Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ

Chương 47

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nếu như mọi ngày, sau khi đi một đoạn đường dài cộng với căng thẳng đầu óc vừa xong thì Vệ Tử đặt lưng xuống giường là có thể ngủ được ngay. Nhưng hôm nay cô nằm trên giường mà đôi mắt vẫn thao láo, mỗi lúc thêm tỉnh táo, chằng hề thấy buồn ngủ chút nào.

Cuối cùng Vệ Tử quyết định ngồi dậy đi xuống giường, rón rén mặc quần áo, thu dọn đồ đạc, nhẹ nhàng gọi điện thoại hẹn tài xế taxi, tới khi đi đến cửa phòng khách, tiếng động từ phía sau đột nhiên vọng lại làm cô giật mình làm rơi túi hành lý trong tay.

Đứng dậy từ chỗ tối trên chiếc ghế sô pha, giúp cô nhặt hành lý gọn nhẹ, phủi phủi lớp bụi không hề có, sau đó Nhiệm Nam Hoa đưa trả nó lại cho Vệ Tử.

“Sao anh lại ở đây!” Vệ Tử nén giọng xuống chất vấn Nhiệm Nam Hoa, sau khi nhận lại bọc hành lý, cô vốn định đi ra khỏi nhà như kế hoạch, song nhìn thấy anh ta cứ lù lù ở đấy cô lại cảm thấy có gì đó không ổn, vì thế chậm rãi nói: “Ừm, tôi ra ngoài có chút việc”.

“Cuối cùng thì cô vẫn chọn anh ta.” Nhiệm Nam Hoa nói, Vệ Tử nghe thấy giọng của đối phương không còn vang như ban ngày, có lẽ là do đã lâu không nói chuyện, nên nó có chút khàn khàn.

“Sao cơ, anh, anh nói cái gì?” Vệ Tử lắp bắp phản bác lại, nhưng không hiểu sao cô cảm thấy rất yếu ớt, cô tự biện minh rằng vì mình chưa bao giờ phải lén lén lút lút như vậy.

“Lẽ nào lúc này cô ra ngoài không phải để tìm anh ta? Chắc chắn cô biết anh ta đang ở đâu, tôi không quan tâm đến việc đó, cái mà tôi quan tâm là, có phải thấy anh ta đã làm cho cô nhiều việc hơn nên cô chọn anh ta?” Dù sao cũng là luật sư nên cả một câu dài kia Nhiệm Nam Hoa nói liền một hơi không nghỉ.

“Tôi không hiểu anh đang nói chuyện gì.” Vệ Tử không trốn tránh, cô quả thật không hiểu Nhiệm Nam Hoa đang nói đến chuyện gì.

May mà Nhiệm Nam Hoa cũng coi là hiểu Vệ Tử, anh ta kiên nhẫn hỏi tiếp: “Cô biết Hình Mãn Tinh, có thể cô đã từng gặp ông ta?”.

Vệ Tử do dự gật đầu, vô số dấu hiệu cho thấy ông Hình chính là Hình Mãn Tinh.

“Thế cô không thắc mắc vì sao ông ta chủ động từ bỏ cuộc sống tự do ở bên này, quay về nước ngoan ngoãn ăn cơm tù sao?”

Vệ Tử lắc đầu, cô đương nhiên hiểu được kiến thức thông thường này. Dưới ánh trăng sáng, nhất cử nhất động của Vệ Tử hoàn toàn phơi bày trong mắt của Nhiệm Nam Hoa, còn Nhiệm Nam Hoa xảo quyệt giấu mình ở chỗ tối, khuôn mặt đen sì, cảm giác nói chuyện với một người không nhìn rõ nét mặt thật kỳ cục.

“Anh ta đã làm được những việc này, còn tôi thì không, nếu như cô vì thế mà chọn anh ta thì tôi không trách cô.” Giọng nói của anh ta có vẻ rất buồn.

Vệ Tử im lặng một lúc, một lần nữa đặt hành lý xuống sàn, chạy đi bật đèn, nói chuyện mà không nhìn thấy mắt của đối phương, cô quả thực không quen.

Khi quay người lại nhìn Nhiệm Nam Hoa, một lần nữa cô giật mình, con người mặc bộ quần áo nhăn nhúm, râu ria xồm xoàm, tóc xù lên như gai nhím này, nếu đi vào trong sân trường trước đây, chắc chắn sẽ có người không thể nhận ra anh ta chính là anh chàng đẹp trai phong độ của ngày trước. Bề ngoài thì khỏi cần nói, cái mà không giống ngày xưa nhất vẫn là diện mạo tinh thần, Nhiệm Nam Hoa lúc này không còn cái vẻ cao ngạo như trước nữa, vẻ mặt vô cùng ủ rũ, ánh mắt buồn bã, tất cả những điều đó đều cho thấy anh ta không được như ý.

Rút cục thì Nhiệm Nam Hoa không được như ý chuyện gì chứ, Vệ Tử đột nhiên thấy bình tĩnh hẳn lại, kéo Nhiệm Nam Hoa đến ngồi xuống ghế sô pha, rồi nói: “Tôi không cho rằng mình có sức hấp dẫn lớn đến mức khiến anh thành ra thế này, sở dĩ bây giờ anh buồn như vậy, vì giống như vừa nãy anh nói, anh không làm được, mà anh ấy làm được, anh đã thua Ngụy Hoa Tịnh rồi”.

Nói xong, Vệ Tử cảm thấy mình bỗng chốc trưởng thành, cô đã có thể hoàn toàn dựa vào khả năng phán đoán của mình để phân tích vấn đề, hơn nữa thấy phản ứng của Nhiệm Nam Hoa, cô lại càng thấy phân tích vừa rồi của cô là chính xác.

Nhiệm Nam Hoa nhảy dựng lên giống như con hổ đang ngủ bị chọc đau, anh ta hét to: “Cô nói linh tinh cái gì thế!”.

Vệ Tử sợ tiếng cãi nhau sẽ làm cho Lý Bối Bối đang ở trên gác tỉnh giấc, cô vội vàng luống cuống vỗ về anh ta: “Vậy tôi hỏi anh, anh thích tôi ở điểm gì?”.

“Đồ con gái ngốc nghếch, tôi nói thích cô bao giờ…” Nhìn thấy ánh mắt không tán đồng của Vệ Tử, giọng anh ta càng ngày càng nhỏ hơn, cuối cùng ánh mắt rời sang chỗ khác.

“Được rồi, cứ cho là anh không thích tôi, song anh rất muốn khiến tôi thích anh, thậm chí cầu xin anh làm bạn trai của tôi, đúng không?” Vệ Tử nói thuận theo câu nói của Nhiệm Nam Hoa.

Nhiệm Nam Hoa không hề do dự, gật đầu công nhận.

“Có rất nhiều cô gái thích anh, người ta kém tôi ở chỗ nào, anh sở dĩ cố chấp như vậy một phần chắc là vì ganh đua với Ngụy Hoa Tịnh, phải vậy không?”

Điều này làm Nhiệm Nam Hoa do dự một chút, song cũng gật đầu.

“Dạo này không có việc gì làm, tôi nghĩ rất nhiều. Tôi cảm thấy mình đã làm xáo trộn cuộc sống vốn có của hai người, gây ra rất nhiều bất tiện cho hai người, tôi rất áy náy, nếu có thể, quả thực tôi không muốn mắc nợ bất kỳ người nào. Anh nói vì Ngụy Hoa Tịnh làm cho tôi nhiều việc hơn nên tôi mới chọn anh ấy, bây giờ tôi nói với anh rằng không phải như vậy!” Vệ Tử từ trước đến nay chưa bao giờ nói nhiều như thế trong một lần, cô phải dừng lại lấy hơi mới có thể nói tiếp: “Tôi biết mình rất ngốc nghếch, cũng rất xui xẻo, toàn gây ra phiền phức, sau đó người khác lại phải giải quyết hậu quả thay, anh không biết tôi căm ghét điểm này ở bản thân thế nào đâu. Trong hai người, ai làm cho tôi nhiều hơn, thì sẽ khiến tôi cảm thấy càng ngốc nghếch ở trước mặt người đó hơn. Anh có thích sống cùng với một người mà làm cho anh cảm thấy mình vô cùng ngốc nghếch không? Nói cách khác, lẽ nào anh mong muốn một cô gái thích anh chỉ vì muốn đền ơn?”.

Nhiệm Nam Hoa cảm thấy vô cùng sửng sốt, anh ngẩn người nhìn Vệ Tử không nói được gì, từ trước đến nay anh chỉ dựa vào trực giác mà thấy mình bị cô hấp dẫn. Anh vốn cho rằng điều mà anh bị thu hút là khuôn mặt xinh đẹp của cô, là sự trong trắng dễ bảo của cô, nên hễ mở miệng ra là anh lại nói “đồ con gái ngu ngốc”, dĩ nhiên là vì tính anh nóng nảy, cũng chứng tỏ anh thực sự thừa nhận ý nghĩ cô “chỉ đẹp chứ không có tâm hồn”.

Hôm nay những lời nói của Vệ Tử đã làm anh hoàn toàn thay đổi suy nghĩ, câu nói của người xưa “ba ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác” vẫn còn nguyên giá trị.

“Vậy cô chọn anh ta, lẽ nào vì cô cảm thấy trước mặt anh ta cô ‘không ngốc nghếch’?” Nhẩm lại ở trong đầu những người mà mình quen biết, Nhiệm Nam Hoa vẫn chưa thấy có ai nổi tiếng “thông minh” hơn Ngụy Hoa Tịnh.

Vệ Tử đỏ bừng hai má, lấy can đảm nói: “Tôi chỉ muốn làm một số việc để bản thân bớt mắc nợ anh ấy”.

Mặc dù rất muốn, song Nhiệm Nam Hoa đã kìm nén bản thân không hỏi ngoài việc hiến dâng thân mình ra cô còn có thể làm được gì. Tối hôm nay, có lẽ từ trước đến giờ, con đường mà anh đi đã sai rồi. Anh cho rằng Vệ Tử chẳng qua chỉ là một nữ sinh vô cùng đơn giản, anh chỉ cần hăm dọa, rồi thể hiện thành ý thì cô đương nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe theo, mà không để tâm đến nhu cầu làm một người ở tầng lớp cao hơn của cô, cũng có nghĩa là, trước mặt anh cô không có cảm giác được cần đến, được tôn trọng. Mà về điểm này, anh có dùng đầu gối nghĩ cũng biết được rằng cao thủ tán tỉnh phụ nữ Ngụy Hoa Tịnh chắc chắn giỏi hơn mình.

Nhiệm Nam Hoa dần dần lấy lại lý trí, nhìn chằm chằm vào Vệ Tử: “Nếu cô thực sự biết mình đã tác động đến cái gì thì sẽ không nghĩ như thế”. Xuất thân là con cháu quyền thế, anh có sự nhạy cảm về chính trị cần phải có, một cuộc vận động đang được tiến hành, nếu như nói sự thay đổi về quyền lực bên trong của bức tường màu đỏ[1] kia, mà ngòi nổ lại chỉ vì một cô gái tát một lão già khiếm nhã, thì ai mà tin nổi?

[1] Bức tường màu đỏ: Ý chỉ Chủ nghĩa Cộng sản ở Trung Quốc.

Câu nói “người đẹp làm khuynh quốc khuynh thành”, cũng chẳng qua là như vậy!

Nhìn ánh mắt khó hiểu của Vệ Tử, Nhiệm Nam Hoa quyết định không giải thích thêm, ổn định lại tâm trạng nói: “Muộn quá rồi, để tôi đưa cô ra sân bay”.

Nói xong, Nhiệm Nam Hoa lái xe đưa Vệ Tử tới sân bay, sau khi xác nhận cô có thể tự mình làm thủ tục lên máy bay, anh ta liền quay đầu xe đi về mà không xuống xe tiễn cô. Trước đó Vệ Tử còn lo anh ta kiếm cớ để dò hỏi xem cô đi đâu, bây giờ thì cô đã trở thành kẻ tiểu nhân rồi, so với Ngụy Hoa Tịnh thì Nhiệm Nam Hoa này còn thật thà hơn nhiều.

Sau khi xuống máy bay, Vệ Tử đi thẳng đến khách sạn. Tới nơi, cô mới nhớ ra vẫn chưa biết số phòng khách sạn mà Ngụy Hoa Tịnh đang ở, đành phải vừa trách móc bản thân hồ đồ, vừa nhìn trước ngó sau trên đường đi. Mỗi khi trông thấy người đàn ông Châu Á trẻ tuổi, cô đều nhìn thật kỹ, tới lúc chân đã mỏi mà vẫn chưa tìm thấy khuôn mặt tươi cười quen thuộc kia.

Chìa khóa phòng vẫn nằm trong túi xách, Vệ Tử quyết định quay về phòng của mình nghỉ ngơi đã, nhân tiện chờ Ngụy Hoa Tịnh luôn. Nhưng vừa mở của phòng, Vệ Tử liền phát hiện một điểm bất thường, trong phòng dường như có người.

Cô vẫn chưa trả phòng, hay là nhân viên của khách sạn đang quét dọn? Vệ Tử đặt hành lý lên ghế sô pha, vào phòng ngủ kiểm tra, nhân tiện hỏi xem muốn tra người đăng ký thuê phòng thì phải tới đâu. Thế nhưng câu hỏi ấy đã không thể thốt ra vào khoảnh khắc cô mở cửa phòng ngủ.

Vệ Tử cúi xuống nhặt áo khoác và cà vạt vứt lung tung dưới sàn, rồi xếp ngay ngắn hai chiếc giày nằm cách nhau chừng một mét, sau đó nhìn về phía người vẫn đang ngủ say trên giường.

Tư thế ngủ của hắn quả thực chẳng ra sao cả, chiếc khăn trải giường vốn ngăn nắp bị hắn làm nhàu, một nửa bị nằm đè lên, một nửa hắn ôm ở trong lòng, may mà điều hòa đủ ấm, hơn nữa hắn chỉ mặc quần áσ ɭóŧ, nếu không, không bị cảm mới là lạ.

Vệ Tử từ từ tiến đến bên giường, từ trước đến giờ cô chưa từng ở gần một người đàn ông trẻ tuổi đang ngủ say như thế này, trong lòng cô thấy căng thẳng khác thường, song lại có phần tò mò. Chỉ thấy mái tóc ngắn dày của hắn được chiếc gối trắng như tuyết làm nền khiến nó càng đen hơn, dưới đôi lông mày lưỡi mác dài là hai con mắt sắc sảo vốn luôn tươi cười đang nhắm lại thành một đường thẳng, bên dưới là cái mũi thẳng tiêu chuẩn, đường viền nhân trung rất rõ, nối liền bờ môi mỏng có hình rất đẹp, cằm của hắn không góc cạnh rõ ràng giống như nhiều người đàn ông khác. Những đặc điểm đó khiến cả khuôn mặt hắn dịu dàng hơn rất nhiều, đặc biệt là khi hắn đang ngủ, thậm chí trông còn có vẻ trẻ con.

Nhìn xuống phía dưới, yết hầu gồ ra trên cổ, dường như muốn tỏ rõ chủ của nó là đàn ông, lúc này đang lên xuống đều đều. Vệ Tử vội hốt hoảng lùi ra, sau đó nhìn thấy miệng của hắn đang làm động tác nuốt, chứ không phải là thức dậy, thấy thế cô mới thôi hoảng hốt.

Do tư thế ngủ, một cánh tay và nửa thân người của hắn đều thò ra ngoài chăn, Vệ Tử nghĩ một lát, quyết định tiến đến giúp hắn đắp lại chăn, đúng lúc tay cô chạm vào chăn thì thấy trời đất quay cuồng, Vệ Tử cùng với cái chăn bị cuốn lên trên giường, rồi bị đè xuống.

Sau một tiếng la thất thanh, Vệ Tử nhìn vào đôi mắt vô cùng quen thuộc - nhưng lúc này lại có vẻ hơi xa lạ, ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào cô. Mãi một lúc lâu sau, khi Vệ Tử cho rằng hắn đột nhiên bị mất trí thì hắn buông cô ra, ngồi thẳng dậy, khoanh chân dùng tay cào cào mái tóc, sau đó hỏi: “Em đã đi chơi ở đâu? Anh tìm em nhưng không thấy nên đi ngủ trước”.

Nhìn thấy đôi mắt lim dim tỏ ra vô tội của Ngụy Hoa Tịnh, nhất thời Vệ Tử không biết nên nói từ đâu, trước hết hỏi anh ấy tại sao lại bỏ mặc cô không quan tâm, hay nói với anh ấy, mình đã quay về thành phố P rồi lại quay lại, hay trước hết kể chuyện cô đã thắng một khoản tiền lớn?

Đúng lúc cô do dự thì Ngụy Hoa Tịnh lại mở miệng nói: “Đúng rồi, anh nghe được thông tin chủ nhiệm Mã xảy ra chuyện rồi, như thế có nghĩa sẽ không có ai tìm đến làm phiền em nữa, chắc không lâu nữa có thể về nước được rồi. Trước khi về, em có muốn đến chỗ nào đặc biệt không?”. Thấy Vệ Tử không phản ứng gì, anh lập tức bổ sung: “Anh lấy nhân cách ra bảo đảm rằng, lần này tuyệt đối không bỏ mặc em ở trong khách sạn nữa! Em muốn đi đâu đều được”.

Thấy điệu bộ vô cùng hào hứng của hắn, Vệ Tử đột nhiên không muốn nói lại bất cứ chủ đề gì mà cô vừa nghĩ đến, cũng không muốn nghĩ đến chương trình đào tạo của mình, cô mỉm cười nói: “Không có, anh có ý kiến nào hay không?”.

Ngụy Hoa Tịnh nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, đưa ra ý kiến: “Ở đây thời tiết khắp nơi đều giá rét, chúng ta đến Úc đón Noel trong mùa hè!”.
« Chương TrướcChương Tiếp »