Trần Điệp mơ hồ cảm thấy tim mình ngừng đập một chút, rồi lại lần nữa kịch liệt nhảy lên, sau đó đập càng lúc càng nhanh, vì những lời này mà huyết quản cũng sôi sục.
Cô siết chặt di động: “Tôi về ngay đây.”
Văn Lương dựa vào cửa xe, đưa tay búng tàn thuốc: “Đang ở bên ngoài?”
“Ừm, ở bệnh viện.”
Văn Lương sửng sốt, sau đó bật cười, tiếng cười từ tính phát ra từ cổ họng, trầm dần, cười xong, anh mới thấp giọng nói: “Cô gái nhỏ, quả nhiên em vẫn rất mềm lòng.”
Trần Điệp mím môi, không nói chuyện.
Văn Lương lại nói: “Tôi đến đón em?”
Trần Điệp vừa mới giơ tay gọi taxi, vội từ chối: “Không cần, tôi có xe rồi. Trước tiên anh lên lầu đi, đừng để trúng gió, mật khẩu vào nhà giống với mật khẩu di động của tôi.”
Cô vừa đổi mật khẩu cách đây không lâu.
Trần Điệp đè vành nón xuống, ngồi vào taxi, lúc này cô không muốn bị người khác nhận ra, giọng nói cũng bị đè nén: “Đến Lập Phồn Tân Uyển.”
Tài xế dừng xe trước cửa tiểu khu.
Đối diện là cửa hàng tiện lợi, Trần Điệp bước vào trong, mua thêm mấy lon bia.
Trên đường về, gió bỗng nhiên thổi mạnh hơn.
Trần Điệp vốn đang đè mũ, cúi đầu đi, sau một lúc thì bước nhanh hơn, người nóng bừng, tim đập thình thịch, bị một loại cảm giác kì lạ bao lấy.
Cuối cùng vẫn không nhịn được, bắt đầu chạy.
Trần Điệp thích đọc sách nên thành tích môn thể dục rất kém, năm đó, sau kỳ thi đại học, Văn Lương đưa cô đi biển chơi mấy ngày.
Văn Lương dạy cô bơi, nhưng việc dạy dỗ rất “phóng khoáng”, chỉ đơn giản là ném cô xuống nước, nhìn cô ho sặc sụa đủ rồi, Văn Lương mới nhẹ nhàng bế cô lên, rồi lại ném xuống nước, cứ như vậy vài lần, cuối cùng Trần Điệp cũng biết bơi.
Nhưng thể lực của cô vốn không tốt, bơi được một đoạn thì mất sức, cuối cùng chỉ có thể bị Văn Lương mang lên bờ.
Trần Điệp lao thẳng vào tòa nhà, ấn thang máy đi lên, rồi chạy đến cửa nhà mình nhập mật khẩu.
Cô vẫn thở hổn hển, tóc tai bị gió thổi tung, mũ bị thổi bay nên cô cầm trong tay, còn xách theo một túi bia, cô vừa đeo khẩu trang vừa thở dốc, mặt chảy đầy mồ hôi, nhìn qua thật sự rất chật vật.
Văn Lương ngồi trên sofa, cắn điếu thuốc, nghe tiếng động thì nghiêng đầu nhìn.
Anh rất yên tĩnh, mí mắt rũ xuống rồi lại nhấc lên, lười biếng liếc cô một cái từ đầu đến chân, sau đó chậm rãi nhướng mày.
“Chạy về?” Anh cười cô.
Lúc này Trần Điệp mới cảm thấy xấu hổ, đưa tay chỉnh lại đầu tóc, chậm rì rì đổi giày vào nhà, ném túi bia lên bàn.
“Anh không đến bệnh viện có sao không?” Trần Điệp kéo rèm cửa lên, nhẹ giọng hỏi.
“Chả sao cả.” Anh cúi người, búng tàn thuốc vào thùng rác, rồi lại dựa vào ghế, thúc giục cô, “Sao không tới đây.”
“… Ồ.” Trần Điệp bước đến, ngồi xuống cạnh anh.
“Còn mua bia nữa cơ.” Văn Lương hất cằm về phía túi bia.
“Tôi nghĩ anh sẽ muốn uống, nên mua một ít.”
Văn Lương cười cười, dùng ngón trỏ nhấc túi bia, khui bia, dập thuốc lá ném vào thùng rác, ngửa đầu uống một ngụm.
Hầu kết anh hoạt động, nuốt một ngụm bia xuống, uống đến mức bia tràn ra ngoài, ướt cả khóe miệng, nhưng anh chỉ tùy tiện lau khóe môi.
Trần Điệp nhìn động tác của anh, nhấp môi, cũng cúi người cầm một lon, vừa muốn mở ra thì Văn Lương duỗi tay sang.
Trần Điệp cầm lon bia, Văn Lương giúp cô mở ra.
Trần Điệp cũng uống một ngụm: “Lúc nãy tôi gặp dì Trương ở bệnh viện.”
“Ừ?”
“Tôi… hỏi dì ấy về chuyện của mẹ anh.”
“À.” Văn Lương nhàn nhạt nói một tiếng, lại uống bia, dáng vẻ không sao cả, “Chuyện đã qua lâu rồi.”
“Ngày mai tôi không bận, nếu anh muốn uống bia, tôi có thể uống cùng anh.” Trần Điệp nhìn anh.
Mượn rượu giải sầu thì vô dụng, nhưng ít nhất cũng hữu dụng trong vài giờ.
Văn Lương nhướng mày: “Sao, em yên tâm như vậy, nghĩ tôi sẽ không làm gì em à?”
“Văn Lương.”
Trần Điệp nhăn mày, cảm xúc bình tĩnh của anh vào giờ phút này giống như là một đứa trẻ kiên quyết không chịu phối hợp, “Ở trước mặt tôi, anh có thể buồn, cũng có thể khóc.”
“Tôi buồn làm gì, mẹ tôi đã mất được 19 năm, ông ta thì sống đủ lâu rồi.”
Trần Điệp hít sâu một hơi: “Vậy hôm nay anh ở dưới lầu nhà tôi làm gì?”
Trước khi Thẩm Vân Thư mất đã nói với anh “Con người, có những việc cần phải kiên trì.”
Văn Lương nghe không hiểu lắm, cũng không biết lý do bà và Văn Hoài Viễn trở nên như vậy, nhưng bà khẳng định vẫn chọn sống như thế nếu được chọn lại một lần nữa.
Còn anh vì những lời này mà vĩnh viễn dừng lại ở độ tuổi đó.
Năm nay Văn Lương gần 30 tuổi, vẫn bướng bỉnh ngang ngạnh, tính thẳng như thép, anh tự tạo cho mình cái vỏ bọc lạnh lùng.
Anh nhìn chằm chằm Trần Điệp một lúc.
Ánh mắt Trần Điệp vẫn nhu hòa mà kiên định.
Một lúc lâu sau, Văn Lương nâng khóe miệng, nhìn những lon bia trên bàn trà: “Có chút bia như vậy, em còn không biết xấu hổ mà nói muốn uống cùng tôi.
Cuối cùng anh đã thoải mái hơn, không còn căng chặt như trước nữa, Trần Điệp nhẹ nhàng thở ra, lập tức cầm di động lên.
“Để tôi gọi thêm.”
“Nhân tiện mua chút đồ ăn đi, còn chưa ăn cơm tối.” Văn Lương nói, “Đói bụng.”
“Không ăn cơm mà còn uống bia.” Trần Điệp đoạt lấy lon bia trên tay anh, trừng anh một cái, “Muốn ăn gì?”
Văn Lương trở nên ngoan ngoãn hơn: “Gì cũng được.”
“Tôi gọi mì nhé, cái này giao cũng nhanh.”
“Được.”
Trần Điệp gọi một phần mì bò nhà làm, lại thêm vài lon bia.
Hôm nay, cô ngồi máy bay về Yển Thành, được Trần Thiệu đưa về tiểu khu, còn chưa vào nhà thì nhận được tin Văn Hoài Viễn qua đời, lập tức đến bệnh viện, chưa nghỉ ngơi được phút nào.
Bây giờ, chỉ cảm thấy cả cơ thể dinh dính mồ hôi, tóc tai bị gió thổi lộn xộn, bết hết cả.
“Tôi đi tắm, anh đợi chút.” Trần Điệp đứng lên, dặn dò anh, “Trước tiên đừng uống bia, ăn cơm xong rồi uống tiếp.”
Văn Lương “Ừ” một tiếng.
Trần Điệp đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại, không bao lâu tiếng nước trong phòng tắm liền vang lên.
Văn Lương bị tiếng nước ồn ào làm khó chịu, nhưng không có sức đứng dậy, đành ngã người lên sofa, đánh giá căn nhà của Trần Điệp.
So với biệt thự Tây Giao, căn nhà này hiển nhiên không tốt bằng.
Cũng vì lịch trình bận rộn của Trần Điệp, hoa tươi cây xanh mà anh đã từng trồng ở trước nhà cũng không còn nữa, giống như anh, đều héo tàn.
Tiếng nước từ phòng tắm truyền đến, giống như trống đánh, đánh từng cái vào tim Văn Lương, một lần nữa sống lại.
Trần Điệp tắm không lâu lắm.
Tắm xong, cô chỉ đơn giản gội đầu, rồi mặc đồ ra ngoài.
Cô mang đôi dép lê mềm mại, trên người là bộ váy ngủ mùa đông, cô chỉ lau một phần tóc dài rũ trên lưng, phần còn lại thấm ướt một mảng váy ngủ.
Văn Lương cúi người, cầm điều khiển từ xa chỉnh nhiệt độ điều hòa lên thêm mấy độ.
Nhưng vừa mới ấm lên, trong phòng bỗng nhiên “tách” một cái, ngay sau đó bóng đêm ập tới, đèn vụt tắt, điều hòa cũng tự động đóng lại.
Trần Điệp ngẩn người, chớp chớp mắt, mới phản ứng kịp: “Hình như cúp điện rồi.”
Mấy ngày nay cô bận đi công tác, thường phải ngồi máy bay đi khắp nơi, không nhớ rõ hạn đóng tiền điện. Trần Điệp lấy điện thoại ra, mở app lên: “Anh đợi chút, tôi đóng tiền điện đã.”
Đóng tiền xong phải đợi thêm nửa tiếng nữa thì mới có điện lại, đèn chưa kịp sáng thì cơm đã được giao đến.
Trần Điệp vừa muốn ra ngoài mở cửa thì đã bị Văn Lương giữ lại: “Tôi đi.”
Anh mở cửa, nhận lấy hai hộp cơm, ngồi trên sofa lấy mì thịt bò và mấy lon bia ra, mùi hương tỏa ra, khói bốc lên nghi ngút.
Trần Điệp mang một ngọn nến thơm từ trong phòng ra.
Cô rũ mắt nhìn Văn Lương, vươn tay, lòng bàn tay hướng về phía trước: “Cho tôi mượn bật lửa.”
“Ừ.”
Trần Điệp nhận lấy, thắp sáng ngọn nến.
Ngọn lửa màu lam sáng lên, trong nháy mắt chiếu sáng một bên sườn mặt của Trần Điệp, khóe mắt cô cong cong, giống như cây cọ nhỏ, quét qua trái tim Văn Lương.
Nến thơm tỏa ra ánh sáng mờ ảo, chỉ có thể thắp sáng một góc nhỏ. Trần Điệp hơi cúi đầu, tóc đen trượt từ vai xuống trước ngực.
Cô cầm cốc nến, duỗi tay đưa cho Văn Lương.
Văn Lương ngẩng đầu nhìn cô, không nhận lấy.
Xung quanh tối đen như mực, trong tay Trần Điệp chỉ có một ngọn nến, chiếu ra một vòng sáng, giống như nữ thần phát sáng trong phim
Anh chợt bật cười.
Trần Điệp hỏi: “Anh cười gì thế?”
“Kiếm lời.”
“Hả?”
Anh không trả lời, nhận lấy cốc nến trong tay Trần Điệp rồi đặt lên bàn trà, mở đũa gỗ ra rồi khom lưng ăn mì.
Trần Điệp cầm khăn lông, ngồi xuống cạnh Văn Lương, lau tóc.
Sau khi cúp điện, máy sưởi trong phòng dần lạnh đi, mái tóc ướt sũng quấn quanh cổ, tay cũng lạnh ngắt.
Trần Điệp xoa tay, hà hơi vào lòng bàn tay, sau đó Văn Lương liền vươn tay ôm cô vào lòng.
Bàn tay của anh rất lớn, có thể thoải mái nắm trọn bàn tay của Trần Điệp, Văn Lương rũ mắt, tựa như cảm thấy động tác này rất tự nhiên, bỏ tay cô vào túi áo khoác của mình, mười ngón tay siết chặt.
“Dì Trương nói gì với em?” Văn Lương chủ động hỏi.
Trần Điệp kể lại những chuyện dì Trương đã nói ở bệnh viện với anh.
Văn Lương ăn xong miếng cuối cùng, dọn dẹp chén đũa: “Chuyện cũng gần như là vậy.”
Nhận được sự xác nhận từ anh, Trần Điệp bỗng cảm thấy càng đau lòng, nắm tay anh, nhẹ giọng hỏi: “Vậy anh có hận Văn Hoài Viễn không?”
“Lúc trước thì hận, bây giờ cảm thấy chẳng cần thiết nữa.”
Sống chết trước mặt, chuyện cũ đều tan.
Huống gì đến tận lúc chết, Thẩm Vân Thư vẫn còn yêu Văn Hoài Viễn.
Văn Lương lại rút ra một điếu thuốc, bật lửa lúc nãy dùng để thắp sáng ngọn nến nên không biết đang ở chỗ nào, anh đưa tay sờ sờ quanh sofa.
Lại “tách” một tiếng.
Có điện rồi.
Văn Lương tìm được bật lửa, châm cho mình một điếu thuốc.
Anh chậm rì rì nhả ra một ngụm khói, mới lên tiếng: “Trước khi Văn Hoài Viễn chết, ông ta cho người gọi tôi đến bệnh viện. Lúc đó ông ta rất khó nói chuyện, giọng rất nhỏ.”
Trần Điệp yên lặng nghe.
“Ông ta xin lỗi tôi, nói ông ta có lỗi với tôi và mẹ, nhưng đời này ông ta không có thời gian để sửa chữa sai lầm.”
Trần Điệp đột nhiên không muốn nghe anh nói nữa.
Văn Hoài Viễn để lại một câu xin lỗi rồi ra đi, một người như vậy vào sáng sớm mười mấy năm trước đã qua đời, mà hiện tại Văn Lương nghe được câu “Xin lỗi” thì cũng đã muộn.
Anh vẫn là một người kiêu ngạo, nhưng lại bị người ta dùng ánh mắt đồng cảm xen lẫn trào phúng nhìn anh, trong khoảng thời gian rất dài.
Thậm chí Thẩm Vân Thư còn có ý nghĩ muốn mang Văn Lương theo, cho dù cuối cùng bà không nỡ, nhưng tóm lại vẫn tổn thương Văn Lương.
Lúc ấy Văn Lương chỉ mới mười tuổi, Trần Điệp không biết anh suy nghĩ ra chuyện này như thế nào, cuối cùng còn nói một câu “Không sao cả” với Thẩm Vân Thư.
Nhưng dựa vào cái gì chứ?
Tại sao Văn Lương phải hứng chịu những chuyện như vậy?
Cô không nói gì, trầm mặc cầm hai cái ly, đổ đầy bia.
Nhưng cô vừa mới muốn uống đã bị Văn Lương cướp lấy, ngón tay anh nhấc lên, nhẹ nhàng đoạt được ly bia trong tay cô, sau đó nâng mi liếc cô: “Sao nhìn em mới có vẻ là người mượn rượu giải sầu vậy nhỉ?”
Trần Điệp nhìn anh, rồi sau đó lại quay mặt đi, cúi đầu.
Bả vai khuỵu xuống, cả người đều mất sức sống, sau đó cô giơ tay che mắt lại.
“Trần Điệp.” Văn Lương gọi cô.
Cô vẫn không nói chuyện như cũ, cũng chẳng rõ có khóc hay không, chỉ là hơi thở dần trở nên không ổn định.
Văn Lương vươn tay, dùng mu bàn tay đỡ trán cô, nâng đầu lên, anh thở dài: “Linh Linh.”
Hốc mắt Trần Điệp ửng đỏ, nhưng không khóc.
“Em đang trong trạng thái này, uống say rồi lại phát điên cắn tôi.” Văn Lương cười cô, nói xong thì uống cạn hai lon bia, trực tiếp ném mấy lon còn lại vào thùng rác.
Anh kéo cánh tay Trần Điệp lên, kéo theo cả người cô, giơ tay vén mái tóc ướt đẫm của cô: “Đi sấy tóc trước đã.”
“Tôi đi đây, em ngủ một giấc, không có chuyện gì đâu, yên tâm.” Văn Lương nói.
Hai mắt Trần Diệp đỏ hoe, nói không nên lời, chỉ có thể cắn răng áp chế cảm xúc xuống đáy lòng.
Văn Lương nhìn cô một lúc, gõ gõ ngón tay lên trán cô, xoay người: “Đi đây.”
Trần Điệp nhìn theo bóng dáng của anh.
Anh đi đến huyền quan, đổi giày, sau đó cầm lấy tay nắm cửa.
Mỗi một động tác trong mắt Trần Điệp đều giống như tự động giảm tốc độ trở thành slow motion, từng chi tiết đều khắc sâu trong tâm trí cô.
Cô nhìn anh dùng sức đẩy tay nắm cửa xuống, cửa sắp mở ra.
Trần Điệp bỗng nhiên chạy đến, dang hai tay ôm anh thật chặt, vùi mặt vào tấm lưng dài rộng của anh.
Vì động tác này, Văn Lương đứng hình, cửa vừa được mở ra, anh lại lần nữa đóng lại.
Trần Điệp hít hít mũi, càng dùng sức ôm eo anh, cúi đầu, chân thành nói: “Văn Lương, tôi nói cho anh nghe 9523 nghĩa là gì nhé.”
“Là gì?” Văn Lương xoay người.
“Là viết tắt bính âm chín phím của tên tôi và anh, năm 16 tuổi tôi đặt mật khẩu như vậy, đến giờ vẫn luôn dùng.”
Cô ngẩng đầu, đáy mắt toàn là nước, ẩn chứa sự ngưỡng mộ và khao khát từ tận đáy lòng, “Em thích anh, từ năm 16 tuổi đến tận bây giờ, em rất thích anh.”
Mấy ngày nay, đáy lòng Trần Điệp dựng nên một thành lũy phòng ngự kiên cố, tại giờ phút này, từng mảnh cứ thế vỡ vụn.
Nhưng cô không cần những thứ này nữa.
Cô không cần anh phải thay đổi, cô không cần Văn Lương phải trở nên dịu dàng tốt bụng, biến thành một người đàn ông tốt.
Văn Lương là Văn Lương.
Một người đàn ông tốt sẽ không mang một cô gái xa lạ về nhà, sẽ không vì cô bị tổn thương mà kề dao vào cổ người khác, cũng sẽ không bất chấp hậu quả để dỗ dành cô.
Nhưng Văn Lương sẽ.
Cô chỉ cần Văn Lương.
Chỉ khi có Văn Lương, trong lòng cô mới reo hò nhảy múa, cả người cô mới có sức sống tràn trề.
Thậm chí, Trần Điệp cảm thấy, chỉ có lúc này, cô mới có ý nghĩa tồn tại.
Sau khi Trần Điệp nói xong những lời ấy, Văn Lương vẫn luôn trầm mặc, không hề phản ứng.
Lời tỏ tình không được phản hồi khiến Trần Điệp xấu hổ, mặt cô đỏ lên, đầu óc nóng bừng.
Cô không dám nhìn Văn Lương, nhưng cũng không dám rụt rè lùi bước như những lần trước.
Vì thế, cô lại ôm Văn Lương, lần này là từ phía chính diện, cô vùi mặt vào ngực anh.
Có chút nóng, không rõ là do mặt cô nóng hay là do cơ thể Văn Lương nóng.
Một lát xong, rốt cuộc Văn Lương cũng có phản ứng —– anh nâng tay phải lên, nhẹ nhàng ôm eo cô, rồi lại ôm thật chặt.
Anh bỗng nhiên cười thật đắc ý, giống như thắng trận vậy.
“Có phải em yêu anh chết đi được đúng không?” Anh cười hỏi.
Văn Lương này rốt cuộc là quá đáng đến mức nào chứ.
Trong tình huống này mà anh cũng muốn chiếm ưu thế tuyệt đối, nhẹ nhàng bình tĩnh hỏi.
Anh đã nhận định sẽ ăn sạch Trần Điệp, trong thế giới của anh, anh là vua, anh kiêu ngạo phản nghịch, không ai có thể nhúng tay vào.
Nhưng Trần Điệp không thể tránh né, năm 16 tuổi gặp được Văn Lương, cô chính là tín đồ của anh.
Cô gắt gao nắm chặt vạt áo của anh, dùng sức gật đầu, nói “Phải.”
Văn Lương đạt được mục đích, mỉm cười.
Sau đó anh khom người, ôm Trần Điệp vào trong l*иg ngực, ánh đèn phác họa sườn mặt của anh một cách rõ ràng.
“Chúc mừng em.” Anh thì thầm bên tai cô, “Anh cũng vậy.”
Chỉ một câu, đã khiến Trần Điệp nóng như lửa đốt.
Ánh trăng vì em mà đến.