Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Đẹp Yếu Đuối Vạn Người Mê Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn

Thế giới 1 - Chương 10: Thiếu gia con nuôi nhà giàu 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Cậu chủ bị dị ứng sẽ không thoải mái đâu, để lát nữa sau khi các cậu ăn xong, tôi sẽ đem thuốc dị ứng đến, cậu chủ nhỏ đi bôi thuốc cho cậu chủ nhé."

Hứa Mộc đỏ mặt, đang định từ chối, bị dì Vương nhắc nhở món ăn đã xong, thúc giục cậu ta tự mang ra phòng khách.

Trong phòng khách, cha mẹ Hứa và Hứa Hoán Ninh đều đã về, ba người đang ngồi trong phòng khách, không ai nói chuyện, bầu không khí lạnh lẽo không giống một gia đình.

Hứa Mộc bưng đồ ăn đặt lên bàn ăn, "Cha mẹ, anh, ăn cơm thôi, con có nấu một món, mọi người nếm thử xem."

Nghe tiếng gọi của Hứa Mộc mọi người mới đứng dậy, ngồi vào bàn ăn.

"Tiểu Mộc, đây là con tự nấu à?" Mẹ Hứa nhìn món ăn bày biện tinh xảo, đủ màu sắc hương vị, có hơi bất ngờ.

Bà nắm tay Hứa Mộc, không nhịn được nghẹn ngào, "Tiểu Mộc của mẹ, ở bên ngoài rốt cuộc đã chịu bao nhiêu khổ cực?"

Hứa Mộc rất hiểu chuyện ôm lấy mẹ Hứa, vỗ nhẹ lưng bà an ủi, "Mẹ đừng khóc, mọi chuyện đã qua rồi, Tiểu Mộc đã trở về bên cạnh mọi người rồi mà?"

Hứa Mộc gác cằm lên vai mẹ Hứa, qua vai bà, ánh mắt vốn dịu dàng trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm về phía Hứa Hoán Ninh.

Rồi có một ngày, tôi sẽ giành lại tất cả những gì thuộc về tôi.

Một lúc sau, mẹ Hứa điều chỉnh lại cảm xúc, gọi mọi người, "Mọi người nếm thử đi, đừng phụ lòng một phen tâm ý của Tiểu Mộc."

Hứa Mộc cố ý ngồi cạnh Hứa Hoán Ninh, nghiêng đầu cười hỏi: "Không biết món cá em làm có hợp khẩu vị của anh không."

Mẹ Hứa thấy hai anh em quan hệ thân thiết như vậy, trong lòng vui mừng, vội vàng nói: "Hoán Ninh thích ăn cá nhất, chắc chắn sẽ thích thôi." Nói xong gắp một miếng cá cho vào bát Hứa Hoán Ninh.

Hứa Hoán Ninh vốn định trực tiếp gạt miếng cá ra, ném lên bàn.

Bị ánh mắt của cha Hứa ép trở lại.

Miễn cưỡng dưới ánh mắt của mọi người, đưa miếng cá vào miệng.

Thật ra hương vị không tồi, vị ngon của cá, mùi thơm của gia vị, việc nắm bắt lửa đều có thể xem là hoàn hảo.

Có điều người làm món này là Hứa Mộc, Hứa Hoán Ninh kiên quyết không thể có biểu hiện tốt được.

Cậu khó chịu nói, "Dở chết... mất, khụ khụ khụ..."

Hứa Hoán Ninh miệng đang ngậm cá đột nhiên nói chuyện, xương cá chưa gỡ sạch trượt vào cổ họng, đột ngột ho sặc sụa.

Hứa Mộc hoảng hốt vỗ lưng Hứa Hoán Ninh, lo lắng đến mức nước mắt sắp rơi ra.

May mà Hứa Hoán Ninh ho một lúc, cuối cùng cũng ho ra được xương cá.

Do thiếu oxy khiến mặt ửng đỏ, khóe mắt bị sặc đến đỏ hoe, trông giống như bị người ta bắt nạt vậy.

Cánh môi hồng hồng, lấp lánh ánh nước, khiến người ta không nhịn được muốn nếm thử một chút, không biết hương vị có ngọt ngào như trong tưởng tượng không.

Hứa Mộc nhìn dáng vẻ của Hứa Hoán Ninh, ánh mắt thâm trầm, động tác trên tay trở nên chậm rãi và nhẹ nhàng, như vuốt ve một khối bạch ngọc thượng hạng.

Hứa Hoán Ninh vất vả mới lấy lại được hơi, lưng bị Hứa Mộc làm cho cảm thấy tê tê, vội vàng gạt cậu ta ra, đổi chỗ ngồi sang đối diện.

Hứa Mộc không nói gì, chỉ thất vọng cúi đầu ăn cơm.

Món cá trích này là cậu ta cố ý làm cho Hứa Hoán Ninh, cậu ta biết Hứa Hoán Ninh thích ăn cá từ kiếp trước.

Hứa Hoán Ninh lười biếng lại ham ăn, hết lần này đến lần khách thích ăn cá trích nhiều xương, nhưng không muốn gỡ xương, khi cậu ta mới đến nhà họ Hứa, để lấy lòng Hứa Hoán Ninh, đã đồng ý gỡ xương giúp cậu.

Dần dà, việc này trở thành của cậu ta, cậu ta thường dành cả bữa ăn để gỡ xương, luôn không ăn no.

Rõ ràng cha mẹ luôn nhìn thấy nhưng cũng không nói gì, khiến cậu ta lạnh lòng, từ đó quan hệ với bọn họ ngày càng xấu đi.

***

Sau bữa tối, Hứa Hoán Ninh trở về phòng, tắm rửa xong, đang chuẩn bị tận hưởng cuộc sống buổi tối tốt đẹp của mình.

"Cốc cốc cốc." Một tràng tiếng gõ cửa vang lên.

Hứa Hoán Ninh bực bội bò dậy từ trên giường, chuẩn bị mở cửa xem người nào không có mắt đã quấy rầy mình.

Mở cửa ra xem, là Hứa Mộc.

Hứa Hoán Ninh lập tức đen mặt, định đóng sầm cửa lại, nhưng bị Hứa Mộc dùng tay chặn lại.

Dùng sức, vẫn không đóng được.

Cậu nhìn cậu ta với vẻ mặt bực bội, có gì nói nhanh.

Hứa Mộc đeo một khuôn mặt trong sáng vô tội, "Anh muốn đuổi em đi sao? Em nói với cha mẹ là anh bị dị ứng, cha mẹ bảo em đến bôi thuốc giúp anh."

Nếu như Hứa Hoán Ninh có thể bỏ qua bàn tay đang cố chặn cửa của Hứa Mộc, có lẽ thật sự sẽ bị vẻ ngoài đáng thương của cậu ta đánh lừa.

Lại còn dùng cha mẹ Hứa làm lá chắn, kế hay thật!

"Đưa thuốc cho tôi, cậu có thể đi rồi." Hứa Hoán Ninh giơ tay ra, mở lòng bàn tay.

Hứa Mộc nắm chặt lọ thuốc, lắc đầu, "Anh, lưng anh tự bôi không tới đâu."

Hứa Hoán Ninh cũng lười tranh cãi với cậu ta, quay lại ngồi trên giường, cởϊ áσ ra, bị không khí lạnh thổi qua, nổi cả da gà.

Thấy Hứa Mộc vẫn đứng ở cửa không đóng lại, hơi tức giận, "Không vào thì cút đi!"

Hứa Mộc đóng cửa lại ngồi bên giường, ánh mắt không kiêng dè đánh giá cơ thể của Hứa Hoán Ninh.
« Chương TrướcChương Tiếp »