Chương 94: Ly hôn! Tôi muốn ly hôn với anh!

Trần Thiệu đến rất đúng giờ, năm giờ kém năm gửi tin nhắn cho cô: Anh tới rồi, em ra đi.

Đàn anh kia sau khi nghe xong điện thoại đã rời đi, Diệp Sơ Khanh ngồi một mình rất lâu, ly sữa dâu tây khoai môn trước mặt đã nguội lạnh, cô ăn không được mấy miếng liền ngẩn người một lúc lâu.

Sau khi nhận được tin nhắn mới chậm rì rì thu dọn đồ đạc, đi ra khỏi tiệm bánh ngọt.

Bỗng nhiên cô không biết nên hỏi Trần Thiệu như thế nào, tại sao trước giờ anh chưa từng nói với cô về chuyện ở trường học.

Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt là vì một dự án công tác, Diệp Sơ Khanh đi đến công ty của Trần Thiệu để tìm anh, còn vì một số chi tiết của dự án mà cãi nhau một trận, tuy nói lần đó là do Diệp Sơ Khanh tức giận nên mới gây sự trước.

Khi nhận được thiệp mời cô rất kinh ngạc khi biết cô với Trần Thiệu là bạn cùng trường, anh cũng không nói với cô về chuyện ở trong trường, huống chi là việc trưởng phòng ký túc xá của anh từng theo đuổi cô.

Diệp Sơ Khanh càng nghĩ càng thấy không đúng, cuối cùng cảm thấy bản thân mình đã rơi vào một cái hố.

Chẳng lẽ, khi Trần Thiệu nói nguyện ý chịu trách nhiệm còn có một tầng ý nghĩa khác sao?

Cô vừa nghĩ vừa đi ra ngoài, cụp mắt xuống không nhìn đường, mãi đến khi Trần Thiệu ấn còi hai tiếng mới xoay người, bước qua đi lên xe.

Trần Thiệu nghiêng đầu nhìn cô, còn rất kinh ngạc: “Làm sao vậy?”

Diệp Sơ Khanh yếu ớt nhìn anh một cái, trong đầu suy nghĩ, như thế nào mà cô lại cảm thấy người ngồi bên cạnh mình bây giờ chính là một con cáo già ngàn năm.

Không biết mở miệng như thế nào nên lười phản ứng với anh, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không có gì hết.”

Trần Thiệu: “Em đúng là thấy đàn ông thì lập tức phiền não.”

“Cái gì?” Diệp Sơ Khanh hỏi xong mới phản ứng lại, một giờ trước cô tiện tay gửi cho anh một sticker, vì thế lần nữa lại mềm oặt, sửa cho đúng, “Ồ, tôi chỉ nhìn thấy anh mới thấy phiền.”

“Ừm, cũng thật vinh hạnh.”

***

Về đến nhà.

Dì giúp việc đã làm xong cơm tối, hai người cùng nhau ăn cơm sau đó bắt đầu ai làm việc nấy.

Gần đây bởi vì mang thai mà Diệp Sơ Khanh đã tăng vài cân, hôm nay rảnh rỗi không có việc gì làm nên chuẩn bị tập yoga.

Thay quần áo, lấy thảm tập yoga đến phòng khách, thấy Trần Thiệu đang ngồi trên ghế sofa, đặt laptop trên đùi mở ra xem.

Diệp Sơ Khanh ngẩn người: “Anh vẫn chưa làm xong à? Không phải liên hoan phim đã kết thúc hết rồi sao?”

Ngày thường công việc của Trần Thiệu cũng không tính là quá bận rộn, dù sao cấp dưới người nào cũng có bộ phận riêng, anh cũng không cần quá quan tâm, chủ yếu xử lý những chuyện quan trọng.

“Lão gia tử bên kia.” Trần Thiệu gõ bàn phím, trải qua một thời gian, anh đã thỏa hiệp đối với thân phận người thừa kế của Trần gia này.

Diệp Sơ Khanh vui sướиɠ khi thấy người gặp họa, cười ra tiếng: “Vậy anh phải chăm chỉ lên nhé, tôi và Trần Điệp sẽ chờ để ôm đùi anh.”

Trần Thiệu nhếch môi trào phúng: “Em còn thiếu sao.”

Diệp Sơ Khanh thay đổi tư thế, hai chân đưa về phía trước, duỗi thẳng lưng cúi người xuống, cũng may hiện tại bụng cô không lớn, đổi tư thế cũng không sao.

Trần Thiệu nhìn tư thế này của cô một lúc, không nhịn được nói: “Như thế này bụng có khó chịu không?”

“Không có cảm giác gì.” Diệp Sơ Khanh buồn bực nói, qua một lát lại bỗng nhiên nói một câu: “Hôm nay tôi gặp một người bạn học của anh ở tiệm bánh ngọt.”

“Người nào?”

Cô lẩm bẩm: “Tôi cũng không biết, hình như là bạn cùng phòng trước kia của anh, trong nhóm người lần trước mình gặp ở KTV.”

Trần Thiệu nhớ lại, biết được đại khái người đó là ai: “Ồ, em nói cái gì với cậu ta thế.”

Nói anh là đồ cáo già dám lừa tôi kết hôn, Diệp Sơ Khanh chửi thầm.

Nhưng lời nói đến miệng vẫn không nên lời, chung quy vẫn cảm thấy không đến mức này, nếu như thật sự nói ra sẽ gây ồn ào, chẳng phải để Trần Thiệu có cơ hội chân chính cười nhạo mình sao?

Cô ngừng một lát, quyết định tiến hành từng bước: “Anh ấy kể cho tôi nghe một ít chuyện thời đại học của anh.”

Trông Trần Thiệu có vẻ rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn lên màn hình laptop vẫn không nhúc nhích, theo lời của cô nói: “Có chuyện gì tốt đâu.”

“Bây giờ tôi mới biết, hóa ra khi còn học đại học anh là một đàn anh làm mưa làm gió trong trường, hôm kỷ niệm ngày thành lập trường tôi có nói với bạn rằng người tôi kết hôn chính là anh, khiến cô ấy bị dọa sợ, thế mà tôi còn không biết.” Diệp Sơ Khanh vẫn duy trì tư thế uốn cong, nghiêng mặt qua liếc nhìn anh một cái, “Lúc đi học anh có biết tôi……”

Còn chưa dứt lời, đang định ngồi thẳng lưng dậy thì bỗng dưng trên eo nhói một cái.

Cô “a” một tiếng thật dài, cơn đau từ xương cụt lan tràn lên tận cột sống, trong nháy mắt không nói nên lời.

Trần Thiệu chú ý tới, lập tức bước nhanh đến bên cạnh cô: “Làm sao thế, đau ở đâu?”

Anh tưởng vấn đề là do cô mang thai.

Mồ hôi lạnh của Diệp Sơ Khanh ứa ra, dừng một lúc lâu mới nghẹn ngào nói hai chữ: “Trật eo.”

“……”

Lâu lắm không tập yoga còn loay hoay khiến eo bị trật, Trần Thiệu giống như đỡ bà cố nội, đỡ cô ngồi xuống ghế sofa, còn không quên cợt nhả một câu: “Bây giờ còn có eo không?”

“?”

Anh còn là người không?

Diệp Sơ Khanh hoàn toàn vứt bỏ suy nghĩ Trần Thiệu đau khổ yêu thầm cô nhiều năm lúc nãy.

“Muốn đi bệnh viện không?” Trần Thiệu lại hỏi.

“Không cần, bây giờ tôi thấy khá hơn rồi.” Diệp Sơ Khanh đỡ eo nói, “Vừa rồi quên mất mình đang mang thai nên ngồi dậy quá nhanh.”

“Để anh xem.”

“…….” Diệp Sơ Khanh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn anh, thật sự rất tò mò, “Anh biết anh đang nói gì không?”

Trần Thiệu nhướng mày, cũng rất tò mò: “Có gì không đúng sao?”

Hừm, thật ra cũng không có gì.

Quần áo tập yoga rất bó người, Diệp Sơ Khanh xắn lên hai vòng, cái bụng hơi nhô lên lộ ra, bởi vì không lớn lắm, ngược lại nhìn giống như cậu bạn nhỏ sau khi ăn no căng bụng mới tròn.

Lõα ɭồ như vậy ở trước mặt Trần Thiệu, cô vẫn cảm thấy có chút thẹn thùng.

Cô cắn chặt môi dưới, ép bản thân phải bình tĩnh lại, đừng đỏ mặt nữa, thật sự quá mất mặt.

Sau đó Trần Thiệu nghiêng người qua, nhìn sát vào phía sau eo cô, thấy không có vết tích gì, trắng nõn một mảnh, hầu kết của anh trượt xuống, duỗi tay ấn lên, thấp giọng hỏi: “Chỗ này có đau không?”

“Không có cảm giác gì.”

Anh lại thay đổi vị trí, còn chưa hỏi, Diệp Sơ Khanh đã la lên, hít một ngụm khí lạnh: “Đau đau đau—! Anh ấn mạnh như vậy làm gì!”

“Anh không dùng sức.” Trần Thiệu nói.

“Vậy sao tôi đau thế! Không phải tôi bị gãy xương rồi chứ?”

Có kiều diễm hơn nữa thì không khí cũng bị phá hủy.

Trần Thiệu liếc mắt nhìn cô một cái: “Nếu gãy xương thật thì bây giờ ngay cả nói chuyện em cũng không nói được.”

Anh lấy chiếc gối ôm ném vào trong ngực cô, “Nằm xuống.”

Diệp Sơ Khanh ngước mắt, cảnh giác nhìn anh: “Tại sao?”

Anh bật cười, nhìn cô đầy ái muội: “Em đang nghĩ gì thế?”

“…… Câm miệng.”

Diệp Sơ Khanh nói xong, cô trở mình, đặt gối ôm ở dưới bụng, nằm lên sofa.

Mười phút sau, Diệp Sơ Khanh híp mắt lại bắt đầu hưởng thụ, không nói, ấn vào còn rất thoải mái, lúc sau eo cũng không còn đau như thế nữa nên không muốn đứng dậy, ở bên cạnh chỉ huy Trần Thiệu: “Đúng đúng đúng, chính là chỗ đó.”

Hoàn hoàn quên mất vừa rồi mình định hỏi những gì.

Làn da của cô rất đẹp, cho dù là ở phía sau lưng cũng trắng nõn mịn màng, có thể thấy từ nhỏ cô đã được nuông chiều hầu hạ mà lớn lên, bây giờ bị Trần Thiệu làm cho đỏ ửng.

Sau khi mang thai, tuy bụng và eo đã béo lên một vòng, nhưng những chỗ khác lại không béo, lúc này cô nằm bò trên cánh tay, bả vai hiện ra, nhìn vẫn gầy như trước.

Trần Thiệu nhìn chằm chằm vào vị trí xương cánh bướm của cô một lúc, hỏi: “Gần đây nôn nghén có nghiêm trọng không?”

“Gần đây khá ổn, không còn nôn như trước nữa.” Diệp Sơ Khanh khoanh hai tay lại, chống cằm, “Trần Thiệu anh hãy biết ơn đi, trước đây tôi còn không nghĩ tới việc mang thai và sinh con, thế mà để cho anh được hời như này.”

Anh bật cười, tiếp tục xoa eo cho cô: “Không phải bây giờ anh đang biết ơn sao?”

“Thật là thoải mái.” Diệp Sơ Khanh nghiêng đầu nhìn anh, híp híp mắt, “Không phải anh thường xuyên đi đâu tiêu khiển nên mới có kỹ thuật tốt như vậy chứ?”

“…… Em muốn xoa tiếp không?”

“Muốn muốn muốn, anh đừng nói, quả thật anh rất chuyên nghiệp, Trần đại kỹ sư.”

“……”

Trần Thiệu bị cô chọc tức, trực tiếp đánh thẳng vào mông cô một cái, không muốn nhìn thấy cô nữa: “Đi xuống, anh muốn xem tài liệu.”

Khi Trần Thiệu đánh một cái kia cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn tìm một nơi có nhiều thịt đánh sẽ không đau, mãi đến khi nói xong câu kia, cả hai đều trầm mặc.

Diệp Sơ Khanh: “……”

Mỗi ngày cô đều rất nghi ngờ về vấn đề sống chung tiêu chuẩn của đối tượng kết hôn với mình.

Khϊếp sợ đến mức trong đầu cô bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ[1] xuất ra những bài thơ cổ, cái gì mà “Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn, Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn[2]”, rồi lại “Im lặng là khúc tiêu mặc biệt ly, Trầm mặc là Khang Kiều đêm nay.”[3]

[1]Hồ ngôn loạn ngữ [胡言乱语]: Đây là thành ngữ theo cấu trúc tách từ. “Ngôn” [言] ghép với “ngữ” [语] thành “ngôn ngữ” [言语]. “Hồ” [胡] ghép với “loạn” [乱] thành “hồ loạn” [胡乱], tức “lung tung; qua loa; qua quýt; tuỳ tiện; làm càn; làm bậy”. Cả câu có thể hiểu là “nói bậy; nói xằng; nói xằng xiên; nói xàm; nói nhảm; lời nói bậy; lời nói nhảm”. Cre: diendanlequydon.

[2]“Gió đìu hiu thổi, nước sông Dịch lạnh ghê.

Tráng sĩ một đi không trở lại.”

Kinh Kha khi lên đường làm thích khách để ám sát Tần Thủy Hoàng, được Thái tử Đan và quần thần đưa tiễn đến bờ sông Dịch. Tương truyền, tại đây bạn thân là Cao Tiệm Ly gảy đàn trúc và Kinh Kha khảng khái hát hai câu này.

[3]Hai câu thơ này ẩn chứa câu chuyện tình buồn của Từ Chí Ma, Khang Kiều ở đây chính là phiên âm của “Cambridge”.

Từ Chí Ma (1897-1931), chàng thanh niên tài hoa si tình đã rời Cambridge (Anh Quốc) về quê nhà Trung Quốc thu xếp ly hôn với người vợ mà gia đình sắp đặt để có thể tiến tới với người anh yêu, nữ kiến trúc sư, thi sĩ Lâm Huy Nhân. Thế nhưng khi trở lại Cambridge, Từ Chí Ma bàng hoàng hay tin Lâm Huy Nhân đã đính ước với Lương Tư Thành (con trai của nhà cách mạng Lương Khải Siêu). Tuy yêu Từ Chí Ma sâu đậm, nhưng Lâm Huy Nhân không thể chen chân vào hôn nhân của người khác, nên đã chọn cách dùng hôn ước với Lương Tư Thành để đoạn tuyệt với Từ Chí Ma. Chuyện tình Từ Chí Ma – Lâm Huy Nhân là một đoạn tình cảm thê lương khắc cốt ghi tâm nổi tiếng trên thi đàn Trung Quốc. Từ Chí Ma viết “Tạm biệt Khang Kiều” khi ông lần nữa rời Cambridge, mang theo trái tim tan vỡ, đau khổ một đời.



Cái đánh này quả thật khiến cô ngốc luôn rồi.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, mặt Diệp Sơ Khanh không ngừng nóng lên, cuối cùng vẫn là cô dời tầm mắt sang chỗ khác trước, sửa sang lại quần áo xong xuôi rồi nhanh chóng ngồi dậy.

Ban đầu Trần Thiệu cũng rất bối rối, nhưng khi nhìn phản ứng của Diệp Sơ Khanh lại cảm thấy rất thú vị, cũng không xấu hổ nữa.

Diệp Sơ Khanh ngồi hai giây, cảm thấy mình không thể ở đây lâu hơn nữa nên đứng dậy đi lên lầu.

Trần Thiệu vô thức giơ tay lên cản: “Sơ Khanh.”

Cô lập tức tránh đi, thẹn quá hóa giận: “Anh đừng nói chuyện.”

“……”

Trần Thiệu nhìn cô chạy nhanh lên lầu, sợ cô ngã, sau đó “sập” một tiếng đóng sầm cửa phòng ngủ, tiếp đó lại vang lên tiếng khóa cửa.

Trần Thiệu: “……”

Đây là bị đuổi khỏi phòng sao?

Anh đang định đi lên lầu gõ cửa thì điện thoại di động bên cạnh vang lên.

Vẫn là sticker “Thấy đàn ông là thấy phiền” lúc chiều nhận được, chỉ là lúc này cô gửi liên tiếp hơn mười mấy tin nhắn, sắp làm nổ tung điện thoại của anh.

Qua hai giây, cô lại gửi đến một tin nhắn.

[Diệp Sơ Khanh: Lăn sang phòng khách ngủ!]

Trần Thiệu: “……”

Không phải chỉ đánh một cái thôi sao, gần như không hề đυ.ng chạm.

Mà lúc này Diệp Sơ Khanh đang nằm trên giường, vùi đầu vào gối, rất muốn chết.

Mình cho rằng vì con mà mình kết hôn, kết quả bây giờ đả kích đến một đợt lại một đợt, đầu tiên là từ ở riêng đến ngủ chung giường, rồi lại biết được Trần Thiệu hôn mình ở trạng thái tỉnh táo, sau đó nữa lại phát hiện Trần Thiệu đã biết mình từ rất lâu rồi, cho đến hiện tại – Tiếp xúc thân thể.

Bọn họ thật sự không còn trong sạch nữa…

Bởi vì việc này, cuộc sống hôn nhân vốn đang dần dần hòa hợp của bọn họ trong thời gian gần đây lại đột ngột bị phá vỡ, bởi vì bàn tay nhất thời gây họa nên Trần Thiệu bị bắt ngủ ở phòng khách ba ngày.

Ba ngày này ở trong nhà ngay cả dì giúp việc cũng không dám nói chuyện, sợ đột nhiên một lời không hợp sẽ ồn ào ly hôn.

Về sau Diệp Sơ Khanh lo lắng dì giúp việc sẽ lén nói chuyện này cho Hoàng Thịnh biết, mới phá lệ cho Trần Thiệu trở lại phòng ngủ chính.

Lo lắng cuộc sống hôn nhân vốn tương kính như tân* của bọn họ lại càng thêm không trong sạch, Diệp Sơ Khanh còn đặc biệt lạnh nhạt với anh mấy ngày.

(*Người xưa vẫn nói “Tương kính như tân” tức là vợ chồng phải luôn cư xử với nhau như khách.)

***

Tuy ngày đó eo bị trật cũng không quá nghiêm trọng, nhưng vẫn làm cô đau nhức mấy ngày nên Diệp Sơ Khanh không đi ra ngoài.

Ăn ngủ – ngủ ăn, làm việc và nghỉ ngơi ngày càng rối loạn, hôm nay khi tỉnh dậy trời mới tờ mờ sáng, Trần Thiệu ở bên cạnh vẫn còn đang ngủ.

Cô nằm nghiêng, với lấy điện thoại di động ở trên đầu giường, phát hiện WeChat có thêm một người muốn xin kết bạn.

Thông thường công việc của Diệp Sơ Khanh phải nhận biết những người này, cô không nghĩ nhiều, tùy tay ấn thêm bạn sau đó hỏi: [Ngài là vị nào?]

[Ngụy Viễn Hạc.]

“……”

Diệp Sơ Khanh trợn mắt nằm nghiêng, định trực tiếp kéo vào danh sách đen xử lý.

Ngay sau đó anh ta lại gửi một tin nhắn khác.

[Anh tìm em là vì hạng mục số 32 của Cơ sở Điện ảnh & Truyền hình.]

Lúc này đầu ngón tay của Diệp Sơ Khanh mới ngừng lại một lát, tạm dừng động tác định kéo người vào danh sách đen.

Cô biết sau này bởi vì công việc mà cha của Ngụy Viễn Hạc đã đầu tư vào các ngành có liên quan, bây giờ để Ngụy Viễn Hạc đến rèn luyện cũng bình thường.

Hạng mục của Cơ sở Điện ảnh & Truyền hình ban đầu cũng không có việc gì, nhưng đến khi tham gia quay chụp thì địa điểm được sắp xếp đã xảy ra một chút vấn đề, cần Diệp Sơ Khanh đi liên lạc một chút.

[Diệp Sơ Khanh: Anh là người phụ trách của bên kia à?]

[Ngụy Viễn Hạc: Ừm, khi nào chúng ta gặp mặt đi.]

Diệp Sơ Khanh ngáp một cái, rất thiếu hứng thú, đưa cái hẹn, chậm rãi trả lời: [Buổi chiều đi, tôi sẽ liên lạc với anh.]

Trả lời xong, cô tắt màn hình điện thoại, lại nằm trong chốc lát, thấy mình hoàn toàn không còn buồn ngủ bèn đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.

Trần Thiệu bị tiếng nước trong phòng tắm làm tỉnh giấc, tay mò sang bên cạnh tìm tòi, không có ai, lúc này mới mở to mắt, vừa vặn nhìn thấy điện thoại di động cô ném trên giường sáng lên một chút.

Trần Thiệu nhìn qua, liền thấy một tin nhắn.

[Ngụy Viễn Hạc: Được, buổi chiều anh tới đón em.]

Trần Thiệu hơi nhíu mày.

Một lúc sau, Diệp Sơ Khanh đi ra, Trần Thiệu ngả người ra sau, màn hình điện thoại lại tắt, anh cầm lên đưa cho cô: “Vừa nãy hình như có tin nhắn.”

Diệp Sơ Khanh đón nhận ánh mắt, không hiểu sao lại chột dạ, ngẩng đầu lén nhìn Trần Thiệu.

Anh không nhìn cô.

Cô cúi đầu trả lời: [Không cần, đến lúc đó tôi sẽ gửi địa điểm gặp mặt cho anh.]

Trần Thiệu cũng rời giường, cô không chú ý, màn hình điện thoại vẫn còn dừng lại ở cuộc trò chuyện với Ngụy Viễn Hạc, vừa quay đầu cô đã tắt màn hình một lần nữa theo bản năng.

Cô hỏi: “Làm sao vậy?”

Vẻ mặt Trần Thiệu thản nhiên, tựa như không chú ý đến động tác của cô: “Không có gì.”

“Anh đến công ty à?”

“Ừ.” Trần Thiệu mặc áo khoác vào, “Em muốn ra ngoài sao, để anh đưa em đi.”

Diệp Sơ Khanh: “Không cần đâu, buổi chiều tôi mới ra ngoài, tự tôi đi được rồi.”

Trần Thiệu gật đầu, đi xuống lầu.

Thời gian còn sớm, Diệp Sơ Khanh đắp mặt nạ sau đó mở máy chiếu lên xem phim, xem xong dì giúp việc lên gọi cô ăn cơm, sau khi ăn trưa xong cô mới gửi tin nhắn cho Ngụy Viễn Hạc.

Cô lười đi quá xa nên chọn địa điểm ở một quán trà chiều gần đây.

Khi Diệp Sơ Khanh đến, đúng lúc Ngụy Viễn Hạc xuống xe, nhìn từ xa, ngược lại cũng rất giống nhân mô cẩu dạng*, nhưng không thay đổi được bản chất.

(*Nhân mô cẩu dạng: Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/ phẩm chất lại kém.)

Cô nhìn một lát, trong đầu lại nảy ra một suy nghĩ, dáng người còn không bằng Trần Thiệu.

Chuyện này được giải quyết rất nhanh, chưa kể hình như Ngụy Viễn Hạc cũng không cố ý làm khó cô, thậm chí còn có khuynh hướng nghiêng về phía cô, rất tình nguyện sửa đổi.

Diệp Sơ Khanh cũng không suy nghĩ nhiều rốt cuộc hồ lô của anh ta đang bán thuốc gì, trong lòng biết rõ việc này là do Ngụy Viễn Hạc cho mình mặt mũi, nhưng chỉ cần giải quyết xong chuyện là được.

Tổng cộng đi ra ngoài cũng chưa được nửa tiếng, sửa chữa chi tiết hợp đồng lần nữa, Diệp Sơ Khanh cũng không ở lại lâu, đứng dậy tạm biệt.

Ngụy Viễn Hạc khẽ nhíu mày, hỏi: “Việc này, cùng nhau ăn tối nhé?”

“Không được, tôi còn có việc, anh tùy tiện ăn đi.” Diệp Sơ Khanh nói xong liền bước đi, tài xế còn đang ở bên ngoài chờ cô.

Lại gọi điện thoại thông báo cho người phụ trách hạng mục của Cơ sở Điện ảnh & Truyền hình, đối phương bị hiệu suất của cô làm sốc luôn rồi, liên tục cảm ơn, Diệp Sơ Khanh cũng không nói thêm chi tiết bên trong.

***

Liên hoan phim lần trước cũng vừa đúng lúc là thời điểm Diệp Sơ Khanh nôn nghén nghiêm trọng nhất, rất nhiều việc đều do Trần Thiệu giúp cô hoàn thành, cho nên có một ít thông tin liên quan đến phương thức liên lạc với người phụ trách.

Anh tìm thấy trong đống bưu thϊếp, bấm số.

Đối phương bắt máy, không biết từ đâu mà có số của anh, vừa kết nối liền nói: “Trần tổng, không biết ngọn gió nào thổi ngài tới đây?”

Sắc mặt của Trần Thiệu không thay đổi: “Cũng không có việc gì, chỉ là muốn hỏi một chút về hạng mục của Cơ sở Điện ảnh & Truyền hình mà lúc trước Sơ Khanh phụ trách, phần địa điểm quay chụp giải quyết ổn chưa?”

Đối phương mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đại khái hiểu được Trần tổng đây là lo lắng bà xã nhà mình mệt mỏi nên mới hỏi tình hình ở sau lưng.

“Trần tổng yên tâm, vừa rồi đã giải quyết xong, về cơ bản những yêu cầu của chúng ta đều được đối phương chấp nhận và tái ký hợp đồng.”

Trần Thiệu nhíu mày, đáp “Đã biết” rồi cúp điện thoại.

Buổi sáng vô tình nhìn thoáng qua tin nhắn trên điện thoại của Diệp Sơ Khanh, liên hệ với việc lúc trước Diệp Sơ Khanh tức giận với anh, không khó để anh biết được đối tác chính là công ty của Ngụy gia.

***

Diệp Sơ Khanh trở về nhà sớm, chờ đến khi dì giúp việc gọi cô ăn cơm, cô mới đi xuống lầu.

“Trần Thiệu không trở về ăn cơm sao?”

“Vâng, lúc nãy Trần tổng có gọi điện nói đêm nay sẽ về muộn.”

Từ sau khi cả hai bắt đầu cùng nhau ăn cơm tối, Trần Thiệu chưa từng về muộn, Diệp Sơ Khanh nhìn điện thoại di động của mình, tuy cảm thấy có chút kỳ quái nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Hôm nay Trần Thiệu về muộn.

Diệp Sơ Khanh ăn xong rồi lên phòng ngủ nằm một lát cũng chưa thấy anh về, cô bắt đầu cảm thấy nhàm chán, ngày thường có người có thể cùng cãi nhau với cô.

Cô ở trên giường trở mình, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Trần Thiệu.

[Diệp Sơ Khanh: Khi nào anh mới về?]

[Trần Thiệu: Sao thế?]

[Diệp Sơ Khanh: Tôi muốn ăn dưa hấu.]

Vào mùa này, anh đi chỗ nào tìm mua dưa hấu cho cô đây.

[Trần Thiệu: Em đang mang thai nên ít ăn mấy thứ trái mùa thôi.]

Diệp Sơ Khanh nằm trên giường, chống cằm, chậc một tiếng, trả lời: [Vậy khi nào anh mới về?]

[Trần Thiệu: Hôm nay có việc, sẽ muộn chút, em ngủ trước đi.]

Để vợ đang mang bầu ở nhà một mình không về, thật đúng là việc không phải tra nam bình thường có thể làm được.

Diệp Sơ Khanh mở to mắt, bắt đầu tìm sticker trong kho ảnh của mình.

Một phút sau, Trần Thiệu lại nhận được một sticker từ cô.

Là một con mèo đang giẫm lên một tờ tiền giấy mười đồng với dòng chữ “Mua bạn một đêm.”

Anh hơi cười nhạt, rất lãnh đạm trả lại một dấu chấm hỏi.

Không ngờ Diệp Sơ Khanh còn rất hăng hái, chắc là ở nhà quá nhàm chán, vẫn là con mèo với bốn chữ “Mua bạn một đêm”, nhưng lần này chân mèo giẫm lên một tờ tiền giấy hai mươi đồng.

Mệnh giá còn tăng lên.

Trần Thiệu nhắm mắt, nhớ tới tin nhắn lúc sáng Ngụy Viễn Hạc gửi cho cô, thở phào nhẹ nhõm, không trả lời.

Diệp Sơ Khanh căn bản không biết được tâm tư này của Trần Thiệu, chỉ cảm thấy sticker này của mình khiến Trần Thiệu bị sốc, còn rất tự hào, liên tục gửi thêm hai cái nữa.

Một là tờ tiền giấy năm mươi đồng, còn lại là tờ tiền giấy một trăm đồng.

Đều là “Mua bạn một đêm”.

Thế mà cái này có hẳn một bộ.

Trần Thiệu không còn cách nào khác, qua vài phút vẫn trả lời: “Anh sẽ nhanh chóng trở về.”

Diệp Sơ Khanh nhìn thấy tin nhắn này, cười ngã vào giường, cảm thấy mình đã giành được thắng lợi.

***

Tối nay Trần Thiệu cũng không có việc gì làm, một mình ở lại công ty tăng ca, lúc trước anh cũng có tăng ca, nhưng chỉ tăng ca ở nhà, mà Diệp Sơ Khanh ở nhà quá ồn ào, khiến thời gian tăng ca lại kéo dài thêm vài giờ.

Anh nhìn trên ghế một lúc rồi kéo ngăn kéo ra, bên trong có một bức ảnh.

Là ảnh chụp chung của anh với Diệp Sơ Khanh – Anh ở phía trước, đang nhìn về phía camera, còn Diệp Sơ Khanh ở phía sau, chỉ đi lướt qua.

Nhưng nói đến cũng thật kỳ diệu, bức ảnh này là do ký túc xá trưởng Lâm Khải Mông chụp, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Diệp Sơ Khanh, cảm thấy rất kinh ngạc, muốn chụp lén nên lôi kéo Trần Thiệu giả vờ như đang chụp ảnh, thành ra có một bức ảnh chụp mơ mơ hồ hồ như thế này.

Sau đó Lâm Khải Mông đi rửa ảnh, bởi vì nhân vật chính là anh nên rửa thêm một bức để đưa cho anh.

Trước đó, anh đã từng nhìn thấy Diệp Sơ Khanh một lần.

Ngành Thương mại sẽ chuyển cơ sở mới vào năm thứ ba, lúc ấy Trần Thiệu là hội trưởng hội sinh viên của trường, tháng đầu tiên phải thường xuyên đi đến cơ sở chính để tham gia các hoạt động giao tiếp cùng với hội nghị, cũng chính vì vậy mà anh đã gặp Diệp Sơ Khanh sớm hơn so với Lâm Khải Mông.

Khi ấy Diệp Sơ Khanh năm nhất, anh năm ba.

Chỉ nói qua một câu, tính tình Diệp Sơ Khanh hấp tấp, khi rẽ vào khúc cua thì đυ.ng phải vai anh, vừa chạy vừa quay đầu lại, hất tóc đuôi ngựa thành một vòng cung lưu loát rồi xin lỗi anh: “Xin lỗi đàn anh.”

Trần Thiệu nhíu mày.

Có một số sinh viên sẽ có thẩm quyền nhất định, bản thân Trần Thiệu thật ra cũng không thích chuyện này, nhưng nữ sinh bên người lại nhịn không được, lập tức mắng một câu: “Có thể cẩn thận một chút được không, nhóm tân sinh viên này cũng thật là, nhìn thấy trưởng ban mà còn lỗ mãng như vậy.”

Vì thế Diệp Sơ Khanh dừng bước chân lại.

Trần Thiệu lười biếng: “Được rồi, không phải chỉ đυ.ng một cái thôi sao.”

Nữ sinh kia liền xua xua tay, ý bảo không có chuyện gì, để cho cô ấy đi.

Tiếp tục đi vào trong, Trần Thiệu khó hiểu hỏi một câu: “Người vừa rồi là người của bộ phận chúng ta à?”

“Người nào?”

“Cô gái vừa rồi.”

Nữ sinh trả lời: “Ồ, vẫn chưa quyết định, hôm nay vừa tới phỏng vấn, hình như họ Diệp, phó ban của chúng ta phỏng vấn, rõ ràng là lấy công mưu tư, mới vừa kết thúc đã liên tục khen người ta xinh đẹp.”

Trần Thiệu cười khẽ một tiếng, nhớ lại: “Rất xinh đẹp.”

“……”

Sau đó qua mấy ngày Lâm Khải Mông liền chụp bức ảnh kia, thông qua tin tức mà hỏi được nữ sinh này tên là Diệp Sơ Khanh, anh ta ở ký túc xá nói nhất định phải theo đuổi cô trước khi tốt nghiệp.

Trần Thiệu cũng không cầm thú đến nỗi thật sự đi đoạt lấy người con gái mà anh em của mình thích, thời đại học anh chỉ có hai ấn tượng đối với Diệp Sơ Khanh.

Một, rất xinh đẹp.

Hai, là nữ trung hào kiệt đã từ chối Lâm Khải Mông tận 83 lần.

Mới đầu đối với việc tỏ tình này Lâm Khải Mông quả thật rất lo lắng, nhưng đến sau này do bị từ chối quá nhiều lần nên cũng trở nên thoải mái hơn, cuối cùng đã đạt tới trình độ tỏ tình giống như gặp mặt nói chuyện thông thường.

Khi đó nếu buổi chiều nào không có tiết học, Lâm Khải Mông sẽ bắt taxi đến khu nhà ăn ở cơ sở chính để ăn cơm, vừa vặn ngẫu nhiên gặp được nữ thần.

Trần Thiệu có xe, có khi sẽ trở về cơ sở chính để làm việc, Lâm Khải Mông liền đi nhờ xe của anh, sau khi xong việc thì đi đến nhà ăn, trên đường thật sự gặp Diệp Sơ Khanh một lần.

Giữa trưa, đường đi tới nhà ăn luôn có rất nhiều người, chật như nêm cối, bọn họ dừng xe ở khuôn viên ký túc xá phía đối diện.

Trần Thiệu vừa xuống xe liền nhìn thấy Diệp Sơ Khanh đang đi cùng đám bạn của cô, rất nhanh, Lâm Khải Mông ngẩng đầu lên cũng tìm thấy cô ấy.

Anh ta nói rõ một tiếng: “Người anh em, tôi đi đây.”

Trần Thiệu vui vẻ nói: “Được rồi, chờ lần thứ 48 cậu bị từ chối.”

Lâm Khải Mông trợn trắng mắt: “Đừng thêm loạn vào cho tôi chứ, đây mới là lần thứ 46 thôi.”

Anh ta nói xong liền gạt đám người sang một bên bước đi.

Diệp Sơ Khanh bị anh ta kéo lại, cô đã rất quen thuộc đối với người tỏ tình này rồi, còn chào hỏi, cười cười: “Anh lại đến nữa à.”

“……” Lâm Khải Mông gãi gãi tóc, “Cái kia, đàn em, anh thích em.”

Diệp Sơ Khanh gật đầu, từ chối mà không có bất kỳ cảm giác tội lỗi nào, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi.”

Lâm Khải Mông cũng không vì bị từ chối mà cảm thấy tổn thương, nhếch miệng cười: “Không sao.”

Sau đó Diệp Sơ Khanh cùng với bạn của cô ấy đi về phía nhà ăn, còn Lâm Khải Mông thì xoay người đi về phía Trần Thiệu, việc tỏ tình kia giống như đang làm theo thông lệ vậy.

Trần Thiệu đứng từ xa nhìn, dựa vào thân xe, nhịn không được khẽ cười nhạo: “Ngu ngốc.”

Lâm Khải Mông bước trở lại xe, nhún vai, buông tay, vẫn thấy có chút mất mát: “Lần thứ 46.”

Trần Thiệu cười không có lương tâm: “Muốn đến nhà ăn ăn cơm nữa không?”

“Không ăn, đến nhà ăn sẽ chết vì tai nạn ăn uống đấy, chúng ta đi ăn ở khu phố buôn bán phía nam đi.” Lâm Khải Mông nói.

Vì thế hai người lại lên xe.

Trần Thiệu thuận miệng nói: “Tôi nghe cậu nói rất chắc chắn ở ký túc xá, còn tưởng rằng cậu theo đuổi người ta rất gắt gao, kết quả chỉ nói mỗi một câu anh thích em, cái này ai mà không nói được chứ.”

Lâm Khải Mông cười mắng: “Con mẹ nó chắc chắc cậu sẽ không tự mình nói đâu.”

Trần Thiệu nhướng mày, cà lơ phất lơ trông rất không đứng đắn: “Tán gái không nhất định phải nói ba chữ này.”

“Được rồi, nói còn rất giống tình thánh đấy, không phải bốn năm đại học cũng không có một người bạn gái sao, giả vờ với tôi cái gì.” Lâm Khải Mông tàn nhẫn vạch trần.

“Không phải do tôi không có hứng thú à, những người phụ nữ đó quả thật quá phiền.”

Lâm Khải Mông: “Được rồi, nếu ngày nào đó cậu gặp được nữ thần của cậu, hãy bộc lộ tài năng của cậu cho tôi xem, ngay cả một lời tỏ tình cũng không có làm sao mà có thể lừa được người tới tay.”

Trần Thiệu cười cười: “Được thôi.”

***

Sau khi Diệp Sơ Khanh gửi tin nhắn cho Trần Thiệu xong liền ngủ thϊếp đi, gần đây cô hay ngủ mê man, nhưng lúc ngủ hay bị đứt quãng, cho nên giấc ngủ của cô rất nông.

Tiếng mở cửa phòng ngủ của Trần Thiệu rất nhỏ, nhưng Diệp Sơ Khanh vẫn tỉnh giấc.

Vừa nãy ngủ cô cũng chưa tắt đèn, Trần Thiệu mới vừa vào đã giơ tay lên tắt đèn cho cô.

Diệp Sơ Khanh đứng dậy nhìn anh, định nói mình vẫn chưa ngủ thì thấy trong tay Trần Thiệu xách theo một chiếc túi đi đến bên cạnh giường, rũ mắt nhìn cô.

…… Sao người đàn ông này lại không nói lời nào vậy?

Hay do xuất hiện ảo giác quỷ đến gần giường thế?

Diệp Sơ Khanh trừng mắt nhìn, hỏi: “Anh mua gì đấy?”

Trần Thiệu: “Không phải em muốn ăn dưa hấu à?”

“Bây giờ còn mua được hả?” Cô kinh ngạc ngồi dậy.

Trần Thiệu ngồi xuống mép giường, mở túi ra, lấy một chai gì đó.

Màu hồng nhạt, to bằng lòng bàn tay, trên chai có hình quả dưa hấu dễ thương, một chai nước uống vị dưa hấu.

“……”

Diệp Sơ Khanh nhìn chằm chằm một lát, cuối cùng nhịn không được bật cười: “Tôi thực sự rất cảm ơn anh.”

Trần Thiệu nhìn cô.

Căn phòng tối om khiến người ta rất muốn làm một ít chuyện xấu.

Bỗng nhiên anh cúi người, giơ tay ấn sau ót Diệp Sơ Khanh, cúi đầu hôn lên môi cô.

Về hai đêm đó bọn họ có hôn môi hay không Diệp Sơ Khanh cũng không nhớ rõ, trong ấn tượng của cô, đây là lần thứ hai cô hôn môi với Trần Thiệu.

Không có mùi rượu như lần trước, là một hương vị rất sạch sẽ.

Cảm giác cũng không tệ lắm.

Nhiều giây sau, cô tỉnh táo lại, trợn to mắt, bắt đầu giãy giụa.

Trần Thiệu thanh tỉnh so với đêm hôm đó uống say nên dễ đẩy ra hơn nhiều, anh lùi lại một chút, nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm.

Một hồi lâu sau Diệp Sơ Khanh mới nghẹn ra một câu: “Anh uống say à?”

Tuy cô không hề ngửi thấy bất kỳ mùi rượu nào.

“Không.” Trần Thiệu nói.

Cô mím môi, lại hỏi: “Có uống rượu không?”

Anh vẫn nói: “Không.”

Diệp Sơ Khanh trừng mắt: “Vậy sao anh lại hôn tôi!”

Trần Thiệu nhìn biểu cảm của cô, tâm trạng anh cuối cùng cũng khá lên: “Không phải em muốn mua anh một đêm sao?”

“???”

Năng lực lý giải của người này có vấn đề?

Tốt thôi, tuy gói sticker kia quả thật có ý này, nhưng hai người họ căn bản không phải mối quan hệ này.

Diệp Sơ Khanh đỏ mặt nói: “Tôi không có ý muốn anh hôn tôi.”

Trần Thiệu cố ý xuyên tạc lời của cô, lại gần hôn lên môi cô: “Lát nữa nhớ ghi sổ, em thiếu anh một trăm đồng.”

“Trần Thiệu.” Diệp Sơ Khanh hết sức kinh hãi, “Anh có biết xấu hổ hay không, tính ra việc này cũng là tôi thiệt thòi!”

Anh cười, đẩy người ngã lên giường, lại hôn cô: “Được, lát nữa anh sẽ bù đắp cho em, để em hiểu rõ.”

Mọi chuyện đã phát triển đến mức này rồi, nếu Diệp Sơ Khanh còn không hiểu rõ thì mấy năm nay quả thật là sống quá uổng phí, tuy từ lâu cô đã mơ hồ thấy mối quan hệ của cô với Trần Thiệu đã trở nên không bình thường, mà nụ hôn hoàn toàn tỉnh táo trong tối hôm nay đã chọc thủng tầng cửa sổ cuối cùng.

Người này thấy cô không phản kháng lại càng hôn cô không ngừng.

Cuối cùng Diệp Sơ Khanh thấy phiền, đẩy anh ra, nhấc chân đạp lên áo sơ mi trước ngực anh.

Trần Thiệu rũ mắt, tầm mắt dừng trên làn da trắng nõn, phía trên còn có thể nhìn thấy gân xanh của cô.

Chân Diệp Sơ Khanh dùng sức, chống lên ngực anh đẩy người ra xa, nhíu mày hỏi: “Anh sao thế?”

“Hôm nay em gặp Ngụy Viễn Hạc phải không?” Anh đột nhiên hỏi.

Câu hỏi này quá đột ngột, Diệp Sơ Khanh sửng sốt, sau một lúc lâu mới không đầu không đuôi mà nghẹn ra một câu: “Anh theo dõi tôi?”

Trần Thiệu híp mắt, tăng thêm chút ý lạnh.

Hai người nhìn nhau không nói chuyện, sau đó Trần Thiệu cầm mắt cá chân của cô đang giẫm lên người mình, dùng sức kéo, Diệp Sơ Khanh trượt xuống, đầu trượt khỏi gối, hai bàn chân trắng nõn mềm mại giẫm lên quần âu.

Cô cảnh giác nói: “Anh định làm gì?”

Trần Thiệu cúi đầu xuống hôn lên môi cô: “Nhắc nhở em, em đã kết hôn với anh rồi.”

Cùng lúc đó, điện thoại của cô vang lên, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, là tin nhắn của tên Ngụy Viễn Hạc âm hồn bất tán kia.

[Ngụy Viễn Hạc: Sơ Khanh, bây giờ em có tiện nghe điện thoại không?]

Tên này đúng là cao thủ mờ ám phá hoại gia đình của mọi người.

Diệp Sơ Khanh thử đổi vị trí tự hỏi, nếu thấy điện thoại của Trần Thiệu có tin nhắn thế này, cô chắc chắn sẽ ồn ào đòi ly hôn.

Sau khi Diệp Sơ Khanh đọc xong dòng chữ trên điện thoại, lại nhìn vào mắt Trần Thiệu, thật sự cảm thấy hết đường chối cãi.

Thế mà cô “bị” hôn đến lạc lối vào bên trong.

“Cái kia……” Cô mở miệng.

Trần Thiệu cắt đứt lời cô: “Em vẫn chưa quên được anh ta?”

“Hả?” Diệp Sơ Khanh mơ màng, nghi hoặc hỏi, “Sao tôi lại không quên được anh ta?”

“Nếu không tại sao hôm nay em lại lén lút ra ngoài gặp anh ta?”

Diệp Sơ Khanh đúng lý hợp tình nói: “Tôi quang minh chính đại đi gặp anh ta, không phải, chúng tôi là vì công việc, việc ở Cơ sở Điện ảnh & Truyền hình, tôi đã từng nói với anh rồi.”

Đương nhiên Trần Thiệu biết những việc này, nhưng có một việc vẫn luôn làm anh cảm thấy khó chịu.

“Buổi tối hôm tiệc sinh nhật lần trước, không phải do em nhìn thấy anh ta nên mới gọi anh tới sao, còn uống say như vậy.”

“……”

Diệp Sơ Khanh cảm thấy mình thật sự rất oan uổng, nhưng cô nghĩ nếu cô giải thích, cô chỉ đơn thuần gặp phải bạn trai cũ dẫn theo bạn gái nên thấy mối quan hệ này quá xấu hổ và mất mặt, hẳn là Trần Thiệu sẽ không thể hiểu được.

Xét cho cùng cách hiểu giữa nam và nữ quả thật có sự khác biệt rất lớn.

“…… Tôi không, tôi sẽ không vì loại chuyện ngu xuẩn này mà mượn rượu giải sầu, chỉ không cẩn thận uống say mà thôi, thật sự không liên quan gì đến anh ta.”

Trần Thiệu không có biểu tình gì, rõ ràng là không tin.

Diệp Sơ Khanh đành phải hít sâu một hơi, đi đến “chẹp” một tiếng ở trên mặt anh.

Trần Thiệu sửng sốt.

Diệp Sơ Khanh đỏ mặt, nâng cằm anh y hệt lưu manh: “Lúc tôi ở bên cạnh anh ta đơn thuần chỉ vì khuôn mặt của anh ta thôi, nhưng hiện tại tôi càng thích khuôn mặt của anh hơn.”

“Cho nên.” Cô hô hấp khó khăn, lại hít sâu một hơi, ngả ngớn nói: “Yên tâm, em sẽ không vì tên khốn kia mà ly hôn với anh đâu.”

“……”

Ánh trăng chiếu vào phòng ngủ một cách lạnh lùng, không bật đèn, chỉ có thể dựa vào chút ánh sáng mỏng manh của ánh trăng để nhìn vào mặt đối phương.

Sắc mặt Trần Thiệu hòa hoãn hơn chút ít, Diệp Sơ Khanh khó khăn quay mặt sang chỗ khác, ánh mắt lại rơi vào chai nước ngọt vị dưa hấu màu hồng nhạt trên giường, có thể tưởng tượng được bộ dáng của Trần Thiệu sau khi tan tầm còn đi siêu thị để chọn chai nước này, sau đó ra trước quầy thu ngân trả tiền.

“Hừ, còn phải trả lời nữa.” Diệp Sơ Khanh nghĩ đến cái gì, cầm điện thoại lên, bấm vào tin nhắn lúc nãy của Ngụy Viễn Hạc, nhấn nút thoại, dứt khoát nói: “Cút.”

Cô nhún vai, nhìn về phía Trần Thiệu: “Dù sao hợp đồng cũng đã sửa xong, anh ta đã không còn giá trị lợi dụng.”

Trần Thiệu bật cười, cuối cùng cũng bình thường trở lại: “Vậy hôm nay em đi bán nhan sắc sao?”

“Đúng, nếu không ai lại muốn đi gặp loại khốn nạn này chứ, em thấy anh ta liền cảm thấy phiền.”

Trần Thiệu: “Về sau không cần bán nhan sắc cho anh ta, chỉ cần bán cho anh là được, loại việc nhỏ này anh vẫn có thể xử lý.”

“……”

***

Trận khủng hoảng này cuối cùng cũng kết thúc, Trần Thiệu vội vã đi tắm.

Diệp Sơ Khanh nằm một mình trên giường trong phòng ngủ tối đen, suy nghĩ lại sự tình, cô bị trận chất vấn của Trần Thiệu làm cho ngốc luôn rồi, về sau cũng không tìm hiểu về nụ hôn lúc đầu kia.

Cô liếʍ liếʍ môi, như đang suy nghĩ gì đó.

Trần Thiệu chủ động hai lần, một lần uống rượu, một lần tỉnh táo.

Mà hình như cô cũng không kháng cự, chỉ là hơi khϊếp sợ mà thôi.

Ý tứ trong đó người ngoài vừa nhìn liền biết rõ, nhưng lúc này Diệp Sơ Khanh quả thật là người trong cuộc thì mê man.

Chờ Trần Thiệu đi ra, cuối cùng cô mới có đủ dũng khí nói với anh về nội dung lần trước tán gẫu với bạn thời đại học của anh, vì sao trước kia Trần Thiệu biết cô lâu như vậy nhưng lại không nhắc tới.

Trần Thiệu thản nhiên, vừa lau khô tóc vừa nói ra hết chuyện cũ.

Lúc trước anh và Diệp Sơ Khanh cũng không gặp nhau nhiều, cùng lắm chỉ có thể được coi là người xa lạ, nói ra cũng rất nhanh.

“Lâm Khải Mông đó không đánh anh sao?”

Trần Thiệu không biết xấu hổ trả lời: “Vậy nên anh mới tránh mặt cậu ta.”

“……”

Thật ra Lâm Khải Mông sớm đã kết hôn, năm ngoái còn có một cô con gái, đêm đó ở KTV biết được việc hai người kết hôn cũng quả thực muốn đi chém Trần Thiệu, có điều cũng không liên quan gì đến Diệp Sơ Khanh, chỉ đơn thuần cảm thấy cái người Trần Thiệu này quá không có nghĩa khí anh em mà thôi.

Nếu là mấy năm trước, loại hành vi này quả thật đáng bị người ta phỉ nhổ là thọc gậy bánh xe.

“Vậy sao anh không nhắc tới việc chúng ta là bạn cùng trường?”

“Lần đầu gặp mặt không phải em còn cãi nhau với anh sao?”

Diệp Sơ Khanh: “Nhưng sau này anh cũng không nhắc đến nữa, giấu kỹ thật.”

“Nói ra sẽ thành khốn nạn.”

Diệp Sơ Khanh chớp chớp mắt, lật người ở trên giường, đối mặt anh: “Trần Thiệu?”

“Ơi?”

Cô thở ra một hơi, thoạt nhìn như đang thở phào nhẹ nhõm: “Mấy hôm trước khi em nghe bạn học của anh nói, xém tí nữa em đã cho rằng anh bắt đầu yêu thầm em từ thời đại học, làm em sợ muốn chết.”

Trần Thiệu bật cười, nhàn nhạt nói: “Nói không chừng là thật đấy.”

Diệp Sơ Khanh ngơ ngẩn, trợn to mắt nhìn anh: “Gì cơ?”

Ngôn ngữ Trung Hoa kỳ diệu bao nhiêu, hình như bây giờ Diệp Sơ Khanh cũng hiểu được.

Cô nói câu kia chỉ mong Trần Thiệu phủ nhận chuyện khi còn học đại học anh không yêu thầm cô, nhưng Trần Thiệu lại thốt ra lời này, không chỉ có khả năng thời đại học anh đã bắt đầu thích cô, càng quan trọng hơn là, Trần Thiệu thừa nhận anh thích cô.

Ảnh hưởng của đêm nay thật sự rất lớn.

“Nếu không em cho rằng vì sao anh lại chịu trách nhiệm với em?”

Diệp Sơ Khanh cảm thấy đây chính là một câu nói của tra nam: “Bởi vì em mang thai, nếu không thì sao?”

Trần Thiệu liếc mắt nhìn cô một cái: “Lúc em không mang thai anh đã nói phải chịu trách nhiệm rồi.”

“Em, mẹ kiếp.” Diệp Sơ Khanh nhịn không được mắng một câu, “Em cho rằng anh là người tốt.”

“Em nói không cần chịu trách nhiệm, anh còn mặt dày đuổi theo em năm lần bảy lượt đòi chịu trách nhiệm phải không.”

“……”

Đúng là thất bại mà, tại sao lúc trước cô không nghĩ đến điểm này chứ?

Cô vẫn không thể tin được: “Vậy sau khi chúng ta uống say…?”

Trần Thiệu trêu cô: “Em quá chủ động, khó có thể kiềm chế.”

Bây giờ Diệp Sơ Khanh mới không tin: “Anh đánh rắm!”

Anh cười rộ lên.

Trần Thiệu cũng không biết anh thích Diệp Sơ Khanh từ khi nào, có lẽ là sau này, cũng có thể là sớm hơn, anh chỉ biết đêm đó Diệp Sơ Khanh say rượu đến nhà anh, là anh nổi lên phản ứng sinh lý trước, là anh thuận nước đẩy thuyền, cuối cùng hoàn toàn là do anh chủ động.

Đêm thứ hai, anh biết ly rượu Diệp Sơ Khanh đang uống là rượu mạnh, anh không ngăn cản, khiến việc phát sinh kế tiếp trở nên thuận lý thành chương.

Diệp Sơ Khanh cho rằng mình vì con cái nên mới gả cho Trần Thiệu, lại phát hiện căn bản mỗi một bước đều đã được anh tính toán kỹ lưỡng.

Lúc trước không dám nói chuyện ly hôn bừa bãi, hiện tại với những gì Trần Thiệu nói, cô lập tức có tự tin lấy việc ly hôn ra dọa.

Cô tức giận: “Trần Thiệu, ly hôn! Tôi phải ly hôn với anh!”

Trần Thiệu ôm lấy eo cô kéo trở về: “Trước kia anh từng nói với Lâm Khải Mông, khi tán gái không cần phải nói câu anh thích em cũng được, nhưng anh đã kết hôn với em rồi.”

“Hiện tại xem ra ba chữ này vẫn không thể thiếu.” Anh lại hôn lên môi cô, mơ hồ nói, “Anh thích em, Diệp Sơ Khanh.”

*

Dollan: Đã bảo không hay không lấy tiền mà;( Vực dậy thôi các bác ôi, đừng mê con cáo già này như điếu đổ nữa khụ khụ. Chương sau là chương cuối của CP này, đảm bảo “ngọt” như mía.