Không thể nghĩ thêm được nữa! Vân An tự véo mạnh cánh tay mình, cố gắng kí©h thí©ɧ trí não để tỉnh táo hơn nhưng cảm giác bình tĩnh chỉ tồn tại trong vài giây ngắn ngủi.
Cậu càng không muốn nghĩ nhưng những ý nghĩ đó cứ không ngừng tuôn trào trong đầu cậu.
Vân An không biết đã chạy được bao lâu, có thể chỉ là vài giây ngắn ngủi hoặc có thể đã là mười phút dài đằng đẵng.
Trong cơn hoảng loạn, thời gian trở nên mơ hồ nhưng điều khiến cậu vui mừng là cậu cuối cùng cũng nhìn thấy tia hy vọng.
Tầng hai đã ở ngay trước mắt!
Vân An gần như bò lên bậc thang cuối cùng, chạm tới cửa thang lầu tầng hai. Mọi thứ ở đây tối đen như ở tầng một nhưng cậu biết rằng nơi này khác biệt vì có Hoa Cương ở đây.
Ngay khi cậu chạm tới tầng hai, tiếng bước chân và tiếng nước nhớp nháp phía sau cũng biến mất. Cậu đã an toàn.
Vân An cảm thấy mình thật yếu đuối vì trong lòng dâng lên cảm giác muốn khóc.
Cậu dựa vào tường ở cửa cầu thang tầng hai, dùng tay áo lau vội nước mắt, đôi mắt đỏ hoe nhưng cậu không để tâm. Cậu mò mẫm tìm công tắc đèn trên tường.
Giờ cậu không còn lo lắng liệu mình có bị phát hiện là người chơi hay không. Quan trọng nhất bây giờ là sống sót.
Cậu chỉ muốn bật đèn lên vì ánh sáng sẽ mang lại cảm giác an toàn.
Khi tìm được công tắc đèn quen thuộc, Vân An cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. Cậu vội vã ấn xuống.
Tiếng điện xẹt nhẹ vang lên, ánh sáng yếu ớt chậm rãi lan tỏa.
Nụ cười vui mừng vẫn còn trên mặt Vân An nhưng chỉ trong giây lát nó cứng đờ lại.
Như thể bị ai đó dội một chậu nước lạnh vào đầu, Vân An cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Ánh sáng ở tầng hai là ánh sáng trắng sáng, hoàn toàn không phải là loại đèn vàng mà cậu quen thuộc.
Cậu chợt quay đầu lại, thấy một cánh cửa sắt nhỏ hiện ra trong tầm mắt.
Đây không phải là tầng hai!
Một cơn ớn lạnh từ bàn chân lan khắp cơ thể Vân An khiến cậu cảm thấy như bị bao trùm bởi sự sợ hãi. Cậu thậm chí còn cảm nhận được hơi thở lạnh giá trong l*иg ngực.
Vân An cố gắng kiểm soát nỗi sợ và trong ký ức mà hệ thống đưa cho cậu, cậu nhận ra rằng cánh cửa sắt này thuộc về một nơi khác.
Đây là tầng ba của nhà hát.
Nhà hát Hải Dương đã tồn tại từ rất lâu, kiến trúc mang đậm dấu ấn của thời đại cũ. Từ bên ngoài nhìn qua thì nhà hát chỉ có hai tầng, nhưng thực tế nó cao hơn nhiều so với những nhà hát hai tầng khác.
Bởi vì nhà hát này còn có một tầng ba nhỏ.
Đi lên từ tầng hai sẽ dẫn đến tầng ba, nhưng vì không gian ở tầng ba quá nhỏ nên trần nhà cũng thấp, người vào đây chỉ có thể đứng thẳng một cách miễn cưỡng. Nên tầng ba chỉ được sử dụng làm kho chứa đồ.
Những đạo cụ mà đoàn kịch từng sử dụng và có khả năng cần dùng lại đều được nhét vào căn phòng này.
Vân An cũng không biết làm sao mình lại chạy lên được tầng 3. Chẳng lẽ cậu đã chạy qua tầng 2?
Nhưng không đúng. Vân An nhớ rõ mình đã chạy thẳng lên trước, cầu thang ở đây chỉ có lên xuống thẳng, không có chỗ nào phải rẽ. Muốn từ tầng 2 lên tầng 3 thì phải rẽ vào một chỗ khác.
Hơi thở của Vân An bắt đầu dồn dập, đầu óc cậu rối tung. Đúng lúc này, tiếng bước chân kinh hãi lại vang lên lần nữa.
Ánh đèn mờ nhạt ở tầng 3 cũng bắt đầu chớp nháy. Vân An hoảng loạn ngẩng đầu lên nhìn, gió lạnh thổi qua làm cậu cảm thấy lạnh buốt tận xương.Nó đang đến.
Tầng 3 có một cầu thang nhỏ hướng về phía trước nhưng nhà hát này không có tầng 4. Cuối cầu thang đó chỉ là một bức tường.
Nhưng dù vậy, Vân An cũng không muốn ngồi chờ chết, đối diện với con quỷ ở tầng 3.
Cậu lại bắt đầu chạy lên, tiếng bước chân phía sau dường như cũng trở nên gấp gáp hơn, tiếng lộc cộc theo sát Vân An.
Cậu vừa hoang mang vừa tuyệt vọng. Cậu biết phía trước là ngõ cụt nhưng cậu thực sự không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng ngoài dự đoán của Vân An, khi cậu bước lên bậc thang tiếp theo, phía trước lại xuất hiện một chút ánh sáng.
Ánh sáng dù yếu ớt nhưng vẫn tốt hơn là bóng tối. Vân An bất chấp tất cả, cắn răng kéo thân hình mệt mỏi của mình tiếp tục chạy về phía trước.
Nhưng khi cậu bước vào vùng sáng đó, cậu chỉ cảm thấy máu trong người mình lạnh ngắt.
Lại là cánh cửa sắt quen thuộc kia. Rõ ràng cậu đã chạy về phía trước nhưng vẫn quay trở lại phòng chứa đồ ở tầng 3.
Tiếng bước chân lại vang lên, lần này rõ ràng hơn, dường như nó phát ra từ cầu thang nhỏ dẫn lên phía trên tầng 3.
Nó đang từ trên xuống.
Không cần suy nghĩ nhiều, Vân An vội chạy xuống, hướng về tầng 2. Tới được tầng 2 là cậu có hy vọng sống sót.
Cậu thậm chí còn chưa chạy đến cửa thang lầu, chỉ cần thấy ánh sáng ấm áp quen thuộc là Vân An đã biết.
Vẫn là tầng 3, vẫn là cánh cửa sắt đó.