Thế giới 1 - Chương 3: Thiếu gia con nuôi nhà giàu 3

Người bạn học vừa đánh thức Hứa Hoán Ninh lúc nãy, lon ton chạy đến bên cạnh Hứa Hoán Ninh: "Anh Ninh, cậu cũng không cần phải chạy đến ngồi cùng bàn với thằng câm này chứ?"

Đột nhiên, cậu ta bị bạn học bên cạnh đυ.ng vào, hai người họ ghé sát vào nhau không biết nói gì đó, cùng lộ ra vẻ mặt "hiểu rồi hiểu rồi", ánh mắt ẩn ý sâu xa nhìn về phía Đường Dữ.

Hứa Hoán Ninh nghiêng đầu, một tay chống cằm, trắng trợn nhìn gương mặt nghiêng của Đường Dữ bên cạnh.

Tóc hắn có màu vàng khô do thiếu dinh dưỡng, tóc mái rất dài, dài đến mức gần như che khuất mắt, làn da cũng trắng đến đáng sợ, có thể nói là hoàn toàn không có sắc máu.

Sống mũi cao thẳng cùng với đôi môi mỏng hoàn hảo, đều nói lên rằng gương mặt này không hề xấu xí như lời đồn.

Ngược lại có thể nói là tướng mạo đường đường, chỉ là bị che lấp bởi khí chất u ám cực đoan trên người của Đường Dữ.

Dường như bất kể chuyện gì xảy ra cũng không thể lay động tâm trí Đường Dữ, bàn tay cầm bút viết viết vẽ vẽ trên sách, từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn ai một cái.

Hắn như thể bị cách ly khỏi cả thế giới.

Hứa Hoán Ninh đột nhiên ghé sát tai Đường Dữ: "Đường Dữ, làm bạn trai tôi được không?"

Cây bút trong tay Đường Dữ khựng lại không thể nhận thấy, sau đó như thể chẳng có gì xảy ra, tiếp tục đắm chìm trong thế giới của mình.

404 nghe Hoán Ninh nói ra câu kinh người, vội vàng kích hoạt cảnh báo: [Cảnh báo! Cảnh báo! Phát hiện nhân vật OOC, sắp tiến hành xử lý bằng điện giật.]

[Đừng hoảng hốt thế, nhiệm vụ của tao chẳng phải là phải bắt nạt hãm hại nhân vật chính thụ, bắt nạt trêu đùa nhân vật chính công sao?], Hoán Ninh bình tĩnh thuyết phục 404: [Làm sao có thể coi là OOC được]

[Hơn nữa, cậu ta sẽ không đồng ý đâu.]

Như thể nhận ra sự nghi ngờ của 404, giải thích: [Bởi vì cậu ta không biết nói mà.]

Hoán Ninh bị phản ứng giận mà không dám nói của 404 chọc cho cười khẽ.

Cười đến nỗi 404 không có thực thể cũng cảm thấy lạnh toát cả người.

Làm thế nào để kéo một nhân vật chính có tuổi thơ u ám, trưởng thành u uất xuống khỏi thần đàn, đương nhiên là trước tiên phải cho hắn ánh sáng, chiếu sáng bóng tối của hắn, rồi từng bước dẫn dụ hắn phóng đại cái ác trong tâm, tự tay phá hủy sự cứu rỗi của mình.

Con người làm sao có thể nắm bắt được ánh sáng chứ?

Cả tiết học, cho đến khi chuông tan học vang lên, Hứa Hoán Ninh cũng không đợi được câu trả lời của Đường Dữ.

Hứa Hoán Ninh rời khỏi lớp học, Hứa Mộc lập tức bước theo sau Hứa Hoán Ninh, cậu ta vừa quay đầu lại đã sợ hãi trốn vào góc tường bên cạnh.

"Ra đây", Hứa Hoán Ninh nói: "Cậu có thể đừng theo tôi không, phiền chết đi được."

Hứa Mộc cẩn thận nói: "Nhưng cha mẹ bảo em đi cùng anh, ngồi xe chú Vương về nhà."

Hứa Hoán Ninh bực bội vuốt mái tóc trước trán ra sau: "Đừng có lấy cái lông gà làm lệnh bài ở đây, ngồi xe cùng tôi, cậu xứng sao?"

Những tên bạn xấu của Hứa Hoán Ninh nhìn thấy, chen lên phía trước: "Anh Ninh, lại là thằng con riêng đó à? Nó là muốn bị đòn hả, còn dám đến chọc giận anh, anh em chúng ta cho nó một bài học, dạy nó biết quy tắc!" Nói xong, nắm chặt nắm đấm.

Hứa Hoán Ninh liếc mắt nhìn bọn họ: "Đừng gây rắc rối cho tôi."

Sau khi dọa Hứa Mộc đi, quay đầu nói với bọn họ: "Sau này đừng đợi tôi nữa, tôi không đi chơi nữa."

Đám bạn xấu có chút khϊếp sợ, Hứa Hoán Ninh vốn ra tay rộng rãi, nếu cậu không đi, bọn họ tìm ai làm công tử bạc liêu tính tiền đây.

Một người trong số họ hỏi: "Anh Ninh, đừng nói cậu thật sự muốn theo đuổi thằng câm Đường Dữ đó chứ?"

"Ngoài thành tích học tập tốt ra thì cậu ta còn ưu điểm gì nữa, học sinh đặc cách nghèo muốn chết, giống như ăn mày vậy, lại còn là người câm, mặt mũi lại xấu xí."

Một người khác có vẻ không dám tin: "Không phải chứ, anh Ninh, cậu đùa phải không?"

"Bởi vì một vụ cá cược trong trò chơi mà hy sinh lớn như vậy, không giống cậu chút nào!"

Hứa Hoán Ninh liếc bọn họ: "Câm miệng."

"Được rồi được rồi, không nói nữa, anh Ninh đừng giận." Đám bạn xấu không để tâm, nghĩ rằng Hứa Hoán Ninh chỉ nhất thời hứng thú, qua vài ngày nữa câu được Đường Dữ, chán rồi sẽ quay lại tìm bọn họ thôi.

Sau khi chia tay đám người này, Hứa Hoán Ninh lại quay về lớp học, quả nhiên Đường Dữ vẫn còn ở đó.

Hắn đang cúi đầu cầm một cây chổi, cẩn thận quét dọn vệ sinh lớp học.

Vốn dĩ, trường quý tộc như bọn họ có sắp xếp người chuyên dọn dẹp, nhưng các bạn học trong lớp thấy Đường Dữ dễ bắt nạt, có lẽ là ghen tị với thành tích học tập tốt của hắn, nên đem hết việc quét dọn vệ sinh giao cho hắn.

Nhà trường cũng nhắm một mắt mở một mắt, chỉ cần không gây ra chuyện lớn, ai sẽ đi can thiệp giáo dục những thiếu gia tiểu thư sau này sẽ kế thừa doanh nghiệp gia đình chứ?

Học sinh đặc cách chỉ là dệt hoa trên gấm, trường học vẫn cần những doanh nghiệp này đầu tư vốn, đó đều là những ông chủ lớn, không thể đắc tội nổi.