Chương 7: Thử vai cung nữ chịu chết

Sau khi lên máy bay.

Tiết Cảnh đeo tai nghe, tìm WiFi trên máy bay, mở tập chính của "Nhà hàng biển đảo".

Ngay khi màn hình mở ra, những dòng bình luận đã ào ào xuất hiện.

【Tại sao lại mời linh vật, mặc đồ như vậy thì làm được gì? Lòe người!】

【Tôi quay lại từ phút thứ 12 rồi, ha ha ha, tôi muốn xem lại cảnh Meo Meo rửa bát, quá vui sướиɠ! Tôi xin lỗi vì đã hoài nghi cô ấy!】

【Tôi cũng vậy! Xem lại niềm vui của ngày hôm nay!】

【+1, gặp lại nhau ở 12 phút 39, các đồng chí!】

"Đang nói Bánh Bao ấy à?" Trần Phong đặt biệt hiệu cho Bao Nhuyễn Nhuyễn.

Anh ấy quay đầu nhìn về phía cô gái ngồi cách đó một lối đi trên máy bay.

Cô đã đeo tai nghe chống ồn, mắt đeo kính râm, choàng chăn lông, nghiêng người ngủ.

Không tim không phổi!

Trần Phong lắc đầu, lại ghé người qua xem màn hình máy tính bảng mà Tiết Cảnh đang cầm.

Anh ấy thấy trong màn hình, Bao Nhuyễn Nhuyễn lần đầu tiên xuất hiện trong trang phục hóa trang đầy đủ.

Còn chưa có chuyện gì xảy ra đã có những dòng bình luận ha ha ha trước.

Chuyện gì đang xảy ra?

Trần Phong sắp tò mò muốn chết, muốn kéo nhanh đến phút thứ 12.

Nhưng giây tiếp theo, trong hình, Bao Nhuyễn Nhuyễn bước vào nhà hàng, đung đưa trong bộ đồ mèo béo dễ thương, móng vuốt lông xù xinh xắn cẩn thận đặt trước ngực.

Khi làn gió biển từ cửa sổ thổi vào, cô nghiêng đầu, đôi tai mèo dường như cũng lay động theo làn gió, hồng phấn dễ thương.

Lúc này bình luận là một đám 【Ồ, tôi nông cạn tôi vô tri, gameshow còn có thể mời linh vật sao? Đáng yêu quá!】, 【Có vẻ đây là Meo Meo trong Thứ bảy vui vẻ?】, 【Linh vật còn ghé thăm gameshow nhà hàng xóm à! Tự dưng có cảm giác thân thiết bất ngờ nha】, 【Mặc đồ như vậy thì có thể nấu ăn làm việc không nhỉ? Nghi ngờ】......

Trần Phong chậc chậc cảm thán: "Cô ấy đội trùm đầu, nhan sắc bị phong ấn 99%."

Mới thế khán giả đã không thể chịu nổi rồi sao?

Nếu cởi ra, nhan sắc của Bao Nhuyễn Nhuyễn vừa có thể gϊếŧ chết mấy thanh niên ru rú trong nhà, vừa có thể hạ gục đàn ông trưởng thành.

Phạm vi sát thương cực lớn.

Nếu không phải cô yêu đương mù quáng mà tự tìm đường chết, chắc chắn Giải trí Hoàng Thái sẽ không bao giờ chịu thả cô đi.

Tiết Cảnh liếc anh ấy một cái.

Trần Phong lập tức khóa mõm.

Anh ấy cúi đầu tiếp tục xem, thấy hình ảnh trên màn hình chuyển cảnh.

Bao Nhuyễn Nhuyễn đung đưa bước vào bếp, không rửa sạch đĩa bát cần dùng hôm nay mà lại mượn một cây bút để viết chữ.

Cô vẽ lên giấy một bảng bốn cột.

Khả năng tẩy rửa vết bẩn, mức độ làm tổn thương da tay, lượng hóa chất còn sót lại, hàm lượng hương liệu.

Tổng hợp bốn yếu tố......

Bàn tay mèo khổng lồ nghiêm túc tính toán trước ống kính.

Trần Phong: "!?"

Mắt anh ấy như muốn trợn lồi ra, cô đang làm gì vậy?

【Ha ha ha! Rửa bát, Meo Meo rất nghiêm túc!】

【Cứ tưởng cô ấy viết luận văn chứ! Chắc chắn là rửa bát à?】

Một loạt những bình luận cười hi hi ha ha bay qua.

Trong màn hình, Bao Nhuyễn Nhuyễn cuối cùng rút ra kết luận.

Nước rửa bát ** là lựa chọn tốt nhất, ôn hòa không làm tổn thương tay, khả năng tẩy rửa tốt và lượng hóa chất sau khi rửa lại còn sót lại ít nhất. Mua nó!"

"Đạo diễn, tôi có thể ra ngoài mua chai nước rửa bát ** không?"

Điều kỳ lạ là, khi vừa nói đến tên thương hiệu, âm thanh phát ra rõ ràng bị tạp âm thay thế.

Phụ đề cũng đã được edit làm mờ.

Sau đó, chai nước rửa bát mà cô vui vẻ mua về cũng bị tổ chương trình dùng hiệu ứng mờ che đi.

Rõ ràng là, thương hiệu này không phải nhà tài trợ của chương trình, nên chương trình không muốn lộ tên thương hiệu ra.

Cách làm này, ghét thế không biết!

Trần Phong cũng không biết nói gì cho phải.

Những dòng bình luận lướt qua màn hình cũng đã nói ra những điều sâu trong đáy lòng Trần Phong.

【Tổ chương trình, tốt nhất mấy người hãy cho tôi xem tên nước rửa bát một cách rõ ràng!】

【Có gì mà thành viên VIP xem Blu-ray như chúng tôi không thể xem?】

【Cho anh ba phút, tổ chương trình anh hãy giải thích rõ ràng cho tôi! Nếu không… Tôi sẽ quỳ xuống van xin anh nói cho tôi biết.】

【Nhìn nét bút cuối cùng cô ấy viết… Có vẻ giống chữ "s"?】

【S? Hai chữ... Nước rửa bát OS?】

【Đm, phá án! Đúng là bình luận vạn năng! Các đồng chí, tôi đi đặt hàng đây!】

Loại quảng cáo không phải của nhà tài trợ mà cứ cưỡng ép được cài vào như vậy, trái lại khiến khán giả có ham muốn mua sản phẩm.

Ngay cả ngôi sao trên TV cũng dùng loại này!

Mọi người ít nhiều đều có tâm lý đi theo đám đông, khi bình luận nói ra thì rất nhiều người đã tìm kiếm nước rửa bát OS.

Dù sao linh vật đã phân tích nghiêm túc ba trang giấy, thậm chí còn tham khảo nhiều bài nghiên cứu trên mạng, trông rất chuyên nghiệp!

‘Tôi đã so sánh theo chiều ngang, tổng hợp số liệu thực nghiệm, đánh giá của người mua...."

"** trong số 13 loại thì kém nhất......"

Âm thanh của Bao Nhuyễn Nhuyễn khi nhắc đến tên thương hiệu trong cảnh quay lại bị tắt tiếng.

Nhưng trong khu bình luận luôn có các thám tử.

【Hai chữ à?】

【Khá lắm! Tôi cảm thấy chữ cuối cùng cô ấy khoanh tròn có một nét như chữ "h".】

【Hình như còn có chữ "s"?】

【Thương hiệu Siêu Sạch à?】

【Trời ơi, hôm qua trong đợt siêu sale 618 tôi vừa mua combo 3 chai lớn!】

【Ôi không, cảm ơn Meo Meo, lập tức trả hàng.】

Tất cả các bình luận đều bàn về nước rửa bát.

Và sau đó, mọi người đều nhìn thấy cảnh mèo lớn rửa bát trên màn hình.

Cô vỗ vỗ hai cái, cởi bỏ hai vuốt mèo, lúc đầu bình luận vẫn cười hi hi, nhưng khi thấy cô lộ ra một đôi tay mảnh mai không bằng một phần ba tay áo bằng vải dày của bộ đồ mèo béo.

Tay ngọc trắng muốt, ngón tay thon dài, mịn màng hình cọng hành lá.

Khi nắm lấy đĩa bát bẩn dính dầu mỡ, các dòng bình luận đều phát ra tiếng thở dài "a".

Không ai nghĩ rằng, từ bộ đồ hóa trang hài hước đó lại xuất hiện một bàn tay xinh đẹp dù đánh đàn hay pha trà đều không hề có vẻ không hài hòa chút nào.

Ngay cả mùa hè khô nóng cũng bị làn da trắng lạnh ấy xua tan.

【Phúc lợi cho ai mê tay!】

【Hơi bất ngờ, tay này tôi có thể xem miễn phí sao?】

【Bỗng nhiên hiểu tại sao Meo Meo lại quan tâm đến nước rửa bát đến vậy rồi, với một đôi tay đẹp như thế, tất nhiên phải tìm loại tốt nhất!】

Trên màn hình, mèo lớn nhanh chóng nghiêm túc đeo thêm hai lớp găng tay cao su, động tác này hơi quá mức, nhưng sau khi nhìn thấy bàn tay xinh đẹp, mọi người đều cảm thấy rất bình thường.

Mà cô rửa sạch mọi ngóc ngách của bát đĩa, cuối cùng còn rửa lại bằng nước nóng đun sôi, rồi lại nghiêm túc đề nghị đạo diễn Trịnh mua tủ khử trùng.

"Bệnh từ miệng mà vào. Khử trùng là có trách nhiệm với sức khỏe."

Khán giả cảm thấy vừa buồn cười vừa xúc động.

【Cô ấy thật chu đáo.】

【Nếu mỗi quán đều có người rửa bát có trách nhiệm như cô ấy, tôi cũng có thể yên tâm cho con cái đi ăn.】

【Không ngờ một linh vật, trong sinh hoạt còn cầu toàn hơn cả tôi!】

【Chỗ này cần phải @OS, anh đã nợ Meo Meo một khoản tiền quảng cáo!】

【Đạo diễn, mua tủ khử trùng đi!】

Cảnh quay ba mươi phút sau không liên quan gì đến Bao Nhuyễn Nhuyễn nữa.

Nhưng Trần Phong hít một hơi thật sâu, đã hoàn toàn hiểu tại sao cô lại có thể lên hot search.

"Anh Tiết, ánh mắt của anh đúng là tuyệt vời!"

Tiết Cảnh đang ở trong khoang hạng thương gia, cặp chân dài hoàn toàn có thể duỗi thẳng, không tự nhiên xê dịch.

Lần đầu tiên bị khen hơi chột dạ.

"A, chẳng lẽ thần chú sáu chữ ngày đó anh niệm có tác dụng thật?"

"......"

Mà giây tiếp theo, điện thoại của họ rung lên.

Hộp thư công việc mà phòng làm việc để lại trên Weibo nhận được thư chưa đọc.

【Xin chào, tôi là người được đạo diễn Trịnh giới thiệu, giám đốc marketing của OS Chu Quảng Sinh. Xin hỏi linh vật mèo lớn có muốn trở thành bạn thân của thương hiệu chúng tôi không?】

Trần Phong: "......"

Sau một lúc im lặng, anh ấy nuốt nước bọt.

"Anh Tiết, OS là thương hiệu mà anh chơi đầu tư mua lại khi đang học đại học đúng không? Chẳng lẽ... doanh số của OS tăng vọt vì cô ấy?"

Tiết Cảnh gọi tiếp viên hàng không mang cho một ly rượu vang, rồi chuyển sang tài khoản công ty trên máy tính bảng.

Anh nhìn một cái, đọc được số liệu trên màn hình:

#Doanh số bán hàng trong một giờ của OS tăng 2549% so với cùng kỳ#

Đôi mắt hoa đào của anh giật giật.

*

Tại trung tâm thương mại Giang Thành, tầng 30 tòa cao ốc Hằng Diệu.

Trước văn phòng Tổng giám đốc.

"Sếp Lục, sự cố thang máy đột xuất đã bồi thường xong, phòng PR cũng đã phát thư xin lỗi, nhưng giá cổ phiếu của chúng ta vẫn đang giảm."

Lục Văn Diệu không ngẩng đầu lên, vẫn đang xem qua tài liệu đầu tư trước mặt.

Anh ta nhíu mày, tỏ ý đã biết.

Nhưng trợ lý vẫn không rời đi.

Lục Văn Diệu khó chịu ngẩng đầu lên.

Mấy ngày nay anh ta bị người nhà hỏi han, tại sao lại xảy ra sự cố nữ diễn viên nhỏ Bao Nhuyễn Nhuyễn gây náo loạn tại lễ đính hôn.

Ngay cả Đường Vũ Hinh thông minh luôn hiểu chuyện cũng khóc lóc, nói bây giờ cô không có mặt mũi gặp ai nữa.

Anh ta chịu áp lực từ hai phía.

Nhưng anh ta không thể nói ra rằng, lý do anh ta hẹn hò với Bao Nhuyễn Nhuyễn hoàn toàn là để kí©h thí©ɧ Đường Vũ Hinh.

Anh ta và Vũ Hinh đã hẹn hò bí mật nhiều năm, nhưng cô chỉ tập trung đóng phim, không muốn công khai mối quan hệ, luôn nói với anh ta hãy đợi thêm vài năm nữa.

Vì vậy anh ta mới giả vờ thích Bao Nhuyễn Nhuyễn, cô gái có ngoại hình khá giống Vũ Hinh, khiến cô ghen tuông, kết hôn với anh ta.

Ai ngờ Vũ Hinh đổi ý, sẵn sàng từ bỏ sự nghiệp mấy năm để theo anh ta, nhưng Bao Nhuyễn Nhuyễn lại ngu ngốc đến buồn cười, còn tưởng mình xinh đẹp là có thể được anh ta thích, dính lấy không buông!

Cũng không nhìn lại xem, cô có chỗ nào xứng với anh ta, dựa vào diễn xuất của cô hay dựa vào cô bị khán giả chê tập thể?

Nhà họ Lục giàu có, một kẻ ngây thơ ngu dốt như cô có thể vào được?

Anh ta muốn đạp cô ra ngoài, để công ty giải trí dưới trướng của mình chấm dứt hợp đồng với cô, cấm sóng cô trong giới giải trí, nhưng lại bị Vũ Hinh nhân từ ngăn cản.

Nói gì mà cô chỉ quá si tình với anh ta mà thôi, không phải tội lớn gì, nên tha thứ cho cô.

Còn muốn Bao Nhuyễn Nhuyễn tiếp tục ở lại công ty, về sau xem cô như đàn em mà chiếu cố thật tốt.

Buồn cười!

Nhưng chỉ cần Vũ Hinh vừa rơi nước mắt, anh ta lại không thể từ chối.

Lục Văn Diệu nhíu mày khó chịu.

Không đè chết Bao Nhuyễn Nhuyễn mới khiến cô gây ra vụ ồn ào tại lễ đính hôn, khiến anh ta mất mặt, khiến anh ta phải ngày ngày phải dỗ dành Vũ Hinh và hai bên gia đình.

Mấy ngày nay anh ta rất bực tức, khó chịu nhìn trợ lý: "Còn gì nữa không?"

Trợ lý nuốt nước bọt: "À, thương hiệu nước rửa bát Siêu Sạch mà chúng ta mua lại tháng trước, trong vòng ba giờ đã có 39.435 đơn hàng bị hủy."

Lục Văn Diệu ngạc nhiên: "Nguyên nhân gì?"

"Ờm, một linh vật mèo, trong chương trình truyền hình thực tế về nhà hàng đã nói xấu Siêu Sạch."

Trợ lý dũng cảm đưa điện thoại cho anh ta.

Lục Văn Diệu nheo mắt nhìn.

Hai năm gần đây, thương hiệu OS bỗng dưng nổi lên, trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của họ.

Không lẽ là OS gây rối?

Trợ lý bấm vào điện thoại di động trước mặt: "OS vừa mời cô ấy làm bạn thân nhãn hiệu. Đây là một đoạn video quảng cáo ngắn."

Quả nhiên là OS.

Lục Văn Diệu nhíu mày.

Trên màn hình điện thoại trước mặt, ngay lập tức xuất hiện một chú mèo đáng yêu đang lắc eo.

"Những vết bẩn nhìn thôi đã khϊếp, hãy dùng OS tẩy sạch bay!"

Giọng nói cô trong trẻo, xuyên qua màn hình, trực tiếp đâm vào Lục Văn Diệu.

Dường như cô đang mắng gì đó rác rưởi.

"Thứ bẩn thỉu! Giống như những gã đàn ông xấu xa, mau mau biến đi!"

Lục - gã đàn ông xấu xa mới được phong trên mạng - Văn Diệu: "......???"

Xin lỗi, cảm thấy bị chỉ ngầm!

*

"A? Siêu Sạch là nhãn hiệu của nhà tôi?"

Tại khách sạn, sau một ngày rửa bát đĩa đến kiệt sức, Lục Văn Hạo nằm nhoài trên giường, nghe lời của quản lý, ngạc nhiên mở mắt.

Khóe môi quản lý Lưu Hiệp giật giật.

Thì ra cậu chủ ngay cả tên sản nghiệp của nhà mình cũng không nhớ?

"Anh trai tôi làm sao có thể tạo ra thứ tệ nhất trong ngành được? Không thể nào đâu, chắc chắn là mấy cấp dưới đã ăn bót cắt xén nguyên vật liệu, giấu anh ấy, khốn nạn!"

Lục Văn Hạo tức giận ngồi dậy.

Nếu công ty có thêm những người có trách nhiệm, anh trai anh ta đâu phải ngày ngày tăng ca, cực khổ đến vậy.

Anh trai anh ta cũng chỉ là con người chứ không phải thần thánh gì, làm việc đến mức ho ra máu, làm sao có thể quan tâm đến tất cả chi tiết được.

Mấy người này ngồi ăn rồi chờ chết, cầm tiền lương cao như vậy, kết quả còn không ra sức bằng một fan của anh ta.

"Anh nói cô ấy thông minh như vậy có phải là quản lý fanclub của tôi không?"

Lưu Hiệp nhìn anh ta với vẻ ngờ vực: "Ai?"

Lục Văn Hạo trợn trắng mắt.

Lần sau có cơ hội anh ta sẽ tự hỏi!

*

Sau khi giành thời gian quay video quảng cáo ngắn cho nước rửa bát OS trên máy bay, Bao Nhuyễn Nhuyễn vừa ra khỏi máy bay đã thấy trên mạng có rất nhiều lời khen ngợi dành cho "mèo lớn".

Từ khóa #Mèo hài hước# đã có 150 triệu lượt xem.

Có người khen cô dễ thương, có người khen cô giỏi, thậm chí còn có người theo trào lưu mua nước rửa bát của cô, cái gì cũng có.

Tham gia thông cáo an toàn, con đường này không tồi.

Bao Nhuyễn Nhuyễn rất hài lòng với tiến triển hiện tại.

Với thu nhập từ quảng cáo, cô cũng rất hài lòng.

Cô lại mua men vi sinh và vitamin của một shop trên Taobao.

Kiếm thêm được ít tiền nữa, cô sẽ mua nhân sâm để bồi bổ cơ thể.

"Thêm vào giỏ hàng trước......" Bao Nhuyễn Nhuyễn cầm điện thoại.

Không lâu sau, cô đến tòa dạy học được đoàn phim thuê để thử vai.

Trước khi bước vào phòng thử vai, Tiết Cảnh lại nhắc nhở cô một lần nữa.

"Vai cung nữ này, số lượng lời thoại không nhiều, nhưng cô phải ghi nhớ nội dung chính của nhân vật này: Cô ấy một lòng bảo vệ chủ nhân, sẵn sàng hiến dâng mạng sống của mình."

"Đi thôi."

Bao Nhuyễn Nhuyễn chưa kịp mở miệng, anh đã ra hiệu cho cô ra khỏi xe, còn anh thì lấy điện thoại ra.

Cô chỉ có thể nhún vai, lặng lẽ bước vào tòa nhà thử vai.

Phòng hẹn ở tầng 10.

Khi cô đến nơi, cô thấy tất cả các ghế chờ đều đã có người ngồi, trên đất trống cũng có không ít người đang đứng

Những người chờ thử vai này đều là nam nữ trẻ tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, trang phục tươi trẻ.

Nhân viên đưa cho Bao Nhuyễn Nhuyễn một thẻ công tác: "Cô là số 98, đợi gọi tới thì bước vào phòng bên trong."

Bao Nhuyễn Nhuyễn chớp mắt.

Những nhân vật nhỏ này cũng có nhiều người thử vai vậy sao.

May mà cô không có bệnh sợ đám đông, nếu khong vài phút đã muốn chạy trốn.

Bao Nhuyễn Nhuyễn nhìn xung quanh phòng, chọn một chỗ trống gần cửa sổ nhất.

Nhìn đoạn kịch bản trong tay… Chết vì cứu tiểu thư, Bao Nhuyễn Nhuyễn nghiêng đầu.

Chỉ trong chốc lát, gương mặt nhỏ nhắn của cô đã mang vẻ đau đớn, cô ôm ngực, nghĩ về vô số lần phải trải qua cơn đau khi chết.

Nỗi sợ hãi cuộn trào dâng lên.

"Thật sự có người tình nguyện chết ư?" Bao Nhuyễn Nhuyễn lầm bầm.

Dù có đau đớn đến đâu, cô cũng muốn cố gắng đến hơi thở cuối cùng.

Sống sót mới có hy vọng, cô chỉ muốn sống lâu hơn bất kỳ ai!

Cô không muốn tiếp tục trải qua nỗi đau đớn của cái chết lặp đi lặp lại!

Mà ở thế giới này, chết chính là hết ư?

Bao Nhuyễn Nhuyễn thở dài, đôi mắt long lanh tỏa ra mong muốn sống mãnh liệt.

"Tôi muốn sống đến cùng......"

Bên cạnh cô, một nam thanh niên mặc đồ đen ban đầu nhắm mắt, đột nhiên mở đôi mắt nhỏ ngái ngủ, nhìn về phía người vừa nói chuyện là cô.

Khi nhìn thấy đôi mắt thanh tú phía trên chiếc khẩu trang và ý chí sống sót mãnh liệt trong đôi mắt cô, đôi mắt nhỏ đang buồn ngủ của anh ta lóe lên một tia ngạc nhiên!