Chương 10: Thần thϊếp tội không đáng chết!

Đoàn phim tháng Bảy, phải đối mặt với nhiều lớp trang phục cổ trang, đội tóc giả dài, khá là nóng.

May mắn là Hàn Mạch có thể chất ít đổ mồ hôi.

Bình thường với những cảnh quay trong nhà, dù không có điều hòa thì chỉ cần có quạt thổi gió và quạt tay, anh ta vẫn cảm thấy ổn.

Nhưng hôm nay, anh ta còn chưa mặc bộ áo dài ba lớp, chưa kịp đội tóc giả đã cảm thấy ngực nóng nực, má đã hơi ửng đỏ.

Bởi vì có một loại cảm giác nóng mặt gọi là nói oan người ta.

Bây giờ anh ta... hơi nóng.

Bởi vì đã nói oan hai lần.

Hàn Mạch ho nhẹ một tiếng, tay phải nắm đấm che miệng để che đi sự lúng túng, rồi bước nhanh về phía phòng hóa trang của các diễn viên chính.

Phòng hóa trang dành cho diễn viên chính và phụ là riêng biệt.

Hàn Mạch vừa ngồi xuống thì nhận được lời chào hỏi từ nữ chính.

"Mặt thầy Hàn sao đỏ thế, bị nắng sao?"

Hàn Mạch: "..."

"Tình cờ tôi có kem chống nắng thương hiệu đại diện, thầy Hàn lấy một tuýp đi, SPF 50, thích hợp cho da ửng đỏ, nhạy cảm."

Cắm đao lần hai.

Mí mắt Hàn Mạch khẽ giật: "Không cần, cảm ơn."

Anh ta nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không đến một lát, điện thoại rung lên.

【Lục Văn Hạo: Anh Hàn, anh đã gặp Bao Nhuyễn Nhuyễn chưa? Nhất định phải cẩn thận, đừng để cô ta lại gần! Anh trai em kiên quyết không liên quan gì đến cô ta, nhưng cô ta vẫn cứ điên cuồng dính lấy. Anh phải cẩn thận, bị cô ta quấn lấy thì sẽ trở nên không may mắn!】

Hàn Mạch giật mình trong lòng.

Quả thực.

Điều này không thể không phòng bị.

Lần trước anh ta lên một chương trình giải trí cùng một nữ diễn viên, đã bị các blogger gán ghép CP, phải đến một năm sau khi chuyện tình của cô gái đó bị vạch trần mới thoát ra được.

Một lần bị rắn cắn, sợ dây thừng mười năm.

Bây giờ anh ta đã sợ rồi.

Huống hồ Bao Nhuyễn Nhuyễn còn có tiền lệ, cô khiến lễ đính hôn của Lục Văn Diệu và Đường Vũ Hinh trở thành trò đùa trong giới.

Mặc dù Lục Văn Hạo tin tưởng phẩm hạnh của anh trai mình, nhưng rất nhiều người trong giới đều cho rằng Lục Văn Diệu chẳng có gì trong sạch cả. Bao Nhuyễn Nhuyễn thất bại trong việc trở thành người thứ ba chen chân vào, Lục Văn Diệu cũng thực sự đã bắt cá hai tay.

Hàn Mạch không muốn làm thám tử, tìm hiểu sự thật.

Càng không muốn mình thành nghệ sĩ bại hoại, trở thành đề tài đồn đãi của mọi người.

Hàn Mạch lập tức cảnh giác.

"Thầy Hàn, đã chuẩn bị sẵn sàng!"

Hàn Mạch bước ra khỏi phòng hóa trang, hôm nay đặc biệt cảnh giác, giữ khoảng cách nhất định với mọi người khác giới.

Nhưng trên gương mặt anh ta vẫn luôn là vẻ ôn hòa như gió xuân ấm áp, khiến người ta không nhận ra điều gì khác lạ.

Cho đến khi trước ống kính...

Đây là một cảnh rất nhiều người.

Truy hỏi những tội ác của yêu phi, đày yêu phi vào lãnh cung.

Ánh sáng và phông nền của đoàn làm phim sử dụng màu vàng tối như đã ngâm mực và đỏ thẫm, ám chỉ kết cục của kẻ xấu xa, cùng đường mạt lộ.

Trong bối cảnh ảm đạm, đám mỹ nhân vào vai cung phi đều vào vị trí, mặc xiêm y lộng lẫy, đầu đội kim thoa ngọc quý, cũng tựa như bị phủ một lớp màu xám.

Nhưng lại có một dáng vóc mảnh mai, thanh thoát đứng trong góc tối, mặc một bộ cung trang màu xanh nước biển, khuôn mặt nghiêng thanh tú như ngọc, trắng mịn quyến rũ nhưng lại toát lên một màu sắc lung linh dễ vỡ.

Cô hơi nghiêng đôi mắt, một đôi mắt phượng đầy nước long lanh như ngọc quý thuần khiết, điềm đạm đáng yêu nhìn về phía mọi người.

Đôi mắt ấy như biết nói chuyện, bên trong chứa muôn vàn uất ức.

Dường như, cô bị mọi người trong thiên hạ phụ, chứ không phải cô làm ác, phụ người trong thiên hạ.

Hàn Mạch chỉ cần liếc mắt một cái đã bị choáng ngợp.

Cảm giác nổi da gà khó tả bò lên từ xương cụt!

Đây là yêu phi?

Cô trông giống như một người tốt vô tội bị yêu phi hãm hại!

Đây là lần đầu tiên Hàn Mạch nhìn thấy Bao Nhuyễn Nhuyễn ngoài đời thực.

Trước đây nhìn ảnh, anh ta biết cô xinh đẹp.

Nhưng anh ta hoàn toàn không ngờ, một cô gái luôn muốn dựa vào quy tắc ngầm, lại có thể có ánh mắt yếu đuối, xinh xắn như nai con như thế!

Anh ta đã xem qua video diễn xuất trước đây của cô, khóc như cười, khi cảm xúc thì ánh mắt đờ đẫn giống như bị mù, hoàn toàn không có năng khiếu và kỹ xảo diễn xuất, còn tệ hơn cả diễn viên mới vào nghề.

Vậy nên... vẻ đáng thương này là bản chất thật của cô?

Cô gái khiến Lục Văn Hạo chửi rủa, tránh xa không kịp, lại hiền lành vô hại đến thế ư?

Đối mặt với đôi mắt ngây thơ ấy, đàn ông rất khó trách móc nặng nề.

"Thầy Hàn, chúng ta diễn qua một lần rồi bấm máy nhé."

Hàn Mạch bỗng nhiên hoàn hồn, chuông báo động trong lòng vang lên ầm ĩ!

Anh ta đã quá chủ quan rồi!

Cô gái có thể quấn lấy Lục Văn Diệu, ngoài ngoại hình bên ngoài, chắc chắn tâm cơ không phải tầm thường!

"Nhất định phải cẩn thận, đừng để cô ta lại gần...bị cô ta quấn lấy thì sẽ trở nên không may!"

Tin nhắn nhắc nhở của Lục Văn Hạo vang vọng trong đầu anh ta.

Ánh mắt Hàn Mạch nhìn Bao Nhuyễn Nhuyễn thoáng chốc trở nên cảnh giác.

Anh ta đang chuẩn bị cẩn trọng dời mắt, ai ngờ Bao Nhuyễn Nhuyễn cũng đang nhìn anh ta.

Chỉ là, cặp mắt đáng thương kia như nhìn thấy một con thú dữ hung tợn nào đó, tránh né như rắn rết, ngay lập tức bối rối rời đi.

Cô kéo vạt váy lụa thêu bướm kéo dài trên đất, lùi lại ba bước như một con chim nhỏ hoảng sợ, đứng sau lưng phó đạo diễn vai rộng.

Cô thậm chí lấy kịch bản, tức thì che khuôn mặt mình.

Hàn Mạch: "???"

Tiếp cận đã nói đâu?

Hoàn toàn không có.

Đây là đang tránh... anh ta ư?

"Quả nhiên là nhằm vào mình."

Bao Nhuyễn Nhuyễn yên lặng lầm bầm.

Hàn Mạch này, vừa ra đã nhìn chằm chằm vào cô.

Còn là ánh mắt "không có ý tốt" khiến cô lạnh gáy nữa.

Luôn có điêu dân muốn hại cô.

Cô chỉ là một người lao động bình thường, chỉ muốn thành thật kiếm sống, từ từ rửa sạch thanh danh, an toàn khỏe mạnh rồi rời khỏi làng giải trí, tại sao lại khó khăn như vậy?

Bao Nhuyễn Nhuyễn chỉ muốn in đậm bốn chữ lớn "Chớ hại bà đây" dán lên người, để đuổi tà trừ quỷ.

"Bao Nhuyễn Nhuyễn đâu? Qua đây, tôi hướng dẫn cho cô vài cảnh."

Phó đạo diễn vẫy tay, muốn chỉ dẫn cô.

Kết quả anh ta vẫy tay một hồi không thấy động tĩnh, quay lại mới thấy cô đã đứng sau lưng từ lúc nào.

Mà cô trưng bộ mặt ngây thơ ngoan ngoãn, nghe anh ta nói từ lâu.

Phó đạo diễn ngẩn ra.

Ngay cả Hàn Mạch đang đi tới cũng nhìn cô đã "vào vị trí" một cách phức tạp, lộ vẻ trầm tư.

Bao Nhuyễn Nhuyễn bị anh ta nhìn mà thấy khó chịu toàn thân, hơi nghiêng người, nâng cao vạt váy lộng lẫy lên một chút, lại gần phó đạo diễn thêm vài phần như để cầu che chở.

Nhưng hành động nghiêng tai lắng nghe này cộng với việc cô nâng váy hóa trang của yêu phi, khuôn mặt trắng ngần, đôi mắt hơi hồng như con chim nhỏ dựa dẫm, khiến phó đạo diễn tràn đầy lòng nhiệt tình chỉ bảo. Ngay cả Hàn Mạch luôn đòi hỏi nghiêm khắc về thái độ làm việc cũng có phần thay đổi quan niệm.

Người sẵn sàng lắng nghe và học hỏi như vậy, làm sao diễn xuất lại kém như vậy?

Có phải trước đây không có ai chỉ dạy?

"Cảnh này cô khóc như thế nào chính là mấu chốt. Tội lỗi của cô bị phơi bày, âm mưu bao năm đổ sông đổ biển, cuối cùng không thể được sủng ái nữa. Lúc này cô đau khổ tuyệt vọng, lại sợ bị trừng phạt nặng. Dù sao hoàng đế giận dữ, xác chết rải đầy..."

Xác chết rải đầy, máu đọng ba thước.

Hít!

Có hình ảnh rồi.

Sống lưng Bao Nhuyễn Nhuyễn lạnh buốt.

Cô nhớ lại lúc trong trò chơi, đã từng gặp một gã đàn ông lực lưỡng nghi ngờ bị tâm thần, dù chỉ vô tình đυ.ng vai, gã ấy đã lấy dao ra đâm về phía cô.

Toàn thân, tay chân, mắt mũi đều là máu.

Cô run lên một cái.

Nhất định phải khống chế đối phương trước khi đối phương tấn công!

Phó đạo diễn: "Hiểu chưa?"

"Ừm." Bao Nhuyễn Nhuyễn gật đầu nghiêm túc, hít một hơi thật sâu.

Vẻ nghiêm túc này của cô khiến phó đạo diễn rất hài lòng.

Phó đạo diễn giơ tay lên: "OK, vậy cô đi diễn qua một lần với thầy Hàn trước. Lát nữa bấm máy, cô lập tức chạy lại quỳ xuống trước mặt anh ấy..."

Lời còn chưa dứt, trước mắt anh ta đã lướt qua một bóng hình thanh mảnh, nhanh đến mức suýt không nhìn thấy.

Vừa quay đầu lại thì thấy Hàn Mạch đã ngỡ ngàng, cũng không kịp đón được cô...

Phó đạo diễn: "!"

Chưa bao giờ thấy ai nghe lời như thế!

Cô quá nhanh.

Hàn Mạch còn đang nghe chỉ dẫn thì một làn hương ngọt ngào hỗn hợp của việt quất và hoa lan đã tràn vào mũi anh ta.

Nháy mắt, chiếc đai lưng áo bào rồng vàng chín vuốt, đính ngọc của anh ta đã bị một đôi tay trắng muốt níu chặt lấy.

Những ngón tay mềm mại như xuyên qua lớp vải, truyền đến cảm giác bị nắm chặt.

Hàn Mạch: "!"

Sắc mặt anh ta tái đi.

Vừa rồi cô tránh né anh ta, thì ra là lạt mềm buộc chặt!

Cô đang đợi anh ta ở đây!

Hàn Mạch giằng co, vậy mà không thoát ra được khỏi bàn tay cô.

Anh ta giận dữ hét lên: "Buông ra!"

Nhưng khi cúi xuống, lại bắt gặp một đôi mắt đẹp hoảng sợ, đầy mong muốn sống sót và ăn năn.

Bao Nhuyễn Nhuyễn hé môi đỏ hồng, giọng nói thê lương thảm hại: "Thần thϊếp tội không đáng chết..!"

Cô không muốn chết.

Hàm ý nồng đậm trào ra từ đôi mắt biết nói.

Như thể cái chết là nỗi sợ hãi lớn nhất của cô, chỉ cần được sống, cô sẵn sàng đổi lấy bất cứ giá nào.

Khát vọng sống còn như hữu hình hóa, đẩy mạnh về phía Hàn Mạch, cuồn cuộn dâng trào!

Hàn Mạch choáng váng trong giây lát.

Phó đạo diễn bên cạnh gật đầu liên tục: "Không sai, rất căng thẳng, khóc đi, bây giờ khóc lên nào!"

Câu "khóc lên" vừa được nói ra, đã đánh thức Hàn Mạch.

Nhưng ngay lúc anh ta nghĩ, nếu cô không khóc được, anh ta sẽ kiên quyết phản đối việc dùng thuốc nhỏ mắt giả khóc…

Thì vô tình bắt gặp một gương mặt nhỏ trắng bệch ướt đẫm lệ.

Trán nhỏ nhắn thanh tú, thậm chí còn lồ lộ vài giọt mồ hôi trong suốt, làm ướt đôi ba sợi tóc mái đen nhánh.

Trong đôi mắt hoảng loạn ấy, nước mắt như hạt ngọc trai đứt dây, không ngừng tuôn trào, lăn dài trên gò má.

Cô thậm chí còn đỏ cả vành mắt, đuôi mắt cũng mang vẻ đáng thương đi đến cùng đường.

Toàn thân phập phồng, khóc đến mức thở không ra hơi, sắp ngất xỉu đến nơi.

"Tha cho thần thϊếp đi mà!"

Tiếng khóc thảm thiết đáng sợ, như đã rót cả tâm hồn vào đó!

Hòa làm một thể với Quý phi sợ chết!

Cô đã trở thành nhân vật.

Nhân vật đã trở thành cô.

Trong giây phút ấy, hoàn hảo không tì vết!

Hàn - đòi hỏi rất cao, chuẩn bị đen mặt bất cứ lúc nào - Mạch: "...!"