Chương 5

Sau khi về phòng, Hứa Tích Sương nhận được phương thức liên lạc của bác sĩ từ Yến Ngọc Sơn, cậu nhắn lại hai chữ "cảm ơn", sau đó mở thông tin của bác sĩ ra, phát hiện đối phương cũng họ Hứa, cùng một họ với cậu.

Hứa Tích Sương thêm Wechat của vị bác sĩ này, sau đó hẹn với đối phương ngày mai làm kiểm tra tổng quát. Bác sĩ Hứa đồng ý sẽ lập cho cậu một kế hoạch bồi dưỡng sức khỏe đầy đủ trong thời gian ngắn nhất. Hứa Tích Sương hết sức hài lòng nói tạm biệt bác sĩ, sau đó nằm xuống giường, chuẩn bị ngủ bù.

Tối qua, tên chó Yến Ngọc Sơn kia chỉ biết lật qua lật lại cậu hết lần này đến lần khác, cậu căn bản không ngủ ngon được chút nào. Dù sao bộ phim của Yến Ngọc Sơn một tuần sau mới chính thức bấm máy, mấy ngày nay chỉ có nhân viên công tác bận rộn, diễn viên bọn họ tạm thời chưa có việc gì làm, tiền khách sạn đều do Yến Ngọc Sơn trả, cậu không thể không ở.

Nhân tiện, Hứa Tích Sương định tranh thủ trong mấy ngày ở đây để dùng điện thoại và internet tìm hiểu các mối quan hệ xã hội của nguyên chủ, bởi vì sau khi xuyên qua cậu không được thừa hưởng trí nhớ của nguyên chủ, tất cả hiểu biết của cậu đối với thế giới này đều đến từ cuốn tiểu thuyết đam mỹ kia.

Ngày hôm sau, trước khi Hứa Tích Sương đến phòng khám tư nhân của bác sĩ Hứa, cậu đã hiểu biết đại khái về thế giới này, đồng thời có cảm nhận trực quan về địa vị của Yến Ngọc Sơn trong giới giải trí.

Bản thân Yến Ngọc Sơn được sinh ra trong một gia đình giàu có, bạn bè từ nhỏ đến lớn đều là thiếu gia của các gia đình có quyền có thế ở thế giới này, là một nhóm người ngồi trên đỉnh kim tự tháp trong nhiều lĩnh vực khác nhau. Từ khi còn chưa thành niên, Yến Ngọc Sơn đã bước vào làng giải trí, lấy thân phận ngôi sao nhí đóng một bộ phim do một đạo diễn lớn nổi tiếng trong giới quay, xuất phát điểm vô cùng cao, mà bản thân kỹ thuật diễn của hắn cũng chẳng hề thua kém, đạt được danh hiệu Diễn viên nhí xuất sắc nhất từ rất sớm, sau khi thành niên lại ngay lập tức lấy được cúp Tam Kim*.

(Tam Kim: Ba giải thưởng danh giá nhất trong giới điện ảnh Hoa Ngữ, bao gồm Kim Mã, Kim Tượng và Kim Kê.)

Yến Ngọc Sơn không chỉ là người đứng đầu trong giới giải trí, không ai có thể địch nổi, mà hắn còn là một người toàn năng, hát bài hát mở đầu và kết thúc phim, múa ba-lê, nhảy Latin, thậm chí hắn còn từng làm giáo viên hướng dẫn của nhóm nhạc nam, hiện tại lại đầy tham vọng chuyển sang làm đạo diễn, chuẩn bị quay một bộ phim văn nghệ về đề tài tình yêu đồng tính.

Hứa Tích Sương đã biết bối cảnh của thế giới này là người đồng tính có thể kết hôn, nhưng bởi vì luật hôn nhân đồng tính mới ban hành được vài năm, cho nên người dân vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận được nó.

Bởi vì nguyên tác không miêu tả nhiều về bộ phim này, Hứa Tích Sương cũng chưa kịp xem kịch bản nên cậu không biết rốt cuộc Yến Ngọc Sơn định quay một câu chuyện như thế nào. Hơn nữa bộ phim này chưa được thông báo chính thức ra bên ngoài, hiện tại cậu chỉ biết mình là một trong những diễn viên chính, ngay cả các diễn viên khác là ai cũng không biết.

Cha mẹ thân sinh của nguyên chủ đều đã qua đời, ông bà nội nuôi y lớn lên cũng qua đời mấy năm trước, nguyên chủ quanh năm chỉ ở nhà dưỡng bệnh, đến khi hết tiền mới ra ngoài nhận công việc, người đại diện hoàn toàn nuôi thả, nhưng có tài nguyên gì tốt vẫn sẽ không để cậu bị vuột mất, nói tóm lại là rất có trách nhiệm. Nguyên chủ là một người có nhân duyên vô cùng mỏng, không giỏi giao tiếp, danh sách bạn bè từ đầu đến cuối chẳng có mấy người, đương nhiên sức khỏe của y cũng không chịu nổi để y đi giao thiệp khắp nơi.

Trong lúc Hứa Tích Sương ngồi suy nghĩ lung tung, thời gian trôi qua rất nhanh. Cậu đã làm xong cuộc kiểm tra sức khỏe toàn diện, ngồi đối diện bác sĩ Hứa, chờ bác sĩ thông báo kết quả kiểm tra của mình.

Bác sĩ Hứa là một người đàn ông trẻ tuổi nói chuyện rất nghiêm túc, tướng mạo nghiêm chỉnh, tóc không được dày cho lắm, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy sợ hãi, hoàn toàn không vì tuổi tác mà nghi ngờ chuyên môn của anh ta.

Thấy Hứa Tích Sương đang nhìn chằm chằm đỉnh đầu mình, bác sĩ Hứa ngước mắt lên, vẻ mặt nghiêm túc nói với Hứa Tích Sương: "Tôi có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?"

"Tin xấu đi." Hứa Tích Sương thầm nghĩ vị bác sĩ này còn khá vui tính.

Dù sao tin có xấu đến đâu thì cũng không thể xấu hơn việc cậu xuyên sách biến thành một công cụ sinh con được.

"Khả năng miễn dịch của cậu bẩm sinh đã thấp, các loại thuốc hiện có không thể điều trị hoàn toàn, chỉ có thể từ từ điều dưỡng." Bác sĩ Hứa nói.

Hứa Tích Sương không bất ngờ lắm với kết quả này: "Vậy tin tức tốt thì sao?"

Bác sĩ Hứa: "Chúng tôi chuẩn bị lấy tên của cậu đặt cho căn bệnh này."

Hứa Tích Sương: ???

Hứa Tích Sương nghẹn lời trong chốc lát, sau đó hỏi lại bác sĩ Hứa: "Vậy phương pháp điều trị kia là gì?"

Bác sĩ Hứa liếc cậu một cái: "Ở giai đoạn hiện tại, cậu cứ giữ một tâm trạng tốt đi."

Hứa Tích Sương: ...