Chương 114

Cuộc thi lần này có thời gian nộp bài lên tới ba tháng cùng một chủ đề liên quan trực tiếp tới tết Trung Thu đó là gia đình, là sự đoàn viên. Tịnh Nhi tự nhốt mình trong nhà điên cuồng gõ bàn phím, gõ mỗi ngày, gõ lạch cạch, gõ tới mức Đại Thần cũng sắp điên vì thứ âm thanh đáng sợ vang vọng thâu đêm ấy rồi.

Cuối cùng, khi tiết trời chuyển từ nóng như đổ lửa sang se se lạnh Tịnh Nhi cũng hoàn thành xong toàn bộ bản thảo. Ưng ý nhìn đống giấy toàn chữ là chữ vừa được in ra còn nóng hôi hổi trên bàn, đôi mắt to tròn của bạn nữ nào đó cong lên như ánh trăng. Niềm hạnh phúc vì viết xong một tác phẩm nữa làm Tịnh Nhi triệt để quên đi nỗi đau cô không được hưởng thụ tết Trung Thu, cũng đã quên mất đánh dấu kỉ niệm ngày cô xuyên qua tròn một năm giời.

Nhanh thật, mới đó mà đã hơn một năm rồi, cô và Đại Thần cũng đã quen nhau được một thời gian khá dài. Và quan trọng hơn trong khoảng thời gian ấy xảy ra vô vàn biến động và khó khăn nữa chứ..

Thần.. Nhắc đến tên tự dưng lại thấy nhớ người da diết. Tịnh Nhi mỉm cười, quyết định hôm nay sau khi đi nộp xong bản thảo sẽ tới Bảo Bối rủ rê Đại boss đi hẹn hò, cố gắng gây cho anh ấy một bất ngờ. Coi như để đền bù những tháng ngày cô gõ máy như điên hại anh ấy muốn ngủ cũng không ngủ được.

*

Dạo gần đây Hạo Khánh rất hay liên hệ với Trợ Lí xin phép được gặp Đại Thần. Chuyện ngày hôm đó giải quyết còn chưa xong, anh chưa kịp đến gặp vị boss quyền lực này thì đã vấp phải hàng loạt khó khăn.

Đầu tiên là chuyện vốn đầu tư bị rút, mặc cho anh có chạy tới hỏi lí do hoặc xin xỏ thế nào cũng không được.

Tiếp theo là sự biến mất của hàng loạt những diễn viên lớn nhỏ trong đoàn. Bất kì ai có liên quan trực tiếp đến vụ việc của Tịnh Nhi kia hôm đó đều bốc hơi một cách bí ẩn trong vài ngày. Say khi trở lại nhẹ thì bị thương ngoài da, nặng thì chân tay gãy gập.. ít nhất năm bữa nửa tháng cũng đừng mong xuống giường.

Không có tiền cũng không có diễn viên, biên kịch cũng không xuất hiện.. Điều này chẳng phải là đang tuyên cáo án tử cho bộ phim của anh hay sao?

Quay cũng đã quá nửa, làm sao anh có thể dừng?

Thôi thì vứt mặt mũi của mình đi, cố gắng tìm cách cầu xin anh ta, để anh ta mở cho mình một lối thoát hiểm vậy. Nhưng.. Người này cũng không nên khinh thường người khác đến thế chứ, anh đợi ở đây đã gần hai tháng rồi đấy!

Hừ, nếu không phải tự dưng mọi họat động của anh đều bị công ti mẹ ép đóng băng, còn lâu anh mới quan tâm chuyện này nhiều như thế!

"Anh là giám đốc Hạo Khánh?" Một cô gái xinh đẹp với mái tóc nâu gợn sóng đứng trước mặt anh lịch sự mở lời. Vừa thấy người này Hạo Khánh liền nhận ra đây chính là Trợ Lí cao cấp của Đại Thần!

Ôi, xinh đẹp làm sao, thuần khiết làm sao.. Cô ấy còn hoàn mỹ hơn tất cả những minh tinh thối nát anh gặp trước đây cộng lại!

Người như vậy vì lí do gì lại phải chôn vùi tài năng và nhan sắc ở Bảo Bối nhỉ? Cô ấy nên đến trường quay với anh và thỏa sức tỏa sáng mới phải..

"Chào cô!" Hạo Khánh có chút kích động đứng dậy đưa tay tới trước mặt Trợ Lí. Khuôn mặt tinh xảo và đôi mắt đẹp của anh không hề keo kiệt cái nhìn ngưỡng mộ vô cùng "Tôi chính là Hạo Khánh!"

"Đại boss nói anh ấy có năm phút rảnh rỗi!" Trợ Lí theo phép lịch sự cũng đưa tay tới nắm lấy bàn tay đang chìa ra kia của vị đạo diễn mặt dày này. Thế nhưng bắt tay thì bắt tay, trong lòng cô vẫn không nhịn được cảm giác bực bội ức chế.

Hạo Khánh này chẳng phải là đạo diễn phụ trách phim của Vi Ái Nhi đó sao? Không ở trường quay quay chụp cho xong đi hôm nào cũng chạy tới nơi này quấy rầy Thần của cô là thế nào? Đã vậy còn dám mạo phạm cô bằng cái nhìn mang du͙© vọиɠ dơ bẩn trần trụi thế kia nữa chứ.. Người không biết đối nhân xử thế này mà cũng có thể leo đến tận chức danh đạo diễn trẻ nổi tiếng nhất nước?

Bộ não kinh qua N cuốn tiểu thuyết máu chó của Trợ Lí đột ngột xẹt qua một tia sáng. Tình huống kinh điển chạy tới làm cô sững sờ không thôi. Đại loại như thế này: câu chuyện về một cô nàng đào mỏ chuyên nghiệp mang tên Vi Ái Nhi, cô nàng đó yêu một vị đạo diễn trẻ là Hạo Khánh. Hai người này vì tiền liền giả bộ không quen biết, để Ái Nhi kia tiếp cận và câu dẫn tổng tài Đại Thần, quyết tâm khi nào lấy được một khoản lớn từ Bảo Bối sẽ nắm tay nhau cao chạy xa bay..

Thế nhưng Hạo Khánh kia vì quá ngưỡng mộ vị Trợ Lí tài năng, xinh đẹp, gợi cảm, hiền lương, thục đức.. của trợ lí Thần nên quyết tâm vạch mặt Ái Nhi. Hắn ta cắm cọc bên ngoài Bảo Bối vừa để tìm cơ hội gặp boss, vừa để ngắm Trợ Lí.

Ây, không tồi!!

Trong lòng Trợ Lí không nhịn được nở một rừng hoa. Cô kéo khóe miệng lên cao, mỉm cười lịch sự: "Hi vọng đạo diễn Khánh có thể tận dụng triệt để khoảng thời gian này!"

*

Hạo Khánh theo chân Trợ Lí bước vào căn phòng lớn sáng rực. Bản thân anh xuất thân không kém,từ nhỏ biểu hiện tinh anh đã liên tục được bố cho phép theo chân tới những nơi thượng lưu để giao thiệp với người khác. Tiếp đến khi anh đã là một vị đạo diễn có tên tuổi, đi nhiều, cũng được nhìn nhiều.. Ấy vậy mà khi bước vào nơi làm việc của Đại boss Bảo Bối vẫn không nhịn được há miệng ngạc nhiên mất mất giây.

Biết là mình thất thố trước mặt người đẹp nhưng thật sự anh cũng không còn cách nào, ai bảo nơi này.. đặc biệt thế làm gì chứ?

Toàn bộ bốn mặt là kính chịu lực thật dày trong suốt không chút bụi bẩn, mỗi một góc lại được tính toán lắp đặt một tấm rèm dày và dài với màu sắc trung tính đơn giản để khi muốn giảm sáng có thể dễ dàng che lại. Mấy tủ tài liệu lớn được đặt như thư viện, trên gáy tài liệu đều có ghi số hiệu rõ ràng để người dùng muốn là có thể tìm thấy dễ dàng. Chính giữa phòng là bàn làm việc lớn, trên bàn đầy những tài liệu chồng đống như thể muốn nhấn chìm chiếc máy tính xách tay mỏng dính trên mặt bàn. Người đàn ông ngồi phía sau màn hình, khuôn mặt góc cạnh đẹp đến mê người được ánh sáng trợ lực trông như đang tỏa sáng. Phía sau lưng là bầu trời rộng lớn xanh ngắt, những đám mây vốn vô hình bỗng dưng tụ hội thành đôi cánh lớn phía sau anh ta..

Hạo Khánh nuốt nước bọt, đôi mắt sắc bén không rời mắt được khỏi ánh hào quang chân chính trước mặt. Người đàn ông ấy chính là Đại Thần của Bảo Bối.. Anh ta chỉ đơn giản ngồi ở đó, không nhìn bạn, cũng không lên tiếng.. Vậy mà có thể thành công áp chế, để bạn tự mình nhận định được vị trí bé nhỏ của mình trong cuộc đời này.

Quái quỷ!

Tại sao trước đây anh lại ngu dại để mặc bọn họ bắt nạt người phụ nữ của Đại Thần chứ?

Chưa bao giờ Hạo Khánh lại cảm thấy hối hận như lúc này. Hối hận sâu sắc!

"Đạo diễn Hạo Khánh?" Đại Thần tháo mắt kính khỏi đôi mắt của mình, anh xoa xoa thái dương, cố gắng làm bản thân thấy thoải mái hơn "Anh đợi lâu rồi đúng không?"

"Không.. Không hề!" Nam thẳng Hạo Khánh lần đầu thấy được vẻ đẹp chân chính, lần đầu cảm nhận được tính chất phi giới tính của sự hoàn mỹ vẫn chưa hết sững sờ. Anh ta vô thức thoát ra khỏi tầm kiểm soát của Trợ Lí nhanh chóng tiến về phía trước "Tôi cũng chỉ mới tới!"

"Vậy à?" Đại Thần lạnh giọng, quả quyết đánh tỉnh thần trí đang mơ hồ của ai đó "Không hiểu.. Cơn gió nào đưa đạo diễn Khánh tới đây? Mời anh nói!"

"Tôi.."

*

Cuộc thi lần này Tịnh Nhi tham dự thành phần ban giám khảo không còn đơn giản như lần trước nữa. Nếu như ở nước A, viết truyện ngắn chủ đề fantasy do Viện Hàn Lâm tổ chức, ban giám khảo chính là những vị chủ chốt trong viện. Thì lần này, cuộc thi tổ chức trong nước, phát động sâu rộng với sự tham gia của mọi thành phần người.

Ban giám khảo là ba vị vô cùng có chuyên môn trong văn giới. Thế nhưng ban giám khảo này chấm cũng chỉ chiếm 40% điểm mà thôi, 60% điểm còn lại đến từ khán giả. Tương tác thông qua lượt đọc, lượt bình chọn trên page, ai có số lượng càng nhiều thì xếp hạng càng cao.

Nếu lần này Tịnh Nhi vẫn giữ nguyên được thứ hạng hoặc đạt được giải gì đó thì không vấn đề. Nhưng nếu cô ấy trượt giải nhất định sẽ biến thành cá nằm trên thớt, thành tâm điểm của tấm bia để mọi người thi nhau bắn vào. Ai bảo cô ấy đã từng vương vào scandal đạo văn chứ?

Hừ, kẻ nào làm ra chuyện vu oan này quá thâm độc rồi. Tội danh đi theo cả đời, dù cố gắng mấy cũng không thể thoát nổi!

Kim Huệ có chút nghiến răng nghiến lợi khi nghĩ tới kẻ tên Ruby kia, trong lòng không nhịn được liên hệ chửi từ Ruby đến Lý tổng. Mặc dù hai người này không liên quan gì tới nhau, nhưng ai bảo bọn họ đều là thủ phạm làm cho cô khổ như vậy làm gì chứ?

Lão già Lý tổng này đúng là vô trách nhiệm cực kì, đi đã mấy tháng không thấy trở về, đến cả điện thoại email.. gì gì đó đều kiệm đến cùng cực!

Ngoại trừ có lần gửi bản thảo của vị tác giả trinh thám mới nổi Như Ngọc sau đó hoàn toàn bốc hơi. Thậm chí anh ta còn dám cảnh cáo cô, nếu như không có chuyện gì quan trọng mà dám gọi điện quấy rầy anh ta thì nhất định sẽ TRỪ LƯƠNG!

Trừ cái bà má anh chứ trừ.. Giao cả cái SM này vào tay bà đây, anh có tin bà đây một tay phá tan hoang nó không? Bán hết hợp đồng cho công ti đối thủ, lại đưa tin ngầm hủy danh tiếng vài người, hoặc rót cổ phần SM vào hết túi bà..

Ây, nói là nói cho bõ tức như vậy thôi chứ thực tình Kim Huệ cũng không muốn làm mấy chuyện đó. Và dù có muốn làm cũng không thể làm được thành công đâu. Cái danh xưng "thiên tài kinh doanh" của Lý tổng cũng không phải danh hão! Cô lắc lắc đầu cho đỡ mệt mỏi, tiếp tục hạ quyết tâm, sau đó nhất quyết ấn nút gọi đi! Lý tổng, chuyện này tôi cần sự giúp đỡ của anh, mặc cho bên anh đang là mấy giờ sáng, tôi nhất định phải gọi!

Quả nhiên đúng như lời suy đoán của Kim Huệ, lúc điện thoại đường dài của cô đánh tới Lý tổng vẫn còn đang say ngủ. Anh nhíu mày nghe tiếng điện thoại kêu vang, với tay tóm lấy nó, vừa tắt chuông vừa nhìn màn hình. Là Kim Huệ? Không có chuyện quan trọng Kim Huệ cũng không gọi cho anh, nhưng dù thế nào cũng không nên chọn cái giờ hoàng đạo thế này chứ!

Lý tổng ngồi nhỏm dậy, đầu đau như búa bổ, anh kéo chăn che đi thân thể rắn chắc đang hiển lộ quá nửa ra không khí. Vừa nghe Kim Huệ trình bày vài vấn đề vừa nhớ lại chuyện xảy ra trong vòng mấy tháng trở lại đây.

Anh nghe tiếnggióbiết được Tiểu Ngọc muốn trở thành nhà văn. Không cần biết mục đích của cô là gì, cũng không cần biết khả năng của cô ấy tới đâu. Lý tổng soạn ngay một bộ hợp đồng với đủ những lỗ hổng, sau đó đúng như anh dự đoán, Tiểu Ngọc gọi cho anh muốn kí hợp đồng với SM!

Không đợi cô ấy về nước, anh vội vã dùng máy bay riêng chạy tới nơi Tiểu Ngọc đang sống, dùng tài ăn nói của mình nhanh chóng lừa gạt cô kí hợp đồng vĩnh viễn gắn bó với SM.

Bố mẹ Tiểu Ngọc phản đối chuyện cô từ bỏ cơ hội nghiên cứu mà trở thành nhà văn? Không vấn đề, anh chỉ cần dùng vài câu nói, lại thêm cái danh connhà người tatrước đây bố mẹ Tiểu Ngọc cũng biết nên rất nhanh lấy được sự tin tưởng của họ. Thậm chí hai người họ còn thay hai người thuê một căn phòng lớn yên tĩnh để hai người chuyển vào sống CHUNG!

Ban đầu cũng có nhiều trục trặc, nhưng vì anh nhanh chóng thể hiện công năng của trợ lí kiêm người giúp việc nên Tiểu Ngọc cũng chỉ còn cách thuận theo mà thôi. Tốt lắm, ở chung chẳng phải chính là mở đầu của chuyện tình cảm hay sao?

Anh rất có lòng tin, ở cạnh nhau 24/7 thế này, lại thêm anh chính là người đẹp trai tiêu sái, đầy đủ công năng.. Cô ấy cảm động chắc chắn chỉ là chuyện thời gian mà thôi!

Còn về chuyện trở thành nhà văn nổi danh để đánh bại Tịnh Nhi.. Aiiii, với tư duy lô gic và sự sắp xếp thiên tài của mình làm sao Lý tổng có thể để Tiểu Ngọc phí tài năng vào việc viết tiểu thuyết tình cảm chứ? Thể loại cô theo đuổi chính là trinh thám, kinh dị!

Tối nay chính là buổi dạ tiệc ra mắt của Tiểu Ngọc, hai người tới địa điểm tổ chức từ sớm, bởi vì vui vẻ mà cả hai uống vô cùng nhiều.. Trở về được phòng nguyên vẹn như thế này cũng có thể coi như một sự may mắn rồi đi!

"Chuyện đó cứ giải quyết theo cách của cô đi!" Lý tổng chốt lại câu cuối rồi tìm cách tắt máy để tiếp tục theo đuổi mộng đẹp của mình "Tạm biệt, chúc ngủ ngon!"

"Ngủkhỉ, giờmới 3 giờ chiều.."

"Ư.. Ưʍ.. Khát nước quá!" Giọng nữ mềm mại vang vọng trong không gian yên ắng. Lý tổng hơi sững người, lúc này mới nhìn sang bên cạnh, quả nhiên còn có người!

Lúc say rượu anh đã làm gì??

Mấy hình ảnh vụn vặt nhanh chóng xẹt qua trong tâm trí... Hôn môi say đắm, bàn tay lớn xé rách váy dạ hội của cô ấy, đôi chân ngọc ngà của cô ấy quấn lấy chân anh, những cú va chạm mãnh liệt làm anh thòa mãn cả tâm hồn và thể xác..

Lại lật một phần chăn nữa ra, ngay chính giữa giường, nơi chiếc ga trắng muốt là vệt máu đỏ tươi diễm lệ vô cùng. Quả nhiên.. Quả nhiên anh và Tiểu Ngọc đêm qua vì say quá mà đã loạn tính làm bậy rồi!

"Em mau uống nước đi!"

"Cảm ơn!" Tiểu Ngọc hất mái tóc dài sang một bên, khó nhọc ngồi dậy đón lấy cốc nước trên tay Lý tổng.

Mãi đến khi uống xong nửa cốc nước ấm cô mới ngạc nhiên ngẩng đầu, bộ não thiên tài sau lúc đình trệ hoạt động vì rượu lập tức vận hành lại.

Bình tĩnh đặt cốc thủy tinh lên bàn, Tiểu Ngọc xiết tay hỏi nhỏ: "MẸ KIẾP, LÝ TỔNG CẬU TRẢ LỜI RÕ RÀNG CHO TÔI! CHUYỆN NÀY LÀ THẾ NÀO?"

*Tình địch đi lấy chồng rồi =)))