Động tác Văn Lương không dừng lại, thay đổi tư thế thoải mái tiếp tục hôn cô, chỉ mơ hồ “Ừm?” một tiếng.
Trần Điệp nhấc chân giãy dụa vài cái, lúc này Văn Lương mới chậc một tiếng, hai tay chống sang bên cạnh cô đứng thẳng dậy, cúi đầu nhìn cô: “Làm sao vậy?”
“Tôi sắp tốt nghiệp rồi.” Trần Điệp nhìn anh nhẹ giọng nói.
Văn Lương trầm mặc một lát, đứng dậy với hộp thuốc lá châm một điếu, lười biếng ngả lưng trên giường, cười như không cười: “Sau đó thì sao?”
Cô đáp lại rất nhanh: “Sau đó, hợp đồng hết hạn.”
Văn Lương nhả một ngụm khói, cả khuôn mặt đều chìm trong làn khói xanh trắng.
Anh rũ mắt, giọng điệu lạnh xuống: “Trần Điệp, không phải cái gì cũng có thể nói.”
“Tôi rất nghiêm túc.” Trần Điệp dùng sức mím môi, bỗng nhiên không dám nhìn anh, cô quay mặt lại, nói: “Văn Lương, ở cùng với anh thực sự quá mệt mỏi rồi.”
Hư vô mờ mịt, như gió như mây, căn bản không bắt được.
“Muốn rời khỏi tôi?” Anh lãnh đạm hỏi.
Trần Điệp gật đầu.
Anh khẽ cười: “Vậy bây giờ em còn ngủ với tôi để làm gì?”
Trái tim Trần Điệp nặng nề nhảy lên hai cái, nhịp tim nhanh chóng bất ổn, giống như là muốn theo cổ họng nhảy ra ngoài.
Cô từng nghĩ sau khi cô và Văn Lương chia tay, anh sẽ phản ứng thế nào.
Có lẽ bởi vì mất đi du͙© vọиɠ khống chế của mình mà nổi giận, có lẽ sẽ rất bình thản gật đầu đồng ý, nhưng không nghĩ tới anh lại như vậy.
Bình tĩnh, nhưng cũng là trào phúng.
Lòng tự trọng của cô giống như quả bóng bay bị chọc thủng nhanh chóng xẹp xuống, Trần Điệp từ trên giường ngồi dậy, xốc chăn lên muốn đi.
Tay vừa lộ ra, Văn Lương liền chú ý tới một lớp băng gạc trắng xóa.
Trong nháy mắt anh nhíu mày, túm cổ cô kéo về phía sau, Trần Điệp đập đầu vào gối, thân thể nảy lên nệm hai cái.
“Tay bị sao thế?”
Trần Điệp trầm mặc.
Văn Lương lạnh giọng, cả người như chìm vào trạng thái tàn bạo như mưa rền gió cuốn: “Ai làm?”
“Lâm Thuyên.” Trần Điệp không giấu anh.
“Ai?” Văn Lương nhất thời không nhớ được tên này là ai.
“Mẹ của Trần Thư Viện.”
Văn Lương không hỏi vì sao, cười lạnh một chút, kẹp điếu thuốc: “Đám người Trần gia đúng là âm hồn bất tán.”
Anh kéo tay phải đang quấn băng gạc của Trần Điệp, dừng một chút, gỡ băng gạc ra, nhìn vết trầy xước dài 3cm kia, nhíu mày, dứt khoát ném băng gạc dính máu đi: “Ngày mai tôi sẽ băng lại cho em.”
Lông mi Trần Điệp run lên, không hiểu được anh bỗng nhiên bình tĩnh lại là chuyện gì xảy ra.
Ngay sau đó, Văn Lương ôm cô trở về, nâng cánh tay ôm eo cô, giống như trấn an hôn lên gáy cô: “Được rồi, về muộn một chút liền náo loạn với tôi, ngày mai tôi sẽ đi đòi lại cho em.”
Văn Lương nằm xuống, kéo chăn lên, giọng nói mang theo mệt mỏi khàn khàn: “Ngủ đi, đừng náo loạn với ông đây.”
Sau khi Trần Điệp nghĩ kỹ cũng ý thức được, Văn Lương đang lầm tưởng những lời cô nói vừa rồi đều là vì ở bên ngoài chịu ủy khuất, cho nên trở về liền giận dỗi với anh, thậm chí cũng không quan tâm sau khi cô gặp Lâm Thuyên đã xảy ra chuyện gì.
Anh quá tự đại cũng quá kiêu ngạo, không có cách nào lý giải được người lúc trước không chút do dự gật đầu đi theo anh, tại sao bây giờ lại muốn rời đi.
Trần Điệp há miệng, vốn định nói, nhưng cổ họng dâng lên một cơn đau nhói, đành phải im lặng.
***
Ngày hôm sau.
Hôm nay, Văn Lương có một buổi đấu thầu cần phải tham gia, lúc chuẩn bị ra khỏi cửa Trần Điệp còn chưa dậy, vì thế dặn dì Trương lát nữa băng bó cho cô.
Đến địa điểm tham gia đấu thầu.
Lần đấu thầu này là hai hạng mục xây dựng công trình, xem như là một miếng thịt béo bở, không ít công ty có mặt.
“Văn tổng, đây là tình hình chung về các doanh nghiệp cạnh tranh.” Chu Kỳ Thông đưa tư liệu qua.
Văn Lương tùy tiện nhìn lướt qua vài lần liền đặt sang một bên.
Hạng mục anh coi trọng từ trước đến nay luôn ra tay tàn nhẫn và chuẩn xác, cũng xác thực là nhờ có sự quyết đoán cướp thức ăn từ miệng cọp này, không ai có thể đoạt được gì từ anh, từ lúc Văn Lương vừa mới bắt đầu tiếp nhận Ôn Viễn, Chu Kỳ Thông đã nhìn ra.
Rất nhanh, người chủ trì lên sân khấu, đọc hồ sơ dự thầu, dựa theo trình tự đấu thầu phát biểu, phái Chu Kỳ Thông đi lên.
Văn Lương đã sớm coi trọng hạng mục khu nghỉ dưỡng suối nước nóng trong buổi đấu thầu lần này, chuẩn bị đầy đủ, báo giá cũng đủ để phá vỡ phòng tuyến trong lòng các nhà thầu khác.
Rất nhanh đã thành công giành được hạng mục kia.
“Văn tổng, bây giờ chúng ta trở về công ty sao?” Sau khi kết thúc, Chu Kỳ Thông hỏi.
“Không phải còn có đợt thứ hai à?” Giọng điệu Văn Lương bình tĩnh, “Không vội trở về.”
Hạng mục thứ hai mở thầu.
Trải qua vài cuộc cạnh tranh tăng giá.
Trần Khoa giơ bảng: “5.54 tỷ.”
Xung quanh xào xạc vang lên tiếng nghị luận, nhưng không ai giơ bảng nữa.
Văn Lương híp mắt, nhìn về phía Trần Khoa.
Con trai duy nhất của Trần lão gia tử, cũng là chủ tịch tập đoàn Trần thị hiện nay, cha ruột của Trần Điệp.
Người dẫn chương trình đang giơ tay lên đếm ngược.
Văn Lương lười biếng giơ tấm biển lên: “5,8 tỷ.”
Mọi người đều cả kinh, nhao nhao quay đầu lại nhìn.
Hạng mục trước Văn Lương vừa mới đấu giá, hiện tại lại phải chi ra 5.8 tỷ nhân dân tệ, tài chính của một tập đoàn phần lớn là được đầu tư liên tục và cố định, lấy đâu ra nhiều vốn lưu động như vậy?
Ngay cả Chu Kỳ Thông cũng sửng sốt.
Vốn sau khi đấu thầu xong Văn Lương còn ở lại đây Chu Kỳ Thông đã cảm thấy kỳ quái, kết quả bây giờ trực tiếp đầu tư 5,8 tỷ vào hạng mục chưa từng lên kế hoạch.
“Văn tổng.” Chu Kỳ Thông nghiêng về phía trước, thấp giọng nói, “Không gian lợi nhuận của hạng mục này chúng ta chưa từng tính toán qua.”
Văn Lương thờ ơ nói: “Lợi nhuận là tạo ra, không phải ước tính.”
Trần Khoa giơ bảng lần thứ hai: “5,9 tỷ!”
Văn Lương đồng thời tăng giá: “6 tỷ.”
Trần Khoa tức giận không chịu nổi, đoàn cố vấn bên cạnh bắt đầu vùi đầu tính toán lại, do dự không quyết định.
Không lâu sau, ba tiếng búa vang lên, Văn Lương trúng thầu.
***
Chuyện của hai nhà Trần Văn không có người ngoài biết.
Trần gia ngại mất mặt, Văn Lương cũng lười nhắc tới, vì thế bên ngoài không ai biết Trần Điệp chính là thiên kim chân chính của Trần gia, mà hiện tại lại sống cùng một chỗ với Văn Lương.
Cuộc đấu thầu đã kết thúc, mọi người tản ra.
Trần Khoa đi tới phía đối diện Văn Lương.
Tập đoàn Trần thị vốn đang trong tình thế bắt buộc đối với hạng mục này, thậm chí đã đầu tư một lượng vốn lớn từ trước, lại không nghĩ tới nửa đường xuất hiện đối thủ là Văn Lương.
6 tỷ nhân dân tệ để có được dự án đó, xác suất mất tiền là lớn hơn, nghiêm trọng hơn có thể dẫn đến hoạt động thất bại của công ty.
“Văn tổng.” Trần Khoa đứng trước mặt Văn Lương.
Văn Lương nâng mí mắt lên.
Trần Khoa: “Tất cả mọi người đều là người làm kinh doanh, Văn tổng cần gì phải tổn hại người khác mà gây bất lợi cho mình như vậy?”
Văn Lương cười nói: “Hại người tôi thừa nhận, bất lợi cho mình cũng không nhất định. Trần tổng có thời gian nói với tôi những lời này, chi bằng về nhà hỏi xem ngày hôm qua Trần phu nhân đã làm cái gì?”
Trần Khoa sửng sốt, trên mặt mờ mịt, hiển nhiên là hoàn toàn không biết chuyện Văn Lương nói.
Văn Lương tiến lên một bước, thấp giọng: “Phiền Trần tổng chuyển lời tới Lâm Thuyên, nếu bà ta dám làm Trần Điệp không thoải mái, cũng không chỉ đơn giản là cướp một hạng mục như vậy đâu.”
Văn Lương nói xong, mí mắt hơi hạ xuống hững hờ nhìn Trần Khoa, xoay người rời đi.
Chu Kỳ Thông mơ hồ đuổi theo.
Kiểu hành động cảm tính đập sáu tỷ vào một dự án hoàn toàn mới đã rất không phù hợp với tác phong thường thấy của Văn Lương.
Sao Trần Điệp lại dính líu với Trần phu nhân?
Nhưng Chu Kỳ Thông vẫn có thể nghe ra một điểm, số tiền này đập xuống hoàn toàn là vì giúp Trần Điệp xả giận.
Quả nhiên là ngàn vàng mua một nụ cười.
Cuối cùng, vị trí chính cung nương nương này vẫn vững chắc không thể lay động, nhiều năm rồi Chu Kỳ Thông cũng chỉ gặp mỗi một mình Trần Điệp dám đùa giỡn với Văn tổng.
Ngồi lên xe, Chu Kỳ Thông lái xe ra khỏi gara dưới tầng hầm, đến công ty.
Đột nhiên, Văn Lương ngồi sau nhắm mắt hỏi: “Anh có bạn gái chứ?”
Chu Kỳ Thông trong nháy mắt hoài nghi có phải mình nghe lầm không, Văn tổng còn có lúc hỏi vấn đề yêu đương?
“Ừm, có, là bạn đại học của tôi.”
Văn Lương: “Có cãi nhau không?”
“Đôi khi cũng ồn ào.” Chu Kỳ Thông câu nệ nói, nhớ tới mấy ngày trước vì chuẩn bị đấu thầu lần này mà liên tục tăng ca, nói: “Đôi khi tăng ca về muộn sẽ tức giận.”
Vừa vặn phù hợp với vấn đề ban đầu Văn Lương định hỏi.
Anh nghiêng đầu: “Anh sẽ làm gì?”
Lúc này Chu Kỳ Thông mới hiểu được vì sao Văn tổng bất thình lình quan tâm, cười cười một chút, bất đắc dĩ nói: “Dỗ dành, cùng nhau ăn một bữa cơm, tặng một món quà bình thường là tốt rồi.”
Văn Lương mím môi trầm mặc một lát, sau đó nói: “Không đến công ty, về nhà trước.”
Chu Kỳ Thông hiểu rõ, ở ngã tư quay đầu đi về phía biệt thự Tây Giao.
Suy nghĩ một chút, lại không xác định lúc này Trần Điệp có ở nhà hay không, Văn Lương rút điện thoại ra gọi cho cô.
Không trả lời.
Anh cau mày, híp mắt lại.
Chiếc xe vừa vào sân.
Chu Kỳ Thông còn chưa dừng xe, dì Trương đã vội vàng chạy ra, nhìn lướt qua xe, Văn Lương vừa đẩy cửa đi ra liền vội vàng bước nhanh tới.
Trong tay dì còn cầm một tờ giấy.
Trên đó là chữ viết tay của Trần Điệp: [Dì Trương, con đi rồi, dì nhớ bảo trọng thân thể.]
Giọng điệu dì Trương hoảng hốt: “Vừa nãy tôi đang chăm hoa ở hậu viện, vốn định gọi tiểu thư rời giường thì nhìn thấy cái này.”
Văn Lương đứng bên cạnh xe, ánh mắt hung ác nham hiểm: “Đi đâu?”
“Không, không biết.”
Dì Trương thở hổn hển, câu cuối cùng do dự nửa ngày không dám nói, cuối cùng hít sâu một hơi, “Hình như tiểu thư thật sự bỏ nhà đi, quần áo trong tủ cũng ít đi rất nhiều.”