Vân An cảm thấy mình không hoàn toàn được an ủi, nhưng cậu vẫn cảm ơn sự thiện chí của hệ thống.
Đoàn kịch có nhịp điệu rất chặt chẽ, sáng nay mới công bố nữ chính mới, buổi chiều đã bắt đầu tập diễn.
Vân An trong bộ phim《 Bài Ca Bi Thương Của Biển 》ban đầu đảm nhận vai nữ phụ là thị nữ của chị gái của nàng tiên cá nhưng chị gái của nàng tiên cá là chị Hân được đề bạt lên làm nữ chính, nhưng lại không may qua đời nên vai diễn này lại bị bỏ trống.
Đạo diễn không muốn vì một vai diễn không quan trọng mà phiền lòng nên quyết định đổi vai cho Vân An, để cậu đóng vai chị gái nàng tiên cá.
Khi đạo diễn thiếu kiên nhẫn thông báo tin này tại trường quay, Vân An cảm thấy như ngồi trên đống lửa, không có chút sắc mặt nào, môi bị cậu cắn đến đỏ ướt. Mặc dù không ai để ý đến nhưng cậu lại cảm nhận được vô số ánh mắt đang dõi theo.
Như thể mỗi người đều có đôi mắt phía sau, nhìn cậu với ý không tốt.
Nhưng Vân An không thể từ chối sắp xếp của đạo diễn. Trong câu chuyện này, cậu chỉ là một diễn viên không mấy nổi bật, đáng lẽ ra cậu phải vui mừng khi được giao cho một vai quan trọng như thế.
Tuy nhiên, cậu thật sự không thể vui được. Đôi mắt ngấn nước hơi cong, khóe môi nhạt màu nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc, Vân An "vui vẻ" chấp nhận vai diễn mới.
Trần Nguyệt dường như rất muốn cạnh tranh vai nữ chính nên đã chuẩn bị kỹ càng, thuộc lòng mọi lời thoại của nhân vật nàng tiên cá.
Cô diễn xuất rất tốt, nhanh chóng hòa mình vào nhân vật. Mặc dù đây chỉ là lần đầu tiên diễn thử nhưng hiệu quả cuối cùng rất đáng khen ngợi.
Ngoại trừ Vân An, mọi thứ đều hoàn hảo.
Vân An chưa từng diễn xuất trước đây. Cậu cố gắng hết sức để nhập vai chị gái nàng tiên cá, khuyên nhủ nhân vật chính hãy trở về biển cả, không nên từ bỏ tất cả vì một người đàn ông.
Nhưng Trần Nguyệt vẫn không hài lòng, đôi lông mày sắc sảo nhíu lại, đồng tử màu nâu nhạt ánh lên sự chán ghét rõ ràng, môi đỏ mím chặt, bực tức quát lớn vào mặt Vân An: "Cô rốt cuộc có biết diễn không?"
Giọng nói của Trần Nguyệt không lớn nhưng khiến Vân An đỏ bừng mặt, cúi đầu, cảm giác như bị lửa thiêu đốt. Cậu không thể phản bác vì kỹ năng diễn xuất của mình không bằng Trần Nguyệt, thậm chí mọi diễn viên khác ở đây cũng đều diễn hay hơn cậu. Vì thế, Vân An ngoan ngoãn cúi đầu lắng nghe lời mắng mỏ.
Đột nhiên, một giọng nam trầm nhưng kiên định vang lên từ phía sau cậu.
"Tôi thấy cô ấy diễn cũng khá tốt."
Vân An theo phản xạ quay lại, người nói là một nam sinh trẻ tuổi, dáng cao, mày rậm mắt to. Khi thấy Vân An quay lại nhìn, anh ta nở nụ cười thiện ý với cậu, trên má có hai lúm đồng tiền nhạt.
Anh ta trông rất giống nam chính trong những bộ phim thanh xuân vườn trường mà Vân An từng xem, luôn tỏa ra sức sống và sự lạc quan.
Anh ta chăm chú nhìn Vân An, như thể trong mắt anh ta chỉ có cậu.
Vân An không biết phải đối diện thế nào, vội vàng quay đi, không dám nhìn lại.
Nhưng Trần Nguyệt vì những lời đó mà càng thêm tức giận, càng nhìn Vân An càng thấy không vừa mắt, thậm chí có ý định cố ý gây khó khăn cho cậu.
Trần Nguyệt cũng không hiểu vì sao mình lại như vậy. Mọi người đều là diễn viên trong cùng một đoàn phim, Vân An mỗi ngày đều gặp nhưng chưa bao giờ cô đặt Vân An vào mắt.
Nhưng từ ngày hôm qua, Vân An như một viên ngọc bẩn thỉu bỗng dưng được đánh bóng, tỏa sáng.
Cậu có thân hình nhỏ nhắn, gương mặt ngây thơ vô tội, đôi mắt xanh nhạt chứa đựng sự quyến rũ. Mỗi cử chỉ, động tác của cậu đều thu hút ánh nhìn, giống như một đóa hồng rực rỡ nở trong vũng bùn, thực sự mê hoặc.
Trần Nguyệt cảm giác như bị thôi miên. Cô từng bước tiến về phía Vân An, trong đầu chỉ muốn... móc mắt cậu ra xem có thật là xanh nhạt không.
Nghĩ gì làm nấy, Trần Nguyệt lập tức giơ tay về phía đôi mắt của Vân An.
Vân An kêu lên một tiếng hoảng sợ ngắn ngủi nhưng không phải vì Trần Nguyệt đột ngột đưa tay về phía mắt cậu.
Mà vì cậu nhìn thấy!
Ở khoảng cách chưa đến 1 mét, cậu rõ ràng thấy một đôi tay đen nhỏ vươn ra từ cổ của Trần Nguyệt, chặt chẽ ôm lấy cổ cô.
Hình ảnh quỷ anh bất ngờ xuất hiện trước mặt Vân An, kéo cậu trở lại nỗi kinh hoàng của đêm qua.
Con quỷ nhẹ nhàng cọ má Trần Nguyệt, miệng mấp máy như gọi "Mẹ", rõ ràng đang gọi Trần Nguyệt. Tuy nhiên, đôi mắt đen sâu thẳm không có tròng của nó lại nhìn thẳng vào Vân An, như thể cậu mới là mẹ thật sự của nó.
Tim Vân An đập mạnh, cổ họng nghẹn lại vì sợ hãi, giống như con thiên nga sắp chết, cổ cậu ngửa ra nhưng không thể phát ra âm thanh.
Cho đến khi Hoa Cương chạy đến, ấn xuống Trần Nguyệt, ngăn không cho cô làm hại Vân An.