Chương 2

Editor: Lạc Tâm Vũ

Diệp Chuẩn ăn xong đã sắp tám giờ, giờ quán bar chính thức kinh doanh là tám giờ rưỡi, trong tiệm có người mở cửa ra, cậu cũng không nóng nảy, dọc đường đi dạo chậm rì rì qua.

Quán bar ngay gần đây, khi cậu có mặt, quản lí đã sai mọi người nhận đồ sắp xếp tốt chuẩn bị kinh doanh rồi. Thấy cậu vào, mọi người ào ào lên tiếng chào hỏi.

“Anh Tiểu Chuẩn ăn cơm chưa, nếu không để nhà bếp làm cho anh một chút?” Bartender* Tiểu Sở của quầy rượu hỏi.

* Bartender là danh từ để chỉ những người pha chế (chủ yếu là cocktail) ở quầy bar.

“Ăn, các cậu ai chưa ăn thì đi vào trước chịu chút.” Diêp Chuẩn ngồi xuống ghế cao ở trước quầy bar, nói với Tiểu Sở, “Làm cho anh một ly soda.”

“Được.” Tiểu Sở đáp lời, bắt đầu làm cho soda cho cậu.

“Nhiều đá hơn.” Diệp Chuẩn thấy cậu ta chỉ bỏ cho mình thêm hai die nd da nl e q uu ydo n viên đá nhỏ, lên tiếng nhắc nhở, trên đường cậu đến miệng thật sự rất khô.

“Chao ôi!” Tiểu Sở tăng thêm mấy viên, để ly soda làm xong ở trước mặt cậu.

Diệp Chuẩn đưa tay muốn bưng lên uống một ngụm, một bàn tay phía sau vươn ra lấy đi cái ly của cậu, một giọng nói truyền đến: “Khát nước, để tôi uống một ngụm trước.”

Trước đây Diệp Chuẩn đã từng mở quán bar một lần, lúc đó là góp vốn mở với bạn bè, tuy quy mô không lớn, nhưng làm ăn không tệ, chỉ là sau đó bạn cuốn món tiền chạy, buôn bán làm không xong cũng đóng cửa.

Người tới tên là Nghiêm Tuấn, là khách quen trước trong quán bar, quan hệ với Diệp Chuẩn không tệ, hôm qua khi khai trương cũng thẳng thắn mà tặng không ít lẵng hoa đến cổ vũ.

Một ly soda mà thôi, Diệp Chuẩn chưa đến nỗi không cho, bảo Tiểu Sở làm lại cho mình một ly nữa.

Lúc này vừa mới mở cửa, khách còn ít, hai người nói chuyện phiếm ở quầy bar. Tiểu Sở đổi soda của hai người thành bia, Nghiêm Tuấn xoay xoay ly, nghiêng đầu hỏi Diệp Chuẩn: “Dù sao cậu cũng nhàn rỗi, phối ly rượu cho tôi uống? Trước đó nghe nói kỹ thuật phối rượu của cậu rất đáng khen.”

Diệp Chuẩn uể oải dựa vào quầy bar, nở nụ cười bâng quơ treo một bên trên môi: “Không có hứng thú.”

Ngũ quan của Diệp Chuẩn đẹp đến gần như dẫn theo loại vẻ đẹp mang tính xâm lược, lúc này bộ dáng không chút để ý lại càng chọc người ta đến cực điểm. Ánh mắt của Nghiêm Tuấn nhanh chóng theo dõi dinendian.lơqid]on nụ cười bên môi của cậu, cảm thấy cổ họng hơi khô, trong lòng mình rất ngứa, vùi đầu uống một ngụm rượu áp chế ngọn lửa đen tối trong lòng xuống, nói: “Lòng dạ hẹp hòi.”

“Không phải lòng dạ hẹp hòi.” Diệp Chuẩn lắc lắc ngón tay, “Mà là nhìn người.”

Nghiêm Tuấn: “… Coi thường người khác!”

“Vậy đêm nay còn nhảy không?” Nghiêm Tuấn lại hỏi.

Tối hôm qua điệu nhảy mở đầu khai trương của quán bar chính là Diệp Chuẩn nhảy, không phải là điệu nhảy jazz cũng không phải nhảy hiện đại, mà là múa cột hấp dẫn mê người vả lại khó khăn đến cực điểm.

Nghiêm Tuấn cảm thấy, tối qua bộ dáng Diệp Chuẩn nắm ống thép xoay tròng ở giữa không trung tưởng như là muốn mạng người.

“Không nhảy.” Bộ dáng Diệp Chuẩn vẫn thiếu hứng thú như cũ.

“Vậy cậu muốn làm gì?”

“Yên tâm, không muốn làm anh.”

“…”

Nghiêm Tuấn cảm thấy hôm nay không trò chuyện nổi nữa, oán hận mà một hơi làm xong ly rượu, đứng dậy đi về phía trong sàn nhảy, anh ta muốn đi săn cái đẹp tìm lại vùng đất của mình, dù sao tuy Diệp Cẩn đẹp, anh ta cũng không thể cưỡi.

Quán bar có quản lí trông coi, Diệp Chuẩn cũng không cần trông coi liên tục ở sảnh trước, ngồi một hồi, đứng dậy chào hỏi với các khách quen cũ trước đây liền lên lầu hai nghỉ ngơi, chờ đóng cửa thì về nhà.

Sau nửa tháng mở quán bar, các mục chủ yếu trên công việc đã đi vào quỹ đạo, quán bar làm ăn cũng ổn định lại. Ban đầu Diệp Chuẩn để bỏ mặc việc giữ chức ông chủ, tuyển không ít nhất viên làm việc, sau khi buôn bán ổn định lại cũng không cần cậu trông coi ở trong quán hàng ngày, lập tức cả người nhàn rỗi.

Sau khi Diệp Chuẩn chơi hai ngày ở trong phòng thì cảm thấy đủ đến nhàm chán, suy nghĩ một chút, quyết định đi phòng học với Tương Nguyên trước, cảm nhận mùi thanh xuân của đại học vườn trường một chút, gột rửa tâm hồn đầy mùi rượu của mình thử xem.

Sau khi quyết định cậu gọi điện thoại cho Tương Cần, hỏi cậu ta khi nào có giờ học, để cậu ta đưa mình cùng đi dự thính.

Đúng lúc sáng mai có một tiết của môn của phó giáo sư mới tới, Tương Nguyên nghe cậu nói nghĩ đến, nói thời gian địa điểm với cậu, để mai cậu trực tiếp đến đây, đến trường học lại liên lạc điện thoại.

Ngày nào đó trước kia Diệp Chuẩn nói muốn đi dự thính đúng lúc chính là tiết học của phó giáo sư mới tới, lúc ấy cậu ngủ quên không đi, không nghĩ tới lần này lại đυ.ng phải rồi.

Nghe Tương Nguyên nói đối phương rất trẻ, nhưng các điều kiện các phương diện cực kì xuất sắc, là trường học tốn công phu một phen mới lấy từ nơi khác qua đây. Tuy mới đến không tới một tháng, nhưng danh tiếng ở giữa học sinh vô cùng tốt.

Ngày hôm sau Diệp Chuẩn cố ý đặt đồng hồ báo thức, sớm đến tòa nhà dạy học theo như lời của Tương Nguyên.

Diệp Chuẩn đang học chính là chuyên ngành thông thường, sau khi tốt nghiệp cậu ngoại trừ buồn chán từng đến trường lên giờ học vài lần thì bỏ phí chút thời gian ở ngoài, đến trường học rất ít, trước đây đến dự thính cũng là nửa đường qua đây, người nán lại một lát liền đi, đúng giờ thế này như hôm nay vẫn là lần đầu tiên.

“Sao hôm nay dậy sớm thế? Mình nghĩ cậu phải tiết thứ hai mới rời giường, tối hôm qua cậu chơi đến mấy giờ hả? Có phải lại thức đêm không? Sao không ngủ thêm chút nữa?” Tưởng Nguyên cầm bữa sáng trong tay dieenndkdanleeequhydonnn đưa cho cậu, quán tính mà bắt đầu bắt chước mẹ già.

“Hôm qua về sớm, ngủ nhiều nhức đầu.” Diệp Chuẩn nhận lấy bữa sáng, ở bên cạnh ăn xong mới cùng cậu ta vào phòng học.

Mỹ nhân đến đâu đều là tiêu điểm chú ý của mọi người, Diệp Chuẩn chỉ từng đến dự thính vài lần với Tương Nguyên mà thôi, nhưng phần lớn mọi người trong lớp nhớ cậu, thậm chí khi cậu không tới, còn có người tìm Tương Nguyên nói bóng nói gió hỏi thăm tin tức của cậu.

Vì vậy lần này cậu vừa vào phòng học, ánh mắt của mọi người liền không kiềm chế được mà bỏ ở trên người cậu.

Tiết học của giáo sư mới rất được hoan nghênh, lớp học hết chỗ là chuyện cực kì bình thường, Hôm nay cũng như vậy, hai người vừa mới tìm được chỗ ngồi xuống, chỗ xung quanh liền lục tục ngồi đầy người.

Tương Nguyên nhìn bạn học Diệp Chuẩn vẫn luôn nghiêng đầu trước mặt, khẽ nói với Diệp Chuẩn: “Lát nữa nhớ không được làm loạn, giáo sư Chử rất chú trọng kỷ luật lớp học với giờ học.”

“Mình biết, cậu đã nói hai lần rồi.” Diệp Chuẩn vô tình nói.

“Có chuyện gì thì viết chữ con cho mình, ít nói, không được truyền giấy với người khác, có chuyện gì hết giờ học sẽ trả lời đối phương.” Tương Nguyên lo lắng mà dặn dò.

Trước khi Diệp Chuẩn đến dự thính, thu được một đống lớn tờ giấy nhỏ, phần lớn biết có số QQ, Weibo, số điện thoại cùng phương thức liên lạc. Bạn học bên cạnh lại luôn muốn tán gẫu với Diệp Chuẩn, cho dù Diệp Chuẩn ba câu không đáp một câu, cũng không giảm bớt nhiệt tình của cậu ta, líu ríu nói không để yên.

Kỉ luật lớp học của nghiên cứu sinh sẽ không quá nghiêm khắc, nhưng luôn có thầy cá biệt yêu cầu khác nhau, ví dụ như phó giáo sư Chử lên lớp ngày hôm nay, đối phương yêu cầu cực kì nghiêm khắc ở phương diện này, Tương Nguyên rất lo lắng Diệp Chuẩn xảy ra chuyện rắc rối gì.

“Mình biết, mẹ, cậu yên tâm đi.” Diệp Chuẩn giơ hai tay bảo đảm, chắc chắn cậu sẽ không tuyền mảnh giấy viết, nhưng người khác có thể truyền cho cậu hay không, thì cậu không thể bảo đảm rồi.

“Nhớ kì, dù sao cũng không được…” Lời nói của Tương Nguyên dừng lại, hạ giọng nói một câu, “Giáo sư Chử đến.”

Diệp Chuẩn nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về ngưỡng cửa, sau khi thấy người đi tới, không khỏi sửng sốt một chút.

Áo sơ mi trắng, quần tây.

Biểu cảm lộ vẻ hơi lạnh nhạt nghiêm túc trên mặt không ảnh dinendian.lơqid]on hưởng tới sự anh tuấn cảu anh chút nào.

Là anh.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Là anh ta là anh ta chính là anh ta bạn bè của tiểu Na Tra chúng ta!