cạn lời, anh ấy đâu có ghét mùi nặng, chỉ là để lý do nghe có vẻ hợp lý hơn, nên cố tình thêm vào một đống quy định lặt vặt, làm cho mình trông có vẻ khắt khe, kén chọn bạn cùng phòng. Thực ra những yêu cầu đó đều dựa theo thói quen của Giang Cố mà viết ra.
Nếu Giang Cố có thể ăn được, thì ngay cả bún ốc anh ấy cũng không ngại.
Nhưng Đường Triệu vẫn cầm điện thoại lên, giả vờ hỏi: “Để tớ hỏi lại anh ấy?”
Giang Cố vội vàng lắc đầu: “Tớ chỉ nói vậy thôi, nếu anh ấy không thích, thì sau này muốn ăn tớ sẽ ra ngoài ăn.”
Đường Triệu đặt điện thoại xuống, rồi tiếp tục húp một ngụm mì lạnh, miệng nhồm nhoàm nói: “Ý cậu là đồng ý rồi đúng không?”
Giang Cố gật đầu: “Điều kiện tốt như vậy, lại còn là bạn của anh trai cậu, không phải người lạ. Có thể tìm được lựa chọn nào tốt hơn không?”
Đường Triệu nhìn Giang Cố như đang nhìn một con cừu non sắp bước vào hang sói, nhưng hắn có thể làm gì được chứ, con cừu này lại là do chính tay hắn đưa vào hang sói.
Bởi vì thực sự ngoài Tư Hành ra, không có ai phù hợp hơn cả. Một người vừa thích Giang Cố, vừa hiểu rõ tình trạng sức khỏe của cậu mà vẫn không chút do dự. Một người đã âm thầm dõi theo suốt bốn năm trời.
Nếu không chắc chắn rằng Tư Hành sẽ không ép buộc Giang Cố nếu cậu không hề muốn, thì Đường Triệu cũng không yên tâm để cậu bước vào hang sói.
Dù vậy, hắn vẫn nhắc nhở: “Cậu nhớ mỗi ngày phải nhắn tin cho tớ, có chuyện gì nhất định phải nói với tớ. Nơi ở chỉ là nơi ở thôi, nếu sống không thoải mái thì cứ tìm chỗ khác.”
Giang Cố mỉm cười nhìn Đường Triệu, nụ cười ấy làm hắn cảm thấy căn phòng ký túc xá cũ kỹ này sáng bừng lên vài phần.
Sức sát thương của mỹ nhân này, Tư Hành rơi vào bẫy cũng không oan uổng chút nào.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- HE
- Người Đẹp Yếu Ốm Được Nâng Niu Trong Tim
- Chương 2: Quyết định thuê nhà