Thế giới 1 - Chương 2: Thiếu gia con nuôi nhà giàu 2

"Chào mọi người, tôi tên là Hứa Mộc." Học sinh mới chuyển đến thân hình nhỏ bé, đứng trước bục giảng rộng lớn càng tỏ ra yếu ớt, hơi rụt rè nhìn quanh các bạn học xa lạ phía dưới.

Bỗng nhiên mắt của cậu ta sáng lên, như thể nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, lộ vẻ mặt vui mừng.

Các bạn học nhìn theo hướng ánh mắt cậu ta, hướng đó có Hứa Hoán Ninh đang ngồi.

Giáo viên chủ nhiệm không vui ho một tiếng.

"Anh Ninh, tỉnh dậy đi."

Hứa Hoán Ninh đang gục đầu ngủ trên bàn, bị bạn học ngồi trước cẩn thận đẩy tỉnh dậy, thấy Hứa Hoán Ninh không nổi giận, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ngẩng đầu dậy khỏi bàn, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, trên má còn in dấu đỏ do tay áo đè lên, gương mặt vốn xinh đẹp quyến rũ, kết hợp với biểu cảm ngơ ngác chưa tỉnh hẳn, trông có vẻ ngây thơ đáng yêu.

Khiến người ta muốn ôm cậu vào lòng, xoa mạnh đầu cậu.

Đáng tiếc, vừa mới mở miệng, sự rung động của mọi người lập tức tan thành mây khói.

"Ồn chết đi được, câm miệng." Đôi mắt đào hoa của Hứa Hoán Ninh lóe lên vẻ tức giận.

Quả nhiên vẫn là cậu thiếu gia kiêu ngạo đó, chẳng thay đổi chút nào.

Hứa Mộc trên bục giảng lộ vẻ khó xử, hai tay vò vò vạt áo, trong mắt lướt qua một tia sắc bén khó nhận ra.

Lúc này giáo viên chủ nhiệm lên tiếng: "Hứa Mộc, em ngồi cạnh Hứa Hoán Ninh nhé, sách giáo khoa lát nữa thầy bảo bạn mang đến cho em, em tạm thời xem chung với Hứa Hoán Ninh." Nói xong giáo viên chủ nhiệm chỉ định mấy người bạn học đi ra ngoài.

Hứa Mộc do dự một lúc, như thể cuối cùng cũng quyết tâm, bước xuống bục giảng, đi thẳng đến chỗ Hứa Hoán Ninh.

"Anh Ninh, anh có thể nhường một chút không? Em không vào được..." Hứa Mộc nhìn Hứa Hoán Ninh bằng đôi mắt to, trông rất đáng thương.

Đôi mắt màu đen thuần khiết không chút tạp chất đó chỉ phản chiếu hình bóng Hứa Hoán Ninh, như thể người trong mắt chính là cả thế giới của cậu ta, khiến người ta muốn chìm đắm trong đôi mắt đó.

Nhưng chỉ có Hứa Hoán Ninh biết, người muốn cậu chết nhất ở đây chính là đứa em trai này.

Tiếng "anh" của Hứa Mộc, lập tức như hòn đá rơi xuống mặt nước yên tĩnh, gây nên sóng gió dữ dội, các bạn học trong lớp bắt đầu xì xào bàn tán.

"Chẳng lẽ Hứa Mộc thật sự là em trai của Hứa Hoán Ninh?"

"Chưa từng nghe nói tên nhị thế tổ Hứa Hoán Ninh này còn có em trai, không phải cậu ta là con một hả?"

"Đúng vậy, Hứa Hoán Ninh được nhà họ Hứa nuông chiều như thế nào chứ, hoàn toàn coi trời bằng vung, dựa vào việc công ty nhà mình là cổ đông của trường, làm không ít chuyện bẩn thỉu."

"Có khi là con riêng của con giáp thứ mười ba."

"Rất có khả năng." Mọi người gật đầu lia lịa.

Mấy học sinh tự cho là nói nhỏ, đầu chụm lại một chỗ, mắt liếc về phía Hứa Hoán Ninh, trông như vừa nghe được tin động trời, vô cùng hào hứng.

Còn Hứa Hoán Ninh thậm chí không liếc Hứa Mộc một cái, tự mình đứng dậy xách cặp, gạt Hứa Mộc đang chặn trước mặt sang một bên, đi thẳng đến hàng cuối cùng, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Đường Dữ.

404 nhắc nhở nhỏ trong đầu Hoán Ninh: [Ký chủ đại nhân, theo cốt truyện trong sách cậu nên chế giễu nhân vật chính thụ một phen, rồi đuổi cậu ta đến bên cạnh nhân vật chính công, cậu làm như vậy là lệch khỏi cốt truyện rồi...]

[Làm sao có thể coi là lệch khỏi cốt truyện được? Cái bàn nhỏ xíu như vậy, tôi nhường bàn cho nhân vật chính thụ chả phải để cậu ta có thể thoải mái hơn sao? Hơn nữa, tu dưỡng của vật hy sinh chẳng phải là thà để bản thân ấm ức, tuyệt đối không để người khác ấm ức sao?]

Vẻ mặt 404 mù mịt: [Có vẻ đúng là như vậy.] Nghe có lý quá, nhưng hình như không đúng ở đâu đó?

Sớm biết ký chủ khó đối phó như vậy, đã không vì 30 triệu điểm tích lũy mà nhận nhiệm vụ này, hu hu bị lừa rồi.

Chủ Thần đại nhân, tôi muốn tăng lương!

Hứa Mộc bị đẩy loạng choạng, cánh tay va vào góc bàn bên cạnh, vô cùng uất ức, nước mắt lập tức ngập tràn trong viền mắt, cố gắng kìm nén không để nó rơi xuống.

Khiến người ta vô cùng thương xót.

Trong đám học sinh đứng xem có một nữ sinh không nhịn được nữa, mắng: "Hứa Hoán Ninh, cậu có hiểu lễ phép không!"

Hứa Hoán Ninh không hề bận tâm, ném cặp sách lên bàn, ngồi xuống ghế ngả ra sau, hơi nhấc hai chân ghế lên, tay phải gác lên lưng ghế, tay trái đặt trên cặp sách, hất cằm lên dáng vẻ kiêu ngạo nói: "Gấp gì chứ, đấy chẳng phải là tôi đang nhường chỗ cho em trai tốt của tôi à."

Những học sinh bàn tán kia như thể nhận được xác nhận từ chính chủ, càng thảo luận điên cuồng hơn.

Hứa Mộc có vẻ lo lắng, "Anh, em không có ý đó..."

Nữ sinh kia nắm lấy cánh tay Hứa Mộc, đẩy cậu ta ngồi xuống ghế: "Cậu giải thích với cậu ta làm gì, cậu ta vốn có bộ dạng đáng đánh như vậy rồi, đừng để ý đến cậu ta, nếu bọn họ bắt nạt cậu, cậu cứ đến tìm mình."

"Nhưng mà..." Hứa Mộc còn muốn nói gì đó, lại bị nữ sinh líu lo ngăn lại.