Chương 4

Vân An hỏi nhỏ trong lòng.

Hệ thống im lặng: ......

Có lẽ ký chủ này thực sự muốn bỏ nhiệm vụ để đi tìm chết trước đó nên chẳng thèm quan tâm đến quy tắc gì cả!

【 Nhiệm vụ cá nhân chỉ có nghĩa là mỗi người chơi trong phó bản này đều có nhiệm vụ riêng của mình. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được điểm thưởng. 】

Nếu nhiệm vụ giống nhau thì ai hoàn thành trước sẽ nhận được điểm thưởng.

Nếu nhiệm vụ khác nhau thì có thể nhiệm vụ của một người sẽ mâu thuẫn với người khác. Khi đó, ai hoàn thành nhiệm vụ của mình sẽ nhận được điểm thưởng, còn người không hoàn thành sẽ bị kẹt lại vĩnh viễn trong phó bản.

【 Có phải cậu chưa xem qua thân phận của mình không? 】 Hệ thống hỏi.

Vân An ngơ ngác lắc đầu. Hiếm khi hệ thống thở dài.

Dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, Vân An lục tìm trong túi áo và rút ra một chiếc thẻ thân phận.

Cậu vuốt ve tấm thẻ. Nó bóng loáng, không rõ được làm từ chất liệu gì, cứng và lạnh, kích cỡ giống như chứng minh nhân dân. Tấm thẻ màu trắng tinh, trên mặt có một dòng chữ in nổi bằng mực vàng nhưng nội dung không mấy dễ chịu.

Trên thẻ viết: Cậu là một nữ diễn viên thất bại của đoàn kịch, không biết ca hát cũng chẳng biết nhảy múa, vì vậy bị mọi người xa lánh.

Hóa ra vai diễn của mình là một cô gái, Vân An ngỡ ngàng nghĩ. Không lạ gì khi trên sân khấu cậu mặc váy và để tóc dài.

Mặt sau của tấm thẻ còn có một dòng chữ khác: Vi phạm tính cách của nhân vật sẽ được coi là vi phạm quy định. Hãy bảo vệ thẻ thân phận của mình nhé.

Vân An cẩn thận cất tấm thẻ thân phận vào túi áo, ánh mắt không thể rời khỏi Hoa Cương - người đang đứng bên cạnh đạo diễn, được bao quanh bởi nhiều người như sao vây quanh trăng.

Cậu vẫn chưa kịp cảm ơn Hoa Cương.

Vì có quá nhiều người vây quanh Hoa Cương, Vân An đứng trong góc cũng không sợ bị phát hiện, nên ánh mắt của cậu cứ tự nhiên nhìn thẳng.

Hoa Cương là một người đàn ông cao lớn, đẹp trai và hào phóng với vẻ ngoài tinh tế. Khi nhìn ai đó, ánh mắt hắn luôn tỏ ra rất chú tâm, khóe miệng hơi nhếch lên tạo cảm giác thiện lương và đáng tin cậy.

Có lẽ do Vân An nhìn quá táo bạo, đột nhiên không kịp đề phòng, Hoa Cương quay đầu lại nhìn theo hướng ánh mắt của Vân An.

Vân An hoảng hốt quay đầu đi, giả vờ như không có chuyện gì, đưa mắt nhìn trái nhìn phải, biểu hiện của cậu chẳng khác gì một người đang có tật giật mình.

Hoa Cương thấy Vân An đỏ mặt, cổ cũng đỏ bừng, môi đỏ mọng bị cắn chặt. Hắn quay lại tiếp tục nói chuyện với người khác nhưng ánh mắt lại thoáng hiện lên chút đạm mạc, đôi mắt đen sâu thẳm như mực.

Phòng hóa trang rất ồn ào, dường như chẳng ai để ý đến việc nữ chính của《 Bài Ca Bi Thương Của Biển 》liên tục gặp tai nạn trên sân khấu. Các nữ diễn viên thi nhau giơ tay tranh giành vai nữ chính.

Để tránh làm mình nổi bật, Vân An cũng đành căng da đầu giơ tay nhưng chỉ có thế mà thôi.

"Được rồi!" Đạo diễn của《 Bài Ca Bi Thương Của Biển 》 cũng là người khởi xướng nhiệm vụ phó bản này, lớn tiếng ngắt lời các nữ diễn viên đang tự đề cử mình.

Ông là một người đàn ông trung niên, bụng phệ, tóc thưa thớt, đầu hói chỉ còn vài sợi tóc bao quanh như hình bán nguyệt. Đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh lấp lánh, ra quyết định một cách nhanh chóng.

Ông tuyên bố sẽ chọn vai nữ chính vào ngày khác! Nhưng buổi diễn thứ ba sẽ được tổ chức sau một tuần nữa.

Trong lòng Vân An căng thẳng, điều đó có nghĩa cậu phải tìm ra con quỷ phá hoại buổi diễn trong tuần này...

Hệ thống an ủi: 【 Lỡ như có người chơi khác cũng có nhiệm vụ giống cậu, nếu họ hoàn thành nhiệm vụ, cậu tuy không có điểm thưởng nhưng ít nhất vẫn có thể qua phó bản. Tồn tại là quan trọng nhất lúc này! 】

Vân An khẽ gật đầu. Khi lên sân khấu có sáu người nhưng sau đó lại biến thành bảy người và sau khi nữ chính chết, số người trên sân khấu chỉ còn năm.

Điều này chứng tỏ người chết là người thật, không phải quỷ. Vân An sợ hãi cực kỳ, cậu không còn chắc chắn điều gì nữa, thậm chí những gì nhìn thấy cũng không thể tin tưởng.

Cậu vô thức sờ vào chiếc khăn tay dính máu trong túi váy.

Chiếc khăn này là của Hoa Cương dùng để lau máu trên mặt cậu trên sân khấu. Lúc đó, Vân An tiện tay cất vào túi. Cậu lấy khăn tay ra, dường như vẫn còn lưu lại chút hơi ấm từ Hoa Cương.

Khi đám đông bắt đầu giải tán, Vân An thu hết dũng khí chậm rãi tiến về phía Hoa Cương.

Đôi mắt to tròn, long lanh như mắt nai nhìn đầy thương cảm vào người trước mặt, đôi môi đỏ tươi như cánh hoa bị cậu cắn nhẹ, trông như chỉ cần cắn mạnh một cái là có thể nếm được vị ngọt. Vân An không nhận ra dáng vẻ của mình lúc này mê hoặc đến nhường nào.

Cậu đứng đó, giống như một chú nai con sợ hãi nhưng ngoan ngoãn, hy vọng sau khi Hoa Cương xong việc sẽ chú ý đến mình.