Chương 5: Ai dạy em giả tạo như vậy?

Ngay sau đó, tất cả các giáo viên và học sinh được mời tham gia buổi công chiếu bộ phim tuyên truyền của trường đều đã đến.

Lục Xuyên đứng trước khán đài, nói vài câu đơn giản, sau đó cúi người ấn chuột, trên màn hình lớn phía sau xuất hiện hình ảnh bộ phim tuyên truyền.

Bộ phim tuyên truyền lần này là câu chuyện xuyên suốt 80 năm kể từ khi trường được thành lập cho đến bây giờ. Sau những cảnh quay phong cảnh quy mô lớn từ trên cao, chính là hình ảnh Trần Điệp xuất hiện trên màn hình.

Ngũ quan của cô tinh tế, đối với thử thách màn ảnh rộng thực sự có thể chịu được.

Lục Xuyên xuống từ một bên sân khấu, ngồi bên cạnh đạo diễn khác ở hàng ghế đầu, hai người thấp giọng nói chuyện với nhau.

Hạ Anh nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người đó một lát, chậc hai tiếng, tiến đến bên Trần Điệp nói: “Nếu không, cậu suy nghĩ một chút về đàn anh Lục đi, ít nhất người ta cũng là một người trẻ tuổi có tiền đồ vô hạn.”

Trần Điệp:?

“Hơn nữa có thể hoàn toàn đánh bại Trần Thư Viện một cách vang dội!” Hạ Anh vỗ đùi một cái: “Trời ơi! Chỉ cần nghĩ đến điều này là tớ đã thấy sảng khoái rồi!”

Trần Điệp cười: “Cậu muốn tớ bị Trần Thư Viện chèn ép cả đời à?”

“Không phải hai người lên năm nhất đại học mới gặp nhau sao?” Hạ Anh nhíu mày, nói tiếp: “Không đúng, sao hai người đã sớm không hợp nhau vậy?”

“Tớ và cô ta là bạn từ thời trung học.”

“Oan gia ngõ hẹp.” Hạ Anh cảm khái một tiếng, lại một lần nữa nhìn về phía Lục Xuyên: “Chỉ có điều tớ cảm thấy anh ấy thật sự rất tốt, thân sĩ, phong độ nhẹ nhàng.”

Trần Điệp buồn cười nói: “Vậy cậu cũng phải xem xem người ta có ý gì với tớ không chứ?”

“Tớ cảm thấy ít nhiều cũng có. Làm gì có đàn ông nào không yêu thích người đẹp.” Hạ Anh quả quyết nói: “Hơn nữa, ngày hôm qua anh ấy biết rõ người đăng bài là Trần Thư Viện, còn giúp cậu ra mặt. Chưa nói là thích hay không, nhưng cảm tình thì chắc chắn có.”

Trần Điệp nhíu mày: “Cậu thích đàn anh đến thế sao?”

“Nói nhảm.”

Cô ấy chậm rãi nói: “Vậy cậu thử tiến thêm chút nữa xem, tớ cảm thấy cậu so với Trần Thư Viện hy vọng lớn hơn.”

“……”

Bộ phim tuyên truyền này được quay rất tốt.

Lúc đó, khi quay còn chưa có cảm giác gì sâu sắc, nhưng nhìn nó hoàn chỉnh xuất hiện trên màn ảnh, mỗi một khung hình đều phù hợp.

Các tác phẩm của Lục Xuyên đều có một loại ma lực, trong những lời tự thuật bình thản ấy lại ẩn chứa nhiệt huyết cùng sức mạnh.

Hơn mười phút sau, bộ phim tuyên truyền kết thúc, dưới khán đài thậm chí còn có người lau nước mắt.

Hiệu trưởng lên khán đài phát biểu xong, công chiếu liền kết thúc.

Trần Điệp và Hạ Anh đi ra khỏi phòng trưng bày nghệ thuật, vừa đi vừa thảo luận xem buổi trưa đi đâu ăn cơm.

“Trần Điệp.” Lục Xuyên ở phía sau gọi cô.

Trần Điệp quay đầu lại: “Đàn anh.”

Cô dừng một chút, thấy bên cạnh Lục Xuyên còn có một người đàn ông. Là đạo diễn vừa nãy ngồi bên cạnh anh ở phòng chiếu, khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, trong số các đạo diễn có thể xem như là một người rất có địa vị – Phùng Trí.

“Chào ngài, Phùng đạo diễn.” Cô cúi đầu chào.

Phùng Trí cười cười: “Cô biết tôi?”

“Đương nhiên là biết rồi. Lớp chuyên nghiệp của chúng tôi còn muốn diễn kịch bản của ngài.” Trần Điệp cười nói.

Lục Xuyên: “Gần đây đạo diễn Phùng chuẩn bị một bộ điện ảnh, tên là Trâm Hoa, đang chọn diễn viên. Vừa rồi nhìn hình tượng của em cảm thấy rất thích, muốn hỏi xem em có hứng thú đi thử vai không.”

Trần Điệp thụ sủng nhược kinh*, cùng Hạ Anh nhìn nhau: “Đương nhiên có hứng thú rồi.”

(*thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà vừa mừng vừa lo)

“Có điều việc này quá đột ngột, hơn nữa thời gian thử vai là chiều nay.” Phùng Trí mỉm cười nói: “Không biết cô có thời gian hay không?”

Trần Điệp không do dự trả lời: “Có thời gian.”

Cuối cùng sau khi nhận lấy danh thϊếp của Phùng Trí, Lục Xuyên lại gửi cho cô một bản tóm tắt cơ bản của bộ phim.

Lục Xuyên và Phùng Trí còn có việc muốn thảo luận, sau khi trao đổi liên lạc liền rời đi trước. Trần Điệp kéo Hạ Anh đi ăn cơm.

Hạ Anh gắp thịt viên vào miệng, giọng nói mơ hồ không rõ, ánh mắt sáng ngời: “Tớ cảm thấy có thể mình sẽ trở thành bạn thân của đại minh tinh nha!”

“Còn chưa đi thử vai, bước này cậu nhảy quá nhanh rồi.”

“Dù sao chỉ cần thông qua, tớ cảm thấy không có vấn đề gì. Những nữ diễn viên xuất hiện trong các bộ điện ảnh của Phùng Trí có ai mà không được chú ý chứ.”

Trần Điệp vừa ăn cơm vừa đọc bản giới thiệu tóm tắt kịch bản.

«Trâm Hoa» là một bộ phim cổ trang, nói về tình cảm gia đình, đất nước, đại nghĩa lẫm liệt, đối với diễn viên mà nói là một kịch bản rất được ưa chuộng.

***

Sau khi ăn cơm xong, cô trực tiếp chạy đến địa điểm thử vai, có không ít diễn viên đang chờ ở đây.

Trần Điệp lớn lên xinh đẹp kinh diễm, làn da cực trắng, khiến người khác nhịn không được ngắm nhìn cô thêm vài giây.

Cô cũng không được xem là người mới chưa từng tiếp xúc với giới này, bởi vì sau khi bức ảnh chân dung trở nên hot trên mạng, cô được không ít chương trình tạp kỹ mời đến, nhưng đều cự tuyệt.

Buổi thử vai bắt đầu.

Tất cả các diễn viên thử vai đều nhận được cùng một đoạn kịch bản. Đạo diễn yêu cầu rất cao, cần phải thực sự xuống nước diễn.

Ngoài ra, cũng bởi vì nhân vật của bộ phim này là hình tượng mỹ nhân khuynh thành, nên cần một diễn viên có thể cân được tạo hình trang phục.

Lần thử vai này đến phút chót mới thông báo rằng xuống nước quay phim. Trong số các diễn viên thử vai có không ít người không biết bơi, thậm chí sợ nước, nhất thời mặt đều trắng bệch.

Trần Điệp có thể bơi.

Kỳ nghỉ hè thi đại học xong, Văn Lương dẫn cô đi du lịch nên đã dạy cô. Không biết sặc bao nhiêu nước, cuối cùng cũng học được.

Trần Điệp đi thay trang phục do đoàn làm phim cung cấp, sau đó theo sự sắp xếp đi vào thử vai.

Hạ Anh chờ ở bên ngoài, đợi một hồi lâu vẫn chưa thấy Trần Điệp đi ra, vì thế cô tới cửa hàng đối diện mua khăn tắm.

Lúc trở về, Trần Điệp đã ra, một mình chờ ở bên ngoài. Cô đã thay lại quần áo của mình, chỉ là tóc, cánh tay và cổ vẫn còn ướt.

Hạ Anh lập tức chạy tới, cầm khăn tắm quấn lấy cô.

“Nơi này không chuẩn bị máy sấy tóc cho các cậu sao?” Hạ Anh nhíu mày hỏi.

“Chuẩn bị rồi.” Trần Điệp không nhịn được hắt hơi một cái: “Nhưng nhiều người quá, dù sao gió thổi cũng khô.”

“Tớ thấy gió thổi cậu đến bị cảm thì có.” Hạ Anh không khách khí, trực tiếp quấn khăn tắm lên đầu cô, chỉ lộ ra một đôi mắt: “Cảm giác thử vai thế nào?”

Trần Điệp nhún vai: “Khá ổn.”

“Vậy thì không thành vấn đề.”

Hạ Anh hiểu cô rất rõ.

Về phương diện diễn xuất, đúng là Trần Điệp có năng lực và hiểu biết, ở trường luôn được giáo viên khen ngợi. Mỗi lần biểu diễn bài tập lớn cuối kỳ hỏi cô biểu hiện thế nào, cô cũng phản ứng như vậy.

Kết quả thành tích đều gần như tuyệt đối.

Không chỉ là hoa khôi học viện, mà còn là một học bá trong truyền thuyết.

Chẳng qua trong Học viện Điện ảnh này, có không ít người bắt đầu nhận phim từ năm hai, mặc dù có phim thần tượng trên mạng tìm tới Trần Điệp, nhưng đã bị cô cự tuyệt.

Hạ Anh đoán rằng điều này có liên quan tới người bạn trai tính tình không tốt, ham muốn chiếm hữu cực mạnh kia.

Hạ Anh dùng khăn tắm lau khô tóc cho Trần Điệp xong, lúc này Trần Điệp bịt mũi hắt hơi một cái.

“Tớ nói rồi mà! Cho cậu không cần sấy tóc để ra ngoài bị trúng gió luôn!” Hạ Anh tức giận nói.

Trần Điệp tự biết mình đuối lý, vì thế ngoan ngoãn cúi đầu chịu giáo huấn.

Sau khi nói lời tạm biệt với Hạ Anh, Trần Điệp trực tiếp trở về biệt thự Tây Giao.

“Tiểu thư đã về.” Dì Trương lau tay lên tạp dề, vui mừng nghênh đón cô: “Cô ăn cơm trưa chưa? Có muốn tôi đi làm chút gì không?”

“Con ăn qua rồi, dì đi nghỉ ngơi đi, dì Trương.”

Trần Điệp hít hít mũi, cảm thấy không ổn, hình như cô thật sự có dấu hiệu bị cảm lạnh.

Phía sau còn rất nhiều việc phải làm để chuẩn bị cho tốt nghiệp, Trần Điệp không muốn vào thời điểm then chốt này lại bị bệnh. Cô lập tức lên tầng chuẩn bị ngủ một giấc để toát mồ hôi.

Chỉ là buổi sáng nhớ lại hình ảnh lần đầu gặp Văn Lương, không ngờ trong giấc ngủ tiếp tục gặp anh.

Quả thực là âm hồn không tan.

***

Trần Điệp đến Yển Thành lúc 16 tuổi, vừa mới học xong lớp mười ở trấn nhỏ.

Sau này trường học cũng là Văn Lương sắp xếp cho cô.

Khi đó, Văn Lương 22 tuổi, năm hai đại học được đưa đến quân doanh hai năm, còn phải tiếp tục học xong hai năm còn lại, có điều cũng rất ít khi thấy anh đi học.

Văn Lương cứ như vậy ngồi trước mặt cô, hỏi: “Vẫn muốn đi học chứ?”

Vì thế, Trần Điệp liền ngoan ngoãn đi đến trường học mà anh sắp xếp – một ngôi trường tư thục tốt nhất Yển Thành, tất cả đều là con cháu nhà giàu học ở đó.

Nhưng lúc ấy đại khái Văn Lương không ngờ, Trần Thư Viện – thiên kim giả mạo của Trần gia cũng học ở đây. Trước đó Trần Điệp đã gặp qua cô ta, vì thế nên lập tức nhận ra nhau.

Trần Thư Viện tự nhiên sẽ không nhắc tới chuyện này, mà Trần Điệp cũng lười nói.

Nhưng Trần Thư Viện vẫn không nhịn được đi khi dễ Trần Điệp.

Khi đó cô ta là người đứng đầu lớp, lôi kéo các cô gái khác cùng nhau cô lập cô, làm bẩn ghế và ném sách của cô xuống hồ.

Một buổi chiều tan học, Trần Điệp từ văn phòng trở về lớp học, phát hiện áo khoác của mình toàn là dấu chân, bên ngoài trời mưa, ô của cô cũng bị gãy.

Cô ngồi một mình trong lớp, ôm lấy ô và khóc.

Cuối cùng không còn cách nào khác, khóc xong, cô định cầm bộ đồng phục bẩn kia chạy tới ga tàu điện ngầm, không nghĩ vừa xuống lầu thì gặp Văn Lương che ô đi tới.

Cô không nghĩ rằng Văn Lương sẽ đến đón cô tan học.

Mặc dù cô sống cùng với Văn Lương, nhưng rất ít khi gặp được anh.

Bên ngoài đột nhiên nổi gió, mưa xối xả trút xuống.

Ánh mắt Văn Lương dừng lại trên bộ đồng phục của cô, cất bước đến gần, kéo đồng phục ra, lạnh lùng hỏi: “Ai làm?”

Trần Điệp không nói gì.

“Mẹ nó, tôi đang hỏi em đấy!” Anh đột nhiên nổi giận, cả người phẫn nộ: “Quần áo do ai làm?”

Lần đầu tiên Trần Điệp tận mắt nhìn thấy bộ dáng tức giận của anh, bị anh dọa đến rơi nước mắt, nghẹn lời nói: “Trần Thư Viện.”

“Cô ta còn làm gì em?”

Trần Điệp không giấu diếm, đem tất cả những chuyện Trần Thư Viện làm từ đầu năm học đến nay nói rõ ràng cho Văn Lương biết.

Ngay sau đó, Văn Lương dẫn cô trở lại lớp học, tự mình dạy cho cô một tiết học gọi là ‘ăn miếng trả miếng’.

Sáng sớm hôm sau, Văn Lương dẫn theo Trần Điệp chặn người ở cổng trường.

Trần Thư Viện đến muộn, cổng trường đã không còn người, Văn Lương cầm gậy chặn trước mặt cô ta.

Khi đó, Văn Lương nổi danh trong giới thượng lưu là kẻ điên vô lại, không kiêng nể gì, ai cũng không quản được anh. Đã thế khóe lông mày còn có vết sẹo đáng sợ, dù là cha của Trần Thư Viện cũng kiêng kỵ anh vài phần, chứ đừng nói đến cô ta.

Lúc này, chân cô ta mềm nhũn muốn quỳ xuống.

Văn Lương cười nhạo một tiếng, khinh miệt nói: “Chỉ có chút bản lĩnh này, lấy đâu ra can đảm dám bắt nạt người con gái của tôi.”

Trần Điệp đứng ở phía sau anh ngẩn người.

—- Người con gái của tôi.

Tối hôm qua, Văn Lương đã làm chỗ ngồi của Trần Thư Viện trở thành một mớ hỗn độn, thậm chí còn hơn cách cô ta làm với Trần Điệp, từ từ cảnh cáo xong liền thả cô ta vào trường.

Anh ném cây gậy vào đống cỏ, phủi tay rồi bỏ vào túi, xoay người nhìn Trần Điệp: “Sau này cô ta lại bắt nạt em thì cứ nói với tôi.”

Anh nói rất tùy ý, cũng không chút để tâm, khiến mũi Trần Điệp lúc ấy chua xót.

Nhìn cô lại muốn rơi nước mắt, Văn Lương không kiên nhẫn nhíu mày: “Khóc quái gì lắm thế, có cái gì để khóc đâu.”

Trần Điệp sợ anh tức giận, vội vàng hít vào nhịn xuống không khóc, lại sợ như vậy còn chưa đủ, học theo Văn Lương, hai tay nhét vào túi, nâng cằm lên, vẻ mặt khổ sở học theo dáng vẻ kiêu ngạo.

Văn Lương cười khẽ một tiếng: “Đồ ngốc.”

Về sau, Trần Điệp nghĩ, tính tình cô biến thành bây giờ đại khái thật sự là do Văn Lương từng chút dạy bảo.

“Vậy tôi đi vào nhé.” Trần Điệp kéo dây đeo cặp sách, chỉ vào cổng trường.

“Ừm.” Văn Lương đáp một tiếng, bỗng nhiên gọi cô lại, không hiểu sao hỏi một câu: “Tên mụ của em là gì? ”

Trần Điệp sửng sốt.

Cha mẹ nuôi trước kia gọi cô là A Linh, cái tên này ở thị trấn nhỏ bé của cô rất phổ biến, nghe không hay, có chút quê mùa.

Nếu nói ra khẳng định Văn Lương sẽ muốn cười cô, Trần Điệp bỏ chữ A: “Linh Linh*.”

(*玲玲)

“Chữ Linh nào?” Văn Lương hỏi.

Cô dừng lại, thay đổi giọng nói của mình: “Linh* trong chim sơn ca, Linh Linh.”

(*Chim sơn ca: ‘百’灵鸟)

“Nghe khá hay.” Văn Lương nhướng mày, nâng cằm về phía cổng trường, “Đi học đi, Linh Linh.”

Trần Điệp nhìn anh, trái tim bỗng nhiên đập mạnh một cái.

Cô không nói lời tạm biệt, không hiểu sao cảm thấy nặng nề không giải thích được, xoay người chạy vào cổng trường.

Chạy thật xa mới dừng lại quay đầu nhìn Văn Lương.

Anh đã đi rồi.

Trần Điệp đứng lại, giơ tay chậm rãi sờ lên l*иg ngực mình, ngón tay dùng lực đè xuống, cảm nhận từng nhịp đập dữ dội, giống như lưỡi dao sắc bén hết lần này đến lần khác sắp phá nát xương.

***

Mê man tỉnh lại từ giấc mơ.

Trần Điệp cảm thấy đầu đau như muốn nứt. Ngủ một giấc không đổ mồ hôi, còn mơ thấy Văn Lương, hiệu lực này đại khái có thể trực tiếp giày vò cô đến phát sốt.

Bên ngoài trời đã tối, Trần Điệp nhìn đồng hồ, chín giờ rồi.

Cô ngủ quá lâu.

Cô ngồi dậy, vốn muốn ngồi lâu thêm một chút, bỗng nhiên thấy buồn nôn, chạy vào phòng tắm nôn gần hết những gì có trong bụng, cả mật cũng sắp nôn ra.

Trần Điệp choáng váng, mơ hồ xuất hiện ảo giác.

Cô với tay lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường, gọi điện cho Văn Lương, không bao lâu sau anh bắt máy.

“Ừ.” Thanh âm của Văn Lương truyền đến.

Âm thanh xung quanh anh rất ồn ào, không biết là ở quán bar hay bữa tiệc nào.

Trần Điệp định nhờ anh trở về mua thuốc giúp cô, nhưng lời nói đến miệng lại đổi thành: “Tối nay anh có về Tây Giao không?”

Văn Lương thờ ơ: “Nói sau đi.”

Trần Điệp thản nhiên ừ một tiếng, nghe thấy tiếng trêu chọc của anh, trực tiếp cúp điện thoại.

***

Văn Lương ném điện thoại di động trở lại bàn, một đám người bên cạnh nói chuyện.

“Chắc không phải tiểu mỹ nhân nhà Văn tổng chúng ta thúc giục anh về nhà đấy chứ?”

“Ha ha ha ha Văn tổng cũng là người bị kiểm tra điện thoại. Cuộc sống này không giống với những người độc thân như chúng ta.”

“Thật là, sao không đưa vị mỹ nhân kia tới bữa tiệc này.”

Xung quanh một đám người rất ồn ào, Văn Lương không nghe được gì, cẩn thận nghiền ngẫm giọng nói vừa rồi của Trần Điệp, cầm lấy bộ âu phục đứng dậy: “Tôi đi trước.”

“Ây —— tiệc còn chưa kết thúc đâu!”

Văn Lương không quay đầu lại, rời đi.

Mọi người cũng quen với việc Văn Lương không có quy củ, không gọi được anh.

“Không phải tập đoàn Ôn Viễn xảy ra chuyện chứ, đi vội vậy?”

“Chắc là về nhà với cô vợ nhỏ rồi.” Một người thảnh thơi nói: “Tôi vừa nhìn thấy Văn Lương ghi chú cuộc điện thoại kia.”

Sự tò mò của mọi người được khơi dậy: “Được lưu là gì?”

“Linh Linh.” Người kia ái muội nhíu mày: “Hai chữ lặp lại.”

Mọi người quả nhiên không nghĩ tới, hình tượng Văn Lương cùng với cái ghi chú thân mật này không liên quan dù chỉ một chút.

Hiện tại, đối với vị ‘kim ốc tàng kiều’ sinh ra kính nể.

***

Trần Điệp cúp điện thoại rồi tiếp tục ngủ.

Chỉ là buổi chiều ngủ lâu như vậy, không còn buồn ngủ nữa, nhưng đầu óc lại choáng váng, mơ hồ muốn ngất xỉu.

Về sau cô căn bản không biết mình đang ngủ hay tỉnh táo.

Cho đến khi cửa phòng ngủ bị kéo ra, mơ hồ nghe được một chút tiếng của Văn Lương.

Trần Điệp nghĩ, xem ra bây giờ đang ngủ rồi, nhưng sao hôm nay Văn Lương âm hồn bất tán thế, muốn quấy nhiễu cô trong mộng.

Một giây sau, bả vai cô bị nắm lấy kéo ra khỏi giường.

Trần Điệp mê man mở mắt, nhìn thấy Văn Lương. Tức khắc không phân biệt được là mộng hay thực.

Phòng ngủ không bật đèn, ánh trăng chiếu vào mặt anh, mờ mịt không rõ.

Văn Lương cau mày: “Bị bệnh gọi điện thoại sao không nói?”

Cổ họng Trần Điệp đau nhức, nói không nên lời.

Anh đưa thuốc cảm vừa mua ở dưới tầng vào miệng cô, Trần Điệp cúi đầu nhấp một ngụm, nhất thời đắng đến mức cả khuôn mặt nhăn lại.

Văn Lương nhìn biểu cảm của cô, lúc này mới nở nụ cười: “Đặc biệt mua loại không đường.”

Trần Điệp trừng mắt nhìn anh, thật vất vả mới đè vị đắng xuống, quay đầu: “Không uống, quá đắng.”

Giọng cô khàn đến kỳ cục, so với ban nãy trong điện thoại còn khàn hơn rất nhiều, Văn Lương khẽ nhíu mày: “Uống xong sẽ tốt thôi.”

“Sao anh biết tôi bị cảm?” Trần Điệp hỏi.

“Trong điện thoại tôi còn nghe không ra ư?” Văn Lương liếc nhìn cô một cái: “Cổ họng khàn thì đừng nói, khó nghe. ”

Anh đưa cốc kề miệng cô một lần nữa: “Uống hết.”

Trần Điệp nghiêng đầu tỏ vẻ cự tuyệt.

Văn Lương chậc chậc một tiếng, không kiên nhẫn, ngửa đầu cho thuốc vào trong miệng mình, ấn ót Trần Điệp rồi đưa thuốc truyền cho cô.

Trên người anh còn có mùi thuốc lá và rượu nhàn nhạt, trộn lẫn mùi thuốc cay nồng. Trần Điệp nuốt thuốc xuống, ở trên giường không ngừng ho khan.

“Chỉ có chút vị đắng này đã chịu không nổi, ai dạy em giả tạo như vậy?” Văn Lương cười nhạo cô.

Trần Điệp ho xong, từ mặt đến cổ đều đỏ lên, hồi phục hô hấp xong liền muốn mắng người.

Văn Lương lau vết thuốc trên khóe miệng cô, thấy cô tức giận thì muốn nói gì đó, trực tiếp che miệng cô, ấn trở lại gối: “Im lặng, đừng lây nhiễm cho tôi.”