Chương 19: Bệnh đau dạ dày tái phát

Tư Hành trả tiền mua sách, chủ tiệm còn cẩn thận gói thêm vài lớp túi ni-lông lại. Giang Cố vừa định đưa tay nhận thì Tư Hành đã nhanh hơn một bước, cầm lấy bốn, năm cuốn sách kia: "Còn cần mua gì nữa không? Cuốn em vừa xem không lấy à?"

Giang Cổ đáp: "Không cần, chừng này là đủ rồi."

Những quyển sách cậu vừa xem, có thể về nhà tìm thêm trên mạng.

Xác định cậu không còn muốn mua gì nữa, Tư Hành chính lại áo khoác đang choàng trên vai Giang Cố, gần như nghiêng hết ô về phía cậu, rồi ôm lấy cậu đi nhanh về phía chiếc xe đỗ bên đường. Vừa ra khỏi tiệm sách, một luồng gió nóng ẩm mang theo hơi nước phả vào mặt, khiến Giang Cố cảm thấy đầu óc choáng váng như bị nhốt trong một chiếc l*иg hấp. Hai người vội vàng chạy qua đường, tiếng ồn ào của dòng người và xe cộ ngay lập tức bị ngăn cách bên ngoài khi cánh cửa xe khép lại.

Tư Hành khởi động xe, mở máy lạnh. Giang Cố cởϊ áσ khoác trên người ra, đưa lại cho anh. Tư Hành không nhận: "Phủ lên chân đi."

Giang Cố khẽ đáp "vâng" một tiếng, dù cậu không thấy lạnh chút nào, thậm chí cái không khí oi bức, ẩm ướt này còn khiến cậu cảm thấy buồn nôn. Nhưng cậu không phản bác, ngoan ngoãn phủ áo lên chân, mắt nhìn ra ngoài cửa số, cơn mưa nặng hạt đập vào kính xe, khiến cậu không kìm được nhắm mắt lại, cố gắng xoa dịu cảm giác khó chịu do thời tiết mưa gió mang lại.

Khi Tư Hành lùi xe ra và lái đi trên đường, Giang Cố mới hỏi: "Sao anh biết em ở tiệm sách?"

Tư Hành đáp: "Đường Triệu nói, điện thoại của em không gọi được. Cậu ấy nói em đang ở tiệm sách."

Anh chỉ đơn giản kể lại sự việc một cách ngắn gọn, không nhắc đến sự lo lắng, bồn chồn của mình lúc đầu.

Giang Cố giải thích: "Điện thoại em bị rơi, tắt nguồn rồi. Em tính đợi mưa tạnh sẽ mượn tiền của chủ tiệm để bắt xe về."

Tư Hành nghiêng đầu liếc cậu: "Sao lại rơi? Em có ngã không? Có bị thương ở đâu không?"

Giang Cố nói: "Em không ngã, chỉ có điện thoại rơi thôi. Cầm trong tay không cấn thận làm rơi xuống đất."

Nghe thấy không phải cậu ngã, Tư Hành mới yên tâm. Anh vừa định nói gì đó thì điện thoại reo, là Đường Triệu gọi tới.

Tư Hành đưa điện thoại cho Giang Cố: "Chắc tìm em, em nghe đi."

Giang Cố nhận lấy điện thoại, quả nhiên Đường Triệu gọi để hỏi thăm cậu.

Sau khi nghe Giang Cố kể lại việc trú mưa và điện thoại bị rơi tắt nguồn, Đường Triệu mới yên tâm mà cúp máy. Trong lòng hắn còn không quên thầm trách Tư Hành, vừa nãy làm hắn sợ chết khϊếp, cứ tưởng Giang Cố gặp chuyện gì nghiêm trọng rồi.

Giang Cố trả lại điện thoại cho Tư Hành rồi tựa vào ghế, quay đầu nhìn ra ngoài cửa số.

Mưa rất lớn, nước mưa trút xuống cửa kính, lúc thì rõ ràng, lúc lại mờ ảo. Bên ngoài có thể lờ mờ thấy những chiếc xe vội vã lướt qua, còn người đi đường cũng nhanh chóng chạy trú mưa.

Một vài người không có ô thì đứng dưới mái hiên tránh mưa, số khác thì bất chấp chạy trong cơn mưa tầm tã.

Dần dần, khí lạnh trong xe xua tan đi cái nóng ẩm. Xe di chuyển chậm rãi, giống như cảm nhận của Giang Cố về Tư Hành: trầm ổn, bình tĩnh, chu đáo và dịu dàng. Anh làm mọi việc đều từ tốn, không vội vàng, cũng không bối rối.

Nhưng hôm nay, trong đôi mắt Tư Hành, Giang Cố lại thấy một nét vội vàng bị kìm nén. Ở hiệu sách, khoảnh khắc cậu bất ngờ ngẩng đầu lên và chạm mắt với anh, cảm giác đó thoảng hiện lên rất nhanh.

Tư Hành toàn thân ướt sũng, ngay cả hơi thở cũng có chút gấp gáp. Dù tay anh cầm ô, nhưng ô vẫn khô ráo. Ngược lại, cả người anh thì ướt đến mức nước nhỏ giọt, còn chiếc áo vest chỉ có vài giọt nước lấm tấm. Khi anh giũ áo ra, những giọt nước đó cũng biến mất ngay.

Giang Cố không rõ trong lòng mình là cảm giác thế nào, chỉ biết trong khoảnh khắc đó có một sự rung động kỳ lạ, nhất là khi Tư Hành nói rằng anh đến để đón cậu về nhà. Trước đây, ngôi nhà cũ của cậu rất tồi tàn, trời mưa thì dột, ông nội chỉ biết đánh mắng. Sau này, ông mất, nhà cũng không còn.

Nhà của thầy giáo rất ấm áp, đầy ắp sách và tranh. Cậu thậm chí còn có phòng riêng, một chiếc giường êm ái, không lo trời mưa dột, nhưng cậu biết đó là nhà của thầy, cậu chỉ là một vị khách ở tam.

Ký túc xá cũng tốt, bạn cùng phòng đều rất dễ chịu, cậu còn kết bạn với những người bạn tốt nhất. Bọn họ cùng nhau chạy deadline, cùng nhau chơi game, cùng lập kế hoạch cho tương lai, nhưng đó chỉ là ký túc xá, một nơi cậu phải rời đi mỗi kỳ nghỉ hè và đông.

Hiện tại, cậu chỉ là một người thuê nhà, sống ở nơi mà lẽ ra bình thường cả đời này cậu cũng không thể thuê nổi với số tiền thuê ít ỏi như vậy. Nhưng ở đó, cậu không phải lo về kỳ nghỉ hè hay đông, tạm thời vẫn không có thời hạn phải rời đi, cậu có thể tự do làm những gì mình muốn trong căn nhà đó.

Trong khoảnh khắc Tư Hành nhìn cậu và nói câu đó, Giang Cố thậm chí có chút áo giác rằng chỉ cần trở về, ngôi nhà đó thực sự sẽ là nhà của cậu.

Giang Cố kéo chiếc áo phủ trên chân lên một chút, che đi bàn tay đang ôm bụng, suy nghĩ trở nên lộn xộn. Dạ dày của cậu cũng bắt đầu khó chịu hơn vì thời tiết mưa gió.

Khi xe đồ lại trong bãi, Tư Hành tháo dây an toàn, cần thận nghiêng người qua, gọi người bên cạnh đang nhắm mắt từ lúc nào: "Giang Cố, đến nhà rồi."

Lông mi dài như cánh chim qua khẽ rung rinh, Giang Cố mở mắt, khỏe mắt hơi đỏ. Tư Hành áp mu bàn tay lên trán của Giang Cố, trán cậu hơi lạnh, lấm tấm mồ hôi.

Anh khẽ nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ lo lắng: "Có phải em đau chỗ nào rồi không?"

Giang Cố lắc đầu, đưa tay tháo dây an toàn, cầm áo khoác trên đùi rồi mở cửa xe bước xuống.

Vừa về đến nhà, Guli đã vui mừng chạy tới đón. Giang Cố vừa định vuốt ve nó, nhưng chưa kịp chạm vào, Tư Hành đã đẩy cậu vào phòng tắm: "Mau đi tắm cho ấm, kẻo cảm lạnh."

Giang Cố nhìn một thân khô ráo của mình, rồi lại nhìn Tư Hành với bộ quần áo ướt đẫm: "Anh cũng mau tắm đi, anh bị ướt nhiều quá."

Guli nhiệt tình ra đòn nhưng lại bị hai "con sen" phớt lờ, không ai vuốt ve nó, nó tức tối chạy lên cây leo trèo của nó: Nhân loại ngu ngốc.

Giang Cố tắm xong bước ra, Tư Hành cũng vừa từ bếp đi ra, đưa cho cậu một cốc nước pha thuốc cảm lạnh: "Uống một cốc để phòng bệnh."

Giang Cố nhận lấy chiếc cốc của mình: "Anh uống chưa?"

Tư Hành: "Tôi sẽ đi pha sau. Tối nay em muốn ăn gì?"

Giang Cố cảm thấy mình không ăn nổi, vì hôm nay đã ăn quá nhiều, bây giờ vẫn còn cảm giác đầy bụng: "Em không muốn ăn nữa, nếu đói thì lát nữa em sẽ hấp vài cái bảnh bao để ăn, bữa tối đừng

làm phần của em."

Tư Hành nhíu mày: "Em không khỏe sao?"

Giang Cố: "Có lẽ do trưa nay ăn nhiều quá, giờ vẫn còn đầy bụng. Em về phòng nằm nghỉ một lát. Anh nhớ pha thuốc cảm cho mình, đừng để cảm lạnh vì bị ướt."

Tư Hành: "Em cứ nghỉ ngơi đi, nếu không thoải mái phải nói với tôi."

Giang Cố cảm thấy hơi khó chịu kể từ khi trời bắt đầu mưa, không khí ẩm ướt và nóng bức khiến l*иg ngực anh cảm thấy khó chịu. Hơn nữa, buổi sáng và trưa cậu ăn khá nhiều, cảm giác như có gì đó mắc kẹt trong bụng mình, rất khó chịu.

Cậu nằm trên giường một lúc, vốn dĩ dạ dày đã đầy, lại uống thêm một cốc nước pha thuốc cảm, khiến cậu không thể nằm yên, cơn buồn nôn cứ chực chờ trào ra.

Giang Cố đành ngồi dậy, tựa vào đầu giường và cầm một cuốn sách lên đọc. Nhưng dạ dày càng lúc càng trở nên khó chịu hơn. Cậu cảm thấy tình trạng này không ổn, liền vội vàng bước xuống

giường, chạy thẳng vào nhà vệ sinh và nôn thốc nôn tháo. Tư Hành đang làm việc trong thư phòng, nghe loáng thoáng tiếng nôn ọe, sắc mặt anh thay đổi

ngay lập tức, vội vàng chạy về phía phòng ngủ của Giang Cố. Giang Cố nôn rất dữ dội, những thức ăn chưa tiêu hóa được đều bị trào ra hết, nhưng cậu vẫn

không ngừng nôn ra nước chua.

Tư Hành nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, thấy cậu nôn tới mức khó thở, ho đến đỏ cả mắt, anh đau lòng xoa dịu cậu không ngừng. Giang Cố đứng trước bồn rửa mặt, tay ôm lấy bụng, người hơi cúi xuống, thở hồn hến, mắt nhắm chặt cố kiềm chế cơn buồn nôn. Tư Hành định đỡ cậu ra ngoài để nằm nghỉ: "Chúng ta ra ngoài nằm nghỉ một chút, nôn nhiều quá sẽ làm đau dạ dày."

Giang Cố đẩy tay anh ra, giọng khàn khàn: "Đừng, đừng đυ.ng vào em."

Chưa kịp nói dứt lời, cậu lại cùi xuống bồn rửa, nôn ra thêm một đồng nước chua nữa.

Tay chống trên bồn rửa hơi run rấy, người cậu cũng mất thăng bằng, ngã về phía bên cạnh.

Tư Hành vội vàng ôm chặt lấy cậu, một tay đỡ eo cậu để cậu tựa vào người mình, tay còn lại vuốt ngực cậu: "Có phải đau lắm không? Cố chịu một chút, chúng ta đi bệnh viện."

Cậu nôn nhiều quả, mặc dù chẳng còn gì trong dạ dày nữa, nhưng nó vẫn co thắt liên tục.

Bệnh đau dạ dày của Giang Cố là bệnh mãn tính, phát tác còn nhiều hơn cả bệnh tim. Cậu biết nếu nôn thêm nữa, dạ dày có thể sẽ co thắt mạnh hơn, vì vậy cậu ép tay lên vùng bụng, rồi nói với Tư Hành: "Thuốc dạ dày ở đầu giường, hộp màu đỏ."

Tư Hành sợ nếu buông tay ra cậu sẽ không đứng vững, nên bế cậu lên giường: "Tôi đi lấy nước cho em."

Giang Cố dùng sức ép chặt bụng mình, tựa lưng vào giường, mồ hôi lạnh toát đầy người.

Dạ dày vẫn co thắt liên tục, đau nhói lên từng cơn dưới tay cậu.

Giang Cố nhắm chặt mắt, đôi môi gần như bị cậu cần rách.

Tư Hành mang nước ấm đến, thấy cậu đau đến mức này, trái tim anh thắt lại: "Đừng cần mình nữa, uống thuốc đi, uống thuốc vào sẽ đỡ thôi." Viên thuốc được đưa đến miệng, Giang Cố hơi mở miệng, viên thuốc liền được nhét vào. Sau đó, cậu cảm nhận được một cốc nước ấm dán lên môi.

Uống hết thuốc, bàn tay lớn của Tư Hành kéo tay cậu đang ép lên dạ dày ra, dùng bàn tay nóng của mình xoa nhẹ nhàng lên chỗ đau.

Giang Cố hơi hé mắt nhìn Tư Hành, anh vẫn không dừng tay, giọng nói nhẹ nhàng trấn an: "Không sao đâu, một lát nữa sẽ hết đau thôi."

Bàn tay của Tư Hành rất nóng, áp lên bụng lạnh của cậu khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn một chút, nên cậu để mặc anh xoa.

Những cơn co thắt trong dạ dày dần dịu lại nhờ sự xoa bóp đều đặn của Tư Hành, cơn đau dữ dội cũng dần dịu đi nhờ tác dụng của thuốc. Giờ đây, chỉ còn lại chút đau âm ỉ mà Giang Cố có thể chịu đựng được, cậu đẩy nhẹ tay anh ra: "Không sao rồi, em thấy đỡ nhiều rồi."

Nhưng Tư Hành không vội bỏ tay ra, anh giữ thêm một lúc lâu để làm ấm bụng cậu: "Em có muốn uống thêm chút nước không?"

Giang Cố lắc đầu, sợ uống vào sẽ lại buồn nôn.

Tư Hành không ép cậu, kéo chăn lên che kín ngực cậu, rồi vào phòng tắm. Khi quay ra, anh cầm theo một chiếc khăn ẩm vẫn còn tỏa ra hơi nóng: "Tôi lau qua cho em nhé."

Giang Cố cố gượng ngồi dậy, giọng nói vẫn còn yếu ớt: "Để em tự làm."

Tư Hành đẩy tay cậu xuống: "Đừng cử động, nếu chóng mặt thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi, để tôi lau cho."

Mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào trán, cổ cậu cũng lấm tấm mồ hôi li ti, khỏe mắt còn đỏ hồng chưa tan hết, càng làm làn da tái nhợt của cậu thêm phần nổi bật. Tư Hành từ từ lau đi lớp mồ hôi ấy, chiếc khăn ẩm nhẹ nhàng lướt qua làn da trắng nhợt nhạt, lau từ cổ xuống xương quai xanh. Nhưng khi khăn chạm đến ranh giới mà anh không dám vượt qua, Tư Hành đành dừng lại, nhẹ nhàng đỡ cậu dậy tựa vào người mình, rồi cẩn thận lau sạch mồ hôi sau lưng. Dù có khăn ẩm ngăn cách, Tư Hành vẫn cảm nhận được sự gầy yếu của cậu. Anh phải giảm lực ôm cậu, sợ nếu mạnh tay một chút sẽ làm cậu bị tổn thương. Động tác của Tư Hành rất nhẹ nhàng, cẩn trọng, như thể anh đang chăm sóc một món bảo vật quý giá.

Giang Cố khẽ ngước mắt nhìn anh, dường như muốn tìm hiểu điều gì đó trong ánh mắt của Tư Hành. Nhưng ánh mắt của đối phương từ đầu tới cuối đều rất nghiêm túc và bình tĩnh, anh nhìn

cậu không hề có tham lam, cũng không có si mê, càng không có cái du͙© vọиɠ làm cậu chán ghét, chỉ có dịu dàng tinh tế, hoàn toàn giống như là cậu đang tự mình đa tình vậy.

Thấy Giang Cố nhìn mình, Tư Hành lo lắng hỏi: "Sao rồi? Dạ dày đau lắm hả? Hay em lại muốn nôn?"

Giang Cố lắc đầu, hàng mi khẽ rũ xuống, cậu yếu ớt dựa vào đầu giường, một tay khẽ đặt trên bụng, vẻ mệt mỏi hiện rõ, khiến người ta không khỏi xót xa.

Tư Hành sờ trán cậu, chắc chắn rằng không bị sốt, sau đó đứng dậy: "Tôi đi lấy cho em một bộ quần áo khác, cái này đã ướt mồ hôi rồi."

Giang Cố nói: "Anh cứ lấy đại một bộ trong tủ quần áo là được."

Tư Hành lấy một chiếc áo phông trắng, đưa cho Giang Cố, sau đó mang chiếc khăn ướt vào phòng tắm để giặt. Khi anh quay ra, Giang Cố đã thay xong quần áo, anh tiến lại gần, vén chăn ra, cúi xuống bế cậu lên.

Giang Cố ngạc nhiên, tay vô thức vòng qua vai anh: "Sao vậy?" Tư Hành bế cậu ra ngoài, đi thẳng vào phòng mình: "Giường của em ướt mồ hôi rồi, nằm không thoải mái. Em nằm tạm ở đây một lát nhé."

Nói rồi, anh đặt Giang Cố xuống giường, lấy một miếng dán ngải cứu dán lên bụng cậu, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người: "Ngủ một chút đi, dậy sẽ không còn khó chịu nữa."