Nhìn Vệ Tử đã bớt đi phần nào ngây ngô và có vẻ tự tin, xinh đẹp hơn, trong lòng Trác Bằng Phi thấy rất xốn xang, một cô gái khờ khạo như vậy anh không bao giờ còn gặp lại nữa.
Trác Bằng Phi chờ câu trả lời của cô, về lời xin lỗi của anh.
“Sao cơ?”, Vệ Tử nhận ra rằng mình đã lơ đễnh, chắc hẳn phải là một lúc khá lâu, nên vội nói: “Không cần đâu, hôm nay tôi mời mọi người để mừng tôi tìm được công việc”.
“Thì ra là như vậy.” Trác Bằng Phi cúi mắt xuống, rồi sau đó ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, “Nếu mọi người không muốn sang đó, thì tự nhiên nhé, muốn ăn gì cứ gọi, để lát nữa tôi sẽ tới thanh toán”. Vốn dĩ Trác Bằng Phi định nói thêm câu gì đó, nhưng lại sợ khơi dậy ký ức không vui, nên đành thôi không nói nữa.
“Anh Trác quả là hào phóng quá!” Dương Sương đập xuống bàn, được lắm, chỗ Vệ Tử dễ nói thôi, nhưng đừng có nghĩ rằng để anh trả tiền mà thôi không nhắc đến chuyện báo thù nữa, hôm nay phải xử anh đã, nghĩ vậy, bèn nghiến răng quay đầu lại, bảo: “Vũ Di, gọi món đi!”.
“Tuân lệnh”, Vũ Di đưa tay vẫy người phục vu, “Cho chúng tôi mỗi người một suất ếch tuyết hấp tổ yến, vây cá phủ cơm, hai con tôm hùm, và một con cua Đế vương hấp…”.
“Tiểu Vũ, được rồi đấy.” Lưu Hiểu Tinh toát mồ hôi trán, kéo vạt áo của Vũ Di.
“Cũng tạm được rồi”, nói rồi Vũ Di quay sang người phục vụ, sắc mặt không thay đổi, “Nếu thiếu sẽ gọi thêm, chúng tôi không uống rượu, cho nước ép trái cây đi. Tôi muốn uống nước ép đu đủ”.
“Cũng giống như vậy”, Dương Sương chẳng buồn nhìn thực đơn, vì vẻ mặt của Trác Bằng Phi càng khiến cô nàng thấy hứng thú hơn, nhưng đáng tiếc là nhìn một hồi lâu vẫn không thấy vẻ mặt mà Dương Sương đã tưởng tượng ra, anh chàng này bây giờ có nhiều tiền thế sao? Hay là bị Vệ Tử làm cho mê mẩn, thay đổi phương hướng rồi? Vì ánh mắt của Trác Bằng Phi vẫn không rời khuôn mặt của Vệ Tử, nếu đã vậy thì sao anh ta lại bỏ đi sớm thế?
“Không cần.” Tránh ánh mắt của Trác Bằng Phi, Vệ Tử tuyên bố: “Hôm nay tôi mời khách, không liên quan gì đến anh, không cần anh phải thanh toán”.
“Cái gì!” Dương Sương gần như nhảy chồm lên, một cơ hội trả thù tốt như thế này không lẽ cô ngốc đó lại định bỏ qua? Nhưng nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc không có chút nào là đùa của cô, Dương Sương thấy lòng lạnh toát, rồi đưa mắt sang trao đổi với Vũ Di: Ai chạy đuổi theo lấy lại thực đơn từ người phục vụ?
Chuyện xấu hổ như vậy cả hai đều không muốn làm, nhìn sang Lưu Hiểu Tinh, thì cô nàng rụt đầu lại như đà điểu, miệng lầm bầm: “Đâu có phải mình gọi món”.
Vũ Di có vẻ tức giận: “Có gì to tát đâu, ăn thì ăn, hôm nay mình mời!”, sẽ lấy tiền trong thẻ của bố vậy, cùng lắm làm bị bố mắng cho một trận, gọi món rồi còn đổi lại, đó là chuyện tồi tệ nhất mà đời cô ấy chưa từng làm.
Vệ Tử trợn mắt nhìn Vũ Di: “Sao cậu lại phải mời?”, tuần trước cậu vừa mời rồi còn gì, hôm nay tôi muốn làm bà chủ một lần, sao ai cũng kỳ quái như vậy?
Dương Sương nhìn vẻ lơ đễnh và bị tổn thương của Vệ Tử, không kìm được muốn cấu cho bạn một cái, Vệ Tử liệu có thể không ngốc nghếch không lơ đễnh như vậy được không? Cô có hiểu bữa cơm hôm nay sẽ tiêu tốn toàn bộ số tiền sinh hoạt phí cả cả một học kỳ của cô hay không?
Dường như Vệ Tử cũng hiểu được đôi chút, bèn lấy ra một tấm thể đặt lên bàn: “Các cậu sợ rằng tớ không mang đủ tiền chứ gì? Yên tâm đi, tớ đã hỏi rồi, nhà hàng này nhận tiền qua thẻ, tiền bồi thường thuốc men và tiền làm thêm hai năm cuối đều ở cả trong này”.
Câu nói đó đã khiến cho mọi người từ giận dữ chuyển sang ngạc nhiên, Vệ Tử làm phiên dịch với mức thù lao cao nhất, mà lại những hai năm, thế thì đủ thật rồi, đủ thật rồi!
Mọi người lại càng thấy sửng sốt hơn vì cô đã không hề động đến số tiền ấy!
Nhìn vẻ mặt kỳ quái của mọi người, Vệ Tử có vẻ hơi bối rối: “Hằng ngày mình cũng không có nhiều việc phải tiêu tiền, tiền của bố mẹ cho cũng đủ trang trải”.
Hóa ra là như vậy, cô bẩm sinh đã rất xinh đẹp, da mặt mịn màng, không cần phải dùng đến các loại mỹ phẩm đắt tiền; cơ thể cô cũng đẹp, chỉ một bộ quần áo mấy chục đồng thôi nhưng khi khoác lên người thì lại tạo ra hiệu quả như bộ quần áo hàng trăm hàng ngàn đồng; cô sống có nề nếp, cả ba bữa đều ăn trong nhà ăn của trường, cũng không có thói quen ăn vặt; cô miệt mài học tập, không hề có bất cứ sở thích xa xỉ nào, chẳng khác gì đại diện của những người sống theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường!
Nghĩ đến đây, mấy người đều cảm thấy rất bất bình trong lòng, được rồi, sẽ ăn bữa cơm này mà không cần áy náy gì!
Lúc này Trác Bằng Phi cảm thấy rất bối rối, đầu tiên được chứng kiến miễn phí cảnh mấy người bạn học đối xử với nhau thân thiết như chị em, tiếp sau đó là cảnh Vệ Tử “khoe sự giàu có” của mình, bốn người bọn họ cứ thay nhau nói, nên anh căn bản chẳng có cách nào chen vào được.
“Tôi thực lòng muốn mời cơm mọi người, coi như đó là lời xin lỗi.” Cuối cùng thì Trác Bằng Phi cũng có được cơ hội để thể hiện quyết tâm của mình.
“Muộn mất rồi!” Sau khi vấn đề thanh toán bữa ăn đã được giải quyết, Dương Sương có vẻ lấy lại đầy đủ sức mạnh, “A Tử của chúng tôi vừa xinh đẹp, lương thiện, chăm chỉ, giỏi giang, lại còn biết tiết kiệm và quản lý gia đình. Một cô gái như vậy kiếm đâu ra bây giờ? Nhưng đáng tiếc, có những người đã không biết quý trọng”.
Vũ Di gật đầu cái rụp, ngắt lời Dương Sương theo cách như trong các bộ phim tình cảm mà cô nàng đã xem: “Đã từng có một tình yêu chân thành bày ra trước mặt mình, nhưng mình không biết quý trọng, cho đến khi mất đi rồi mới thấy hối hận nhưng không kịp, ôi darling, xin hãy thứ lỗi cho tôi!”.
Dương Sương cũng nói bằng giọng điệu đà, rồi đưa tay theo kiểu Hoa lan chỉ[1] hướng về phía Vũ Di: “Cậu, cậu đã làm tổn thương tới người ta, thế mà chỉ định cười cho xong chuyện à, muốn được người ta tha thứ, hãy mau làm thịt hồ ly tinh ấy để nhắm rượu đi!”.
[1] Hoa lan chỉ: là động tác đầu ngón cái và ngón giữa chạm vào nhau, ba ngón còn lại tương tự như hình hoa lan, tựa như thế tay của Quan Âm.
“Gϊếŧ người là phạm pháp đấy!” Vũ Di giả bộ sợ hãi.
“Đồ ngốc, hồ ly tinh là người à? Con người thì phải có liêm sỉ, nếu không có liêm sỉ thì không thể là con người, con người do bố mẹ đẻ ra, còn yêu quái thì do bố mẹ của yêu quái sinh ra…”
Vệ Tử không thể nhịn cười được trước màn biểu diễn kẻ tung người hứng của các bạn, quên mất sắc mặt của người đứng quan sát bên cạnh.
Cho dù là Trác Bằng Phi có giáo dục đến mấy, cho dù là người giỏi che giấu đến mấy cũng không thể giấu được vẻ khó xử, lại thấy mấy cô gái ấy nói nói cười cười, càng thu hút sự chú ý của những người xung quanh, vì thế càng cảm thấy khó xử hơn, cuối cùng thốt ra một câu: “Mọi người ăn đi nhé” rồi nhanh chóng rời khỏi đó.
Nhìn vẻ chạy trối chết của Trác Bằng Phi, Lưu Hiểu Tinh nói với các bạn: “Mọi người nghĩ xem, chúng ta làm thế có quá đáng lắm không?”.
Dương Sương trợn mắt lên: “Sao cậu cứ nói hộ cho anh ta thế, nếu còn như vậy nữa sẽ bị xét vào tội phản bội đấy, hay là để mình nói chuyện này với anh chàng Tông Bảo hay ghen của cậu nhé?”.
Lưu Hiểu Tinh mấp máy môi, không dám nói thêm câu gì nữa, cúi đầu xuống uống nước ngọt mà người phục vụ vừa mang lên.
“Thực ra, mình cảm thấy Trác Bằng Phi thực lòng muốn xin lỗi.” Vũ Di thôi cười, nói với vẻ nghiêm túc, “Nếu không thì anh ta đã chẳng phải đứng đây để chịu cảnh khó xử lâu như vậy”. Hồi còn làm chủ tịch Hội sinh viên, Trác Bằng Phi nổi tiếng là người có tác phong quyết đoán, dứt khoát.
“Mình nghe Tông Bảo nói, thực ra Trác Bằng Phi và Trình Hồng chỉ yêu nhau hơn hai tháng sau thì chia tay, rồi Trình Hồng tìm đủ mọi cách để níu kéo nhưng không thành công, còn Trác Bằng Phi sau đó cũng không yêu ai.” Nghe Vũ Di nói xong, Lưu Hiểu Tinh mới dám nói thêm.
“A Tử, cậu nghĩ sao?” Mọi người có nói gì cũng vô ích, điều quan trọng chính là người trong cuộc nghĩ gì.
“Đây là vây cá à? Sao nhìn cứ như sợi miến thế.” Vệ Tử nhìn món ăn mới mang lên với vẻ rất háo hức, rồi lấy đũa gắp lên để nhìn.
“Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi.” Ba người không biết làm gì khác ngoài việc cúi xuống ăn bữa cơm thịnh soạn hiếm khi có được.
Sau khi ăn xong, Vệ Tử cầm thẻ lên gọi người phục vụ để thanh toán, quẹt mấy lần mà vẫn không được, cuối cùng người phục vụ nói: “Xin lỗi cô, chiếc thẻ này của cô có lẽ đã lâu rồi không sử dụng, cũng có thể để cùng với vật có từ tính trong thời gian dài, nên thỏi từ bị hỏng rồi”.
Nhìn chiếc khóa từ trên ví tiền, Vệ Tử không khỏi thấy cuống quýt: “Làm thế nào bây giờ?”.
“Không có vấn đề gì lớn đâu, để hôm khác đổi một chiếc thẻ mới là được mà, nhưng chiếc thẻ đó tạm thời không dùng được, vì thế xin cô thanh toán bằng tiền mặt.”
Thanh toán bằng tiền mặt? Cô có nhiều tiền mặt như thế thì việc gì phải dùng đến thẻ? Ngân hàng không làm việc buổi tối, cô phải làm gì bây giờ?
Ủ rũ trở về chỗ ngồi, Vệ Tử nói với các bạn bằng vẻ ngượng ngùng: “Có thể cho mình mượn ít tiền trước được không? Mình đổi thẻ xong sẽ trả lại ngay”. Sau đó cô nói rõ lý do không quẹt được thẻ cho mọi người biết.
Vũ Di bèn nói ngay: “Không sao, cứ lấy tiền trong thẻ của mình trước”, nói rồi theo Vệ Tử đến trước quầy, đưa thẻ ra, thì thấy người thu tiền loay hoay một lúc rồi trả lại tấm thẻ: “Xin lỗi, thẻ của cô cũng đã hết hạn sử dụng”.
“Sao cơ?” Vũ Di thốt lên đầy vẻ kinh ngạc, bố cũng thật là gớm, bố làm thế là để hạn chế mức chi tiêu của mình? Cứ cho là kinh tế suy thoái thì cũng không thể cắt giảm tiền tiêu vặt của mình như vậy chứ! Rõ thật là, chả trách mà người dưới quyền của ông gọi ông là Hoàng Thế Nhân[2] tái thế, Vũ Di vừa thầm trách bố, vừa thấy lo lắng.
[2] Hoàng Thế Nhân: nhân vật phản diện trong tác phẩm Bạch Mao Nữ.
Không còn cách nào khác, hai người lại quay về chỗ ngồi, nói với Lưu Hiểu Tinh và Dương Sương, thế là mọi người đều lần lượt móc ví tiền của mình ra, sắp đến cuối học kỳ, gộp cả số tiền mặt và số tiền còn lại trong thẻ của mọi người cũng vẫn còn thiếu gần một nửa.
Lúc này, những người ở bàn bên lại nhìn sang, vừa nãy nhìn họ làm ra vẻ, còn bây giờ thì ngồi cười nhạo.
Lau mồ hôi trên trán, Lưu Hiểu Tinh đưa mắt nhìn xung quanh: “Theo các cậu thì để người ta đưa đến đồn cảnh sát với việc gọi Trác Bằng Phi tới để thanh toán thì việc nào xấu hổ hơn?”.
Dương Sương trừng mắt nhìn cô: “Cả hai điều đó mình đều không muốn!”, suy nghĩ thêm đi, chắc chắn sẽ có cách.
Vũ Di vỗ tay: “Thôi được rồi, hay là để mình gọi bố mình mang tiền đến”.
Vệ Tử chau mày: “Không cần đâu, như thế thật không hay”. Gia đình Vũ Di cho dù giàu nhưng cũng có chỗ khó của họ, vì cô ấy có một bà mẹ kế hơn chỉ mấy tuổi và giữa họ thường xuyên xảy ra mâu thuẫn. Mỗi lần Vũ Di từ nhà trở lại đều giận dữ chửi bới một hồi, có lúc cô nàng còn giận lây sang cả bố mình nữa. Việc đặt ra hạn mức đối với chiếc thẻ của Vũ Di chưa biết chừng cũng là ý của người mẹ kế ấy, nếu cô ấy bảo bố mình mang tiền đến, thì không biết sau đó sẽ gây ra những sóng gió gì.
Thế nên Vệ Tử gọi người phục vụ đến với vẻ rất e dè: “Tôi muốn gặp quản lý của các cô một chút có được không?”.
“Xin hỏi, chị có việc gì ạ? Bây giờ quản lý của chúng tôi đang rất bận, nếu có việc gì xin chị chờ cho một chút để tôi báo với quản lý.” Người phục vụ trả lời với nụ cười nhã nhặn.
Bỗng nhiên Vệ Tử cảm thấy trong lòng rất cảm động, mình đã ăn một bữa quá đà, thế mà thái độ của người ta vẫn tốt như vậy, vì thế cô bèn nói với giọng rất lấy làm xấu hổ: “Chiếc thẻ của tôi bị hỏng, hôm nay lại không mang đủ tiền, liệu tôi có thể nợ lại được không? Ngày mai sau khi đổi thẻ xong, tôi sẽ đến thanh toán”.
Nụ cười của người phục vụ lại càng rõ: “Hóa đơn của cô đã được thanh toán rồi, cô không biết chuyện đó sao?”.
Không chỉ có Vệ Tử, ba người còn lại đều há hốc miệng vì ngạc nhiên, cái anh chàng Trác Bằng Phi cũng thật là lương thiện, bị làm cho mất mặt như vậy rồi mà vẫn tự động đến thanh toán.
“Người vừa thanh toán là vị khách kia.” Người phục vụ nghiêng người chỉ về một phía, bọn họ quay đầu lại nhìn thì thấy một khuôn mặt tuấn tú đang cười mỉm.