Chương 2

Sau lần đầu gặp mặt trong hoàn cảnh hết sức lúng túng (thực ra chỉ mình Sliver xấu hổ) , Bell và Sliver chung sống với nhau rất hòa hợp.

Bề ngoài Sliver cao lớn, rất có cảm giác áp bách, thực ra con người hắn lại hiền lành và dễ xấu hổ vô cùng. Vì bị gãy một tay một chân nên Sliver hơi khó khăn trong sinh hoạt, muốn đi đâu cũng là Bell đỡ hắn.

Sliver đã nhờ Bell tìm một cái gậy thích hợp, để hắn tự đi cũng được, nhưng Bell không đồng ý. Một phần là vì Sliver gãy cả tay trái nên cho dù có nạng nhưng cũng rất khó, dễ mất thăng bằng rồi té ngã. Một phần khác là thú vui ác liệt của Bell.

Bell phát hiện Sliver rất dễ ngượng ngùng, cậu chỉ đỡ hắn đi vài bước mặt hắn đã nóng ran, muốn che cũng không che được. Với cái thân hình to lớn như gấu, mặt mũi sắc bén thâm thúy này mà lại dễ đỏ mặt như thế, thật sự là rất rất rất dễ thương mà!

Tôi có thể tự ăn được.

Bell lắc đầu: "Không được, anh là người bệnh."

Sliver còn muốn viết thêm cái gì, Bell đã nhanh tay giật lấy cây bút, nghiêm túc nói:" Trong lúc ăn cơm không thể làm chuyện riêng."

"Nào, há miệng...A"

Sliver hết cách, đành ngượng ngịu há miệng cho Bell bón cơm. Hai người một đút một ăn, đồ ăn rất nhanh đã hết sạch. Sliver uống nước xong, phát hiện Bell cứ chăm chăm nhìn mình, hắn hơi nhướn lông mày, ý hỏi có chuyện gì vậy.

Bell nghiêm túc đưa mặt lại gần hắn, đến khi khoảng cách giữa hai người gần như là hô hấp bằng hơi thở của nhau, Bell vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếʍ đi hạt cơm trên khóe miệng Sliver.

Cậu cười tà, đôi mắt xanh lam híp lại ra chiều hưởng thụ, còn cố ý vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi dưới, khiến cho cánh môi trở nên ướŧ áŧ tiên diễm.

Oanh!!

Trong đầu Sliver bùng nổ, mặt mày đỏ gay, ngay cả làn da màu lúa mạch cũng không che bớt được. Ánh mắt của hắn trợn to, gần như là nóng cháy tham lam nhìn chằm chằm vào đôi môi của Bell.

Muốn liếʍ nó.

Muốn hung hăng ngậm lấy.

Muốn cắn nuốt đôi môi ấy, để nó không thể nở nụ cười trêu chọc hắn được nữa.

Muốn...

Chợt nghĩ đến điều gì, những ham muốn nóng bỏng trong phút chốc bị tạt một xô nước lạnh. Ánh mắt của Sliver tối sầm, vội vàng đứng dậy, không để ý đến tiếng gọi của Bell, khập khiễng chống gậy chạy mất.

Bell mỹ nhân tức giận lật bàn!

Con gấu ngu ngốc!!

---------------------

Thân thể của Sliver cường tráng hơn người bình thường rất nhiều, có câu thương gân cốt thì phải tĩnh dưỡng trăm ngày. Đối với Sliver thật ra chỉ cần một tháng, chân hắn sắp lành rồi, Bell cũng không còn lý do gì ở lại đây nữa...

Sliver nghĩ vậy, mắt mở to, cứ thế ngây ngốc ngồi trên đỉnh đồi suốt một ngày.

Khi tia sáng mặt trời cuối cùng biến mất, Sliver trở về lâu đài. Trong phòng ăn đã ngập tràn mùi thơm, Bell bưng một tô cháo to và một cái thìa bạc để trước mặt Sliver rồi ngồi xuống bên cạnh ăn tối.

Hoàn toàn không thèm nhìn hắn một cái, cũng không mỉm cười đút hắn ăn nữa. Sliver biết Bell đang giận hắn, hắn hơi hé miệng, muốn nói ra lời xin lỗi nhưng không tài nào thốt ra được, thứ âm thanh phát ra chỉ là những âm điệu a a quái dị.

Đôi mắt Sliver ảm đạm, cúi đầu im lặng ăn cháo.

------------------

Mây đen kéo tới giăng kín cả bầu trời, sau vài tia sét bập bùng , bầu trời bắt đầu than khóc. Càng về khuya, mưa càng lớn, sấm sét đùng đoàng tựa như tiếng gầm phẫn nộ của thần linh khiến lòng người run sợ.

Sliver nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, hắn nghĩ về quá khứ, về bản thân, về tình cảm của mình, về Bell. Nghĩ đến Bell , Sliver hướng mắt ra cửa sổ, sấm sét to thế này, liệu Bell có sợ không?

Sliver lo lắng, nhưng lại không dám đến tìm, hắn đi loanh quanh trong phòng như một phương pháp để phát tiết sự rối rắm của bản thân.

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa trong một đêm mưa gió thế này nhỏ bé đến đáng thương, nhưng Sliver lại nghe được, hắn vội vàng mở cửa.

Cửa mở ra, một bóng người đã lao nhanh đến ôm chầm lấy hắn, Bell cao 1m75 nhưng nếu so với thân hình đô con của Sliver thì chẳng đáng là gì. Sliver dễ dàng ôm trọn Bell trong l*иg ngực, bả vai cậu run run báo hiệu chủ nhân nó đang sợ hãi.

Trái tim của Sliver đập thình thịch, vừa ngọt ngào vừa đau lòng, cái cảm giác ê ẩm lại căng chướng lấp trọn l*иg ngực hắn.

Bell ngẩng đầu, đôi mắt xanh lam đã ướŧ áŧ từ bao giờ, gò má trắng nhợt, vài lọn tóc vàng óng rủ xuống khiến cậu trở nên đáng thương đến bất lực.

"Sliver, tôi sợ sấm chớp, đêm nay tôi có thể ngủ cùng anh được không?"

-------------------

Trong phòng, giá nến cạnh giường phát ra ánh sáng nhu hòa, Sliver cứng còng nằm trên giường. Mở to mắt nhìn trần nhà, từng tiếng thở dốc kìm nén chứa đựng du͙© vọиɠ mãnh liệt cứ chốc chốc lại vang lên.

Bell nằm nghiêng về phía hắn, tay phải nắm lấy thứ cứng rắn trong đũng quần.

Vì Bell sợ sấm chớp nên Sliver không suy nghĩ gì mà cho cậu ở lại. Khó khăn lắm Bell mới đi vào giấc ngủ, Sliver vì người thương nằm cạnh mà hưng phấn không ngủ được, nhưng hắn không dám có bất cứ động tác nào, sợ làm Bell thức giấc.

Khi trời gần sáng, nhiệt độ giảm xuống, có lẽ thấy lạnh nên Bell nhích lại gần Sliver, đưa tay ôm lấy chiếc gối to lớn đang phát nhiệt này. Thân thể Sliver cứng đờ, du͙© vọиɠ rục rịch nhưng nhanh chóng bị hắn áp xuống.

Bell cau mày lầm bầm, dường như có điều không vừa ý trong giấc mơ, cậu quơ tay lung tung rồi bất ngờ chụp lên đũng quần của Sliver. Còn bóp nhẹ vài cái, sau đó hài lòng giãn mày ngủ tiếp.

Du͙© vọиɠ đang bị áp chế của Sliver phút chốc như lũ tràn bờ đê, đũng quần dựng lên một túp lều lớn, Sliver thở dốc nặng nhọc, cẩn thận gỡ tay của Bell ra. Mất đi độ ấm trong tay khiến Bell không thoải mái, cậu sờ xoạng một lúc, lại nắm lấy thứ cứng rắn nóng bỏng rồi mới mỹ mãn ngủ tiếp.

Sliver sợ đánh thức Bell, không dám gỡ ra nữa, tùy ý để cậu làm bậy. Hắn nhẫn nại đến hai mắt đỏ bừng, thỉnh thoảng Bell còn bóp bóp xoa xoa khiến Sliver khốn khổ không thôi. Hình như trong giấc mơ của cậu, cự vật của hắn là một món đồ chơi gì đó khiến Bell vô cùng yêu thích.

Trời sáng, ánh nắng chiếu qua cửa kính khiến căn phòng sáng bừng lên. Cuối cùng Bell cũng buông tha cho Sliver, cậu chép miệng, xoay lưng lại với hắn rồi ôm chăn ngủ tiếp.

Sliver thở dốc vài hơi, nhẹ nhàng ngồi dậy xoay lưng về phía Bell, móc ra cự vật từ trong quần, bắt đầu tự an ủi.

"Ha....ha..."

Tay hắn lên xuống nhanh dần, lúc này một cái đầu vàng óng ló ra từ vai hắn. Giọng nói tà ác khàn khàn mang theo sự quyến rũ trần trụi của Bell vang lên.

"Hóa ra đây là bí mật mà anh cố che dấu sao?"

Sliver chết đứng, hoảng sợ nhìn Bell, còn chưa kịp làm gì thì Bell đã đẩy ngã hắn ra giường. Cúi đầu hôn lên hai côn ŧᏂịŧ to lớn của hắn.

"Anh nói mọi người gọi anh là quái vật? Là quái vật hai đầu hả?"

Phải, từ khi sinh ra thân thể của Sliver đã có dị dạng, hắn có hai căn dươиɠ ѵậŧ, khác với sự di truyền từ gen trong dòng tộc của mẹ Bell, cha mẹ Sliver không hề có khác biệt với mọi người. Nên khi hắn sinh ra đã phải gánh chịu những ánh mắt chán ghét từ chính cha mẹ mình.

Đây là bí mật mà hắn luôn che dấu Bell, hắn sợ cậu cũng như những người khác, sẽ dùng ánh mắt chán ghét ghê tởm nhìn hắn.

Bell có chán ghét ghê tởm không? đương nhiên là không! thậm chí còn rất hưng phấn nữa là đằng khác, nha...cậu có hai huyệt, Sliver có hai côn ŧᏂịŧ. Nếu cùng nhét vào...chỉ nghĩ đến thôi thắt lưng của Bell đã mềm nhũn, hoa huyệt tượng trưng cho nữ giới khô rát suốt 18 năm qua bắt đầu rục rịch, dần trở nên ướŧ áŧ hứng tình.

Hai cự vật vì được Bell hôn mà kích động không thôi, lỗ niệu đạo hưng phấn tràn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c. Côn ŧᏂịŧ to thêm một vòng, gân xanh nảy lên trông thật dữ tợn.

Bell cười khẽ, mị mắt nhìn chúng: "Thật dễ thương..."

Nói rồi cậu cúi đầu ngậm lấy một căn dươиɠ ѵậŧ, bắt đầu liếʍ mυ"ŧ nó, đầu lưỡi liếʍ qua lỗ niệu đạo khiến Sliver hưng phấn không ngừng thở dốc.

Bell thử ngậm sâu xuống cổ họng rồi nhả ra, khi nhả ra còn cố tình hút mạnh lỗ niệu đạo, cứ như thế vài lần làm Sliver sướиɠ đến phát điên. Chỉ muốn hung hăng ra vào cái miệng nhỏ nhắn của Bell, nhưng hắn không dám, hắn sợ làm Bell bị thương. Bàn tay nắm chặt lộ ra cả khớp xương trắng bệch.

Cậu luân phiên liếʍ mυ"ŧ, hai côn ŧᏂịŧ to lớn đều trở nên sáng bóng cương cứng. Quai hàm mỏi quá rồi nhưng Sliver vẫn chưa có dấu hiệu bắn tinh.

Bell nhả côn ŧᏂịŧ đang ngậm ra, nó lưu luyến không nỡ rời xa khoang miệng ấm nóng, còn dùng qυყ đầυ cọ xát khóe môi cậu vài cái. Bell buồn cười hôn nhẹ nó, nhẹ giọng trấn an như thể nó là một sinh vật sống :"Cục cưng, em mỏi quá rồi, đổi chỗ khác được không?"

Sliver còn chưa hiểu Bell có ý gì, cậu đã cởi xong áo ngủ, ngồi xuống đối diện Sliver, đôi chân trắng nõn thon dài từ từ tách ra, để lộ phong cảnh da^ʍ mỹ ướt đẫm.

Phía dưới của Bell chỉ có vài cọng lông nhạt màu, côn ŧᏂịŧ hồng phấn dựng thẳng, bên dưới nó là một hoa huyệt nữ tính đáng ra không nên xuất hiện, hai mép thịt mũm mĩm ướt đẫm mật dịch, Bell lấy tay tách hai mép thịt ra, để lộ hoa hạch sưng lớn và lỗ nhỏ vì ánh mắt nóng rực của Sliver mà hưng phấn đang không ngừng phun nước.

Bell cười mị mắt, liếʍ liếʍ môi dưới: "Sliver, dùng "sữa" của anh tưới ướt em đi, như lần đầu tiên chúng ta gặp mặt."