Chương 2

Sau hơn một giờ vội vã, đoàn người tìm được một ngôi chùa nhỏ để trú mưa.

Các anh chàng cởϊ qυầи áo ướt đi hong khô. Hắn cũng cởi trần ngồi cạnh đống lửa, lấy ra một ít thức ăn khô cứng và ăn từng ngụm lớn.

Dung Vương cầm bánh nang đi về phía Văn Chấn.

(Bánh nang là món ăn của người Duy Ngô Nhĩ và người Ka-dắc, Trung Quốc)

Văn Chấn bây giờ đang nhắm mắt lại. Có vẻ như anh ấy đang nhắm mắt và tập trung, nhưng không ai biết anh ấy thực sự đang nghĩ gì.

Ánh mắt Dung Vương rơi vào cơ bắp của trưởng đoàn, trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ. Vì từ nhỏ anh ta đã gầy như cây tre, và dù có tập luyện bao nhiêu cũng chỉ cao lên chứ không mập lên nên có chút thèm khi nhìn thấy những cơ bắp săn chắc, mịn màng của lãnh đạo.

Kết cấu cơ bắp trên cánh tay của Văn Chấn săn chắc nhưng da vẻ lại mịn màng, như thể tràn đầy sức mạnh. Vai rộng, ngực dày và khỏe, tám đường cơ trên bụng không thể coi thường.

Bởi vì bị mắc mưa chưa được lau khô nên những giọt nước chảy dọc theo kết cấu của cơ bắp, dưới ánh lửa, những cơ bắp màu lúa mì sẫm màu dường như đang phát sáng.

Dung Vương không chỉ tham lam mà còn thiếu chút nữa không kiềm được nước miếng chảy.

"Thu hồi hai tròng mắt của ngươi lại." Vân Chấn vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên lạnh lùng nói.

Dung Vương giật mình. Anh ta vội vàng đảo mắt đi, sau đó đưa bánh nang cho Văn Chấn, dùng giọng nịnh nọt nói: "Trưởng đoàn, đồ khô đây."

Văn Chấn mở mắt ra và nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng trước khi đưa tay cầm lấy chiếc nang trong tay.

Trong ngôi chùa đổ nát, mọi người đang phơi quần áo và ăn đồ khô, bên ngoài chùa đang mưa rất to. Vào tháng 7, tháng 8, miền Bắc hạn hán nhưng miền Nam lại mưa lớn.

Mưa to quá nên đoàn người tạm thời không về được nên chắc tối nay phải nghỉ ở đây thôi.

Một lúc sau, Dung Vương truyền nước cho Vân Chấn, miệng hôi vẫn tệ như xưa. Hạ thấp giọng, hắn thì thào bên tai Vân Chấn: “Trường đoàn, ngài sắp đi Dương Châu thành, thật sự muốn hủy bỏ hôn ước sao? Lão thôn chủ nhận lấy sính tân hôn giá 100.000 lượng bạc và không chịu trả lại.”

Không những đã trả lời thư đồng ý kết hôn, ngay cả ngày giờ cũng định, mà bây giờ chúng ta hủy hôn lại không mang theo tiền, liệu Ôn gia có đồng ý không?”

Văn Chấn nhấp một ngụm nước và lạnh lùng liếc nhìn anh.

Dung Vương lập tức im lặng, nhưng vẫn bào chữa: “Tôi lo lắng cho anh thôi.”

Họ đến từ làng Mục Vân - núi Nanh Sói ở phía bắc. Làng Mục Vân cách đây vài năm vẫn còn là sào huyệt của bọn cướp, sau này, vì chủ làng mới của họ, Văn Chấn, người hiện đang ngồi bên đống lửa, đã dũng cảm bí mật giúp đỡ Cảnh Vương khi ông nổi dậy. Sau khi kế vị và lên ngôi hoàng đế, Cảnh Vương đặc xá cho họ vẫn ở làng Mục Vân và đã có thể xoá đi tư cách là kẻ cướp.

Vì vậy, họ cũng có thể công khai kết hôn với người bình thường. Hơn một tháng trước, gia đình Ôn, một doanh nhân giàu có ở thành Dương Châu, đã gửi một bức thư cho lão thôn chủ. Trong thư thật ra có nói, với một trăm ngàn lượng, trưởng thôn sẽ kết thân với Ôn gia trong vòng 5 năm.

Lão thôn chủ thực chất đã đồng ý mà không hỏi ý kiến

Văn Chấn.

Sau khi hắn biết được sự an bài của lão thôn chủ, hắn vẻ mặt ủ rũ đi ra khỏi nhà lão, dẫn theo hai mươi người Nam tiến.

Lúc đó Dung Vương hỏi nhiều quá mới biết được hắn sắp đến thành Dương Châu để hủy bỏ hôn ước.

Làng Mục Vân của họ tuy thực sự rất nghèo, nhưng họ cũng không nghèo đến mức muốn bán chủ cầu tài!