Chương 13: Cuộc sống còn cần sự thích nghi

Vì bị bệnh, Giang Cố tạm thời bị tước quyền đi dạo sau bữa tối, nhưng ngồi lâu mà không động đậy cũng không tốt, vì vậy Guli trở thành huấn luyện viên nhỏ nhắc nhở cậu vận động.

Mỗi ngày, Guli chạy nhảy trong phòng khách, sau đó làm rơi những con chuột đồ chơi khắp nơi, từ dưới ghế sofa đến dưới tủ, trong các khe hở khác nhau. Bản thân nó không thể lấy ra, vì vậy lại chạy tới cào cào cậu.

Cảm thấy ống quần lại bị móng vuốt mèo cào cào, Giang Cố dừng tay lại, rời khỏi màn hình máy tính, cúi đầu nhìn về phía con mèo đang ở dưới chân.

Đối diện với đôi mắt tròn xoe đầy ham muốn của Guli, đôi mắt màu trà của Giang Cố hiện lên một ý cười.

Chiếc rèm mỏng ngăn ánh nắng chói chang bên ngoài, chỉ cho ánh sáng nhẹ nhàng xuyên vào, làm cho căn phòng sáng lên. Giang Cố ngồi trước bàn máy tính giống như được phủ một lớp ánh sáng nhẹ nhàng, đẹp đến khó tin.

Thật đáng tiếc là trong nhà chỉ có một con mèo với tâm trí chỉ toàn chuột, đang kêu meo meo vì lo lắng.

Người bị mèo cào không thể làm gì khác ngoài việc bất lực đứng dậy: “Nếu em cứ như thế này, anh sẽ lấy lại chuột của em đấy.”

Guli không hiểu lời cậu nói, nhưng khi thấy cậu đứng dậy, nó liền lạch bạch bốn chân nhảy ra ngoài, rồi ngồi xuống bên cạnh tủ rượu, ý tứ rất rõ ràng, chuột ở trong đó.

Giang Cố cúi xuống đất, cầm cần câu mèo, dùng đầu còn lại chọc xuống dưới, một con chuột điện đầy màu sắc được lôi ra.

Guli lập tức nhảy lên, hai chân giữ chặt con chuột, sợ rằng nó sẽ chạy mất.

Giang Cố ngồi xuống đất xoa lưng, nhìn Guli vui vẻ ôm con chuột mà cảm thán: “Không ngờ nuôi mèo lại tốn sức như vậy, Guli, đây là lần cuối cùng đấy, nếu em lại làm mất chuột, anh sẽ không giúp em tìm nữa đâu.”

Guli chỉ biết nhìn con chuột trong mắt đầy hào hứng, không hiểu gì về những gì người chủ nói.

Khi Tư Hành mở cửa bước vào, anh nhìn thấy Giang Cố đang ngồi xổm xuống đất, vội vàng để đồ xuống và đi tới: “Sao vậy? Sao lại ngồi ở đây, bụng lại đau à?”

Giang Cố nắm lấy tay anh để đứng dậy: “Không sao, em vừa lấy chuột cho Guli, sợ đứng dậy mạnh quá sẽ chóng mặt, nên ngồi một chút.”

Tư Hành nhìn về phía Guli đang chơi đùa với con chuột, đang cân nhắc khả năng có nên đưa cả mèo và chuột ra ngoài không.

Guli cảm nhận được nguy hiểm, lập tức thẳng đuôi, nhìn xung quanh. Khi thấy cả hai người chủ đều đang nhìn nó, nó do dự một hồi rồi từ bỏ con chuột, nhẹ nhàng bước lại gần cậu, giọng nói cũng nhẹ nhàng: “Meow~”

Khi Giang Cố đứng vững, cậu thả tay anh ra: “Hôm nay anh về sớm vậy?”

Chỉ mới ba giờ chiều, còn lâu mới đến giờ tan làm.

Bàn tay của Giang Cố rất lạnh, lòng bàn tay mỏng, mười ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc, đặt lên tay anh mềm mại, lạnh lẽo, đối lập hoàn toàn với làn da ngăm ngăm của anh, vệt trắng mỏng manh ấy khiến người ta nhìn vào chỉ muốn nắm chặt vào lòng bàn tay mình.

Sau một thoáng tiếp xúc, bàn tay trong lòng bàn tay anh không chút lưu luyến rời đi, Tư Hành theo bản năng đưa tay đuổi theo, nhưng nhanh chóng nhận ra và thu tay lại ngay lập tức, đặt ở sau lưng, khẽ nắm thành nắm đấm, muốn giữ lại chút nhiệt độ còn sót lại lâu hơn một chút.

Không nhân được phản hồi từ Tư Hành, Giang Cố ngẩng đầu lên nhìn anh, theo ánh mắt anh nhìn về phía Guli, lập tức cảm thấy hơi buồn cười.

Bản thân cậu vốn rất thích mèo, nhưng so với Tư Hành, tình yêu của anh đối với mèo có thể được miêu tả bằng từ “yêu thương”, anh thậm chí còn đắm chìm trong việc nhìn mèo trong thời gian này.

Không muốn làm phiền người khác đang chăm chú nhìn con mèo yêu quý của mình, Giang Cố chuẩn bị quay về phòng, hôm nay cậu còn có nhiệm vụ viết văn mà bản thân tự giao.

Vừa cử động, Tư Hành đã hoàn hồn, vội vàng gọi người lại: "Giang Cố."

“dạ?” Giang Cố quay lại, ánh mắt nghi vấn nhìn anh: “Có chuyện gì vậy?”

Tư Hành đi sang bên cạnh nhặt đồ mà vừa rồi đã làm rơi trên đất: “Có một việc muốn bàn với em, nếu em thấy không được thì cũng không sao."

Giang Cố nhìn về phía chiếc hộp màu trắng trong tay anh: “Chuyện gì vậy?”

Tư Hành kéo cậu ngồi xuống sofa, mở hộp ra, bên trong là một con robot nhỏ, còn có cả tai mèo nữa.

Tư Hành nói: “Hôm nay công ty nhận được một sản phẩm, tôi thấy có thể để ở nhà, để trong phòng khách. Tôi không phải muốn xem en ở nhà làm gì, mà cái camera này có một chức năng, nếu có ai đó ngã trong phạm vi giám sát của nó, ứng dụng sẽ hiển thị thông báo, tôi muốn đề phòng nếu có chuyện gì…”

Chưa kịp để anh nói hết câu, Giang Cố đã trực tiếp nói: “Được, chuẩn bị để ở đâu? Phòng khách lớn hay phòng khách nhỏ?”

Nhà Tư Hành có hai phòng khách, phòng khách lớn gần phòng ngủ, sát với bếp, cũng là nơi sinh hoạt thường xuyên hơn.

Phòng khách nhỏ được ngăn cách bằng một tủ rượu lớn, là một phòng tiếp khách nhỏ, Bộ sofa hình tròn quay mặt ra cửa sổ kính lớn màu xanh, nhìn ra hồ nhân tạo.

Tư Hành thấy câuu đồng ý mà không chút do dự, ngược lại bản thân có chút chần chừ: "em không ngại chứ?"

Giang Cố cười nói: "Không đâu, trước đây em còn thấy kỳ lạ sao nhà anh không lắp camera giám sát. Thường thì nhà nuôi thú cưng đều có camera giám sát mà, hơn nữa anh đặt ở phòng khách chứ đâu phải đặt ở phòng em, em ngại gì đâu."

Tư Hành thở phào nhẹ nhõm, trước đây nhà anh có lắp camera giám sát, sau này vì muốn dụ Giang Cố dọn đến ở nên đã tháo hết camera, chủ yếu là sợ Giang Cố nhìn thấy sẽ không thoải mái.

Nhưng lần này Giang Cố bị bệnh, anh thật sự rất sợ hãi. Anh cảm thấy bây giờ chỉ cần Giang Cố không trả lời tin nhắn là anh đã căng thẳng như mắc chứng bệnh lo lắng, nên không thể nhịn được mà muốn lắp lại một cái.

Giang Cố nhìn con robot nhỏ trước mặt, tò mò cầm lên xem kỹ: "Cái này có phải loại có thể chạy tự động trên sàn không?"

Tư Hành gật đầu, rồi giới thiệu cách sử dụng: "Đây là robot giám sát, nó sẽ quét toàn bộ nhà một lượt, sau đó bình thường sẽ đặt ở phòng khách lớn. Nếu em muốn di chuyển nó, hoặc khi ở trong phòng muốn xem Guli đang làm gì ngoài phòng, chỉ cần mở App điều khiển, nó sẽ di chuyển đến nơi em muốn xem."

Giang Cố không kìm được mà "Wow" lên một tiếng: "Camera bây giờ công nghệ cao quá."

Nhận thức của cậu vẫn dừng lại ở cái camera giám sát nhỏ gắn cố định ở một góc nào đó.

Tư Hành nói: "Cái này chủ yếu thiết kế cho những gia đình nuôi thú cưng, dù sao chó mèo cũng không ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, nhưng bây giờ nhiều gia đình có người già cũng sử dụng khá nhiều, phòng khi không có ai ở nhà mà người già có chuyện gì bất trắc."

Giang Cố cười khẽ, vốn định trêu Tư Hành vài câu, nhưng lại cảm thấy không phù hợp nên thôi.

Cậu cảm nhận được Tư Hành quá cẩn thận với mình, cẩn thận chú ý đến cảm xúc của cậu, cố gắng để cậu cảm thấy thoải mái khi ở đây. Rõ ràng là vì lo lắng cậu ở nhà gặp chuyện nên muốn lắp camera giám sát, nhưng lại sợ cậu không thoải mái nên thử thăm dò trước.

Quả nhiên, sống chung cần sự thích nghi. Sợ vô tình chạm vào điều cấm kỵ của đối phương, hy vọng sau này họ có thể hòa hợp hơn, có thể sống thoải mái, tự nhiên hơn.

Chỉ là Giang Cố vẫn thấy kỳ lạ, là chủ nhà mà Tư Hành phải để ý cậu đến mức này, thật kỳ quái, không chắc chắn, cần quan sát thêm.

Chiếc điện thoại cũ kỹ của Giang Cố chỉ dùng tạm để liên lạc, giờ cậu đã có máy tính mới, mỗi ngày cậu mở WeChat trực tiếp trên máy tính, tốc độ nhận và gửi tin nhắn nhanh hơn nhiều so với dùng điện thoại.

Vì vậy, cậu không định tải App giám sát về điện thoại, tải về rồi máy lại bị đơ: "Đợi em đổi điện thoại rồi tải nhé, tháng sau em sẽ đổi, hình như tháng sau có mẫu mới ra."

Tư Hành về phòng làm việc, cầm một chiếc iPad đưa cho Giang Cố: "Thế em dùng tạm cái này đi, tôi sẽ tải sẵn App, rồi dạy em cách sử dụng."

Trong lòng anh bắt đầu tính toán lý do để giúp Giang Cố đổi điện thoại, anh biết Giang Cố luôn tiết kiệm tiền cho ca phẫu thuật, nên những khoản có thể tiết kiệm thì cố gắng tiết kiệm.

Hai người chủ nhân ngồi trên sofa bận rộn không biết làm gì, Guli bị bỏ lơ, quan sát họ một lúc, xác định không có nguy hiểm nên rón rén quay lại nghịch chú chuột nhỏ của mình.

Khi đang dùng chân vồ lấy chú chuột, một vật lớn hơn nó đột ngột di chuyển.

Guli sợ đến mức không dám động đậy, đuôi cứng đờ, lông dựng đứng.

Giang Cố nhìn phản ứng của Guli, bật cười điều khiển robot, vừa di chuyển, Guli lập tức đứng thẳng, giơ chân lên định tấn công.

Thấy chú mèo sợ hãi, Giang Cố đi tới bế nó lên, nắm lấy chân nó chạm vào robot: "Đừng sợ, đây là đồ chơi lớn, sờ thử sẽ không sợ nữa."

Tư Hành cầm iPad điều khiển robot di chuyển. Có chủ nhân ở bên cạnh, Guli không còn sợ vật mới này nữa, nó đi vòng quanh vài lần, rồi đưa chân ra đẩy. Chẳng mấy chốc, nó đã quen với robot.

Thế là chú chuột nhỏ cũng không còn hấp dẫn nữa, Guli chạy theo robot đang quét khắp nhà.

Giang Cố nhìn Guli nhảy nhót khắp nơi dính lấy bạn mới, cười nói: "Sau này có thể dung cách này dắt mèo đi chơi rồi."

Nhìn Giang Cố cười tươi, ánh mắt theo dõi Guli, trong mắt Tư Hành toàn là bóng hình của cậu, anh chẳng nghe rõ đối phương nói gì, chỉ bản năng trả lời "ừ" một tiếng.