Yến Ngọc Sơn nhanh chóng quay trở lại phòng bệnh, hắn khẽ gật đầu với Hứa Tích Sương rồi nói: "Bác sĩ nói cậu đã có thể xuất viện, thủ tục xuất viện đã làm xong rồi."
Hứa Tích Sương lập tức bật dậy khỏi giường, nhưng cậu lại quên mất thân thể của mỹ nhân này yếu ớt như thế nào. Bởi vì ngồi dậy quá nhanh, nhất thời cậu hoa mắt chóng mặt, trước mắt tối đen, suýt nữa thì lại ngất xỉu.
Cậu nhanh chóng chớp chớp mắt, ổn định lại cơ thể, trước ánh mắt vừa lo lắng vừa hoảng sợ của Yến Ngọc Sơn và Khương Dương Trạch, nói: "Tôi đi trước."
Cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoàn mỹ khiến cho ngàn vạn fan điên cuồng của Yến Ngọc Sơn hai giây, có chút không nỡ rời mắt, nghĩ thầm, mặc dù diện mạo của đối phương hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của cậu, biểu hiện trên giường cũng rất tốt, nhưng Yến Ngọc Sơn lại là người đàn ông của nhân vật chính trong nguyên tác, nhất định không có duyên với cậu.
“Lát nữa tôi sẽ gửi phương thức liên lạc của bác sĩ cho cậu.” Yến Ngọc Sơn định đưa tay ra đỡ Hứa Tích Sương một chút, nhưng lại do dự rụt về: “Bộ phim…”
Hắn vốn nghĩ rằng, sau khi trải qua chuyện này, Hứa Tích Sương sẽ chẳng hề do dự mà từ chối việc tiếp tục quay phim, thế nhưng, ngoài dự đoán của hắn, Hứa Tích Sương lại không có một biểu cảm thừa thãi nào mà cầm lấy áo khoác của mình đang vắt trên lưng ghế, mặc vào, sau đó nói với hắn: “Tôi sẽ tiếp tục quay.”
Khương Dương Trạch kinh ngạc há hốc miệng.
Hứa Tích Sương còn phải vội đi mua thuốc tránh thai, không muốn lãng phí thêm thời gian ở đây, lạnh lùng gật đầu với bọn họ rồi đi ra khỏi phòng bệnh, không thèm quay đầu lại liếc lấy một cái.
Khương Dương Trạch mắt chữ O mồm chữ A nhìn theo bóng lưng Hứa Tích Sương rời đi, một lúc lâu sau, anh ta mới quay đầu lại nói với Yến Ngọc Sơn: "Lão Yến, xem ra Hứa Tích Sương thật sự cực kỳ ghét cậu.”
Cũng thật sự rất chuyên nghiệp.
Yến Ngọc Sơn trầm mặc không nói gì, cũng ra khỏi phòng bệnh.
Hứa Tích Sương bên kia ra khỏi bệnh viện, phát hiện ra đây là một bệnh viện tư nhân có tính bảo mật cực tốt, chả trách một đỉnh lưu như Yến Ngọc Sơn dám ra vào mà không đeo khẩu trang. Cậu sờ sờ túi áo, phát hiện ví tiền, chìa khóa, điện thoại di động của mình đều ở trong áo khoác, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng rất nhanh sau đó Hứa Tích Sương đã phát hiện ra bộ quần áo mình đang mặc bên trong là của Yến Ngọc Sơn, có lẽ là Yến Ngọc Sơn mặc cho cậu, xem nhãn hiệu thì giá chắc chắn không dưới năm con số, cậu mặc trên người nhìn rộng thùng thình, còn có thể ngửi thấy hương gỗ nhàn nhạt thuộc về Yến Ngọc Sơn.
Hứa Tích Sương suy nghĩ hai giây, quyết định tìm cơ hội trả lại bộ quần áo này.
Hứa Tích Sương lấy ra một cái khẩu trang từ trong túi áo khoác, che kín miệng và mũi của mình, sau đó bắt một chiếc taxi ở ven đường, tới địa điểm ở gần khách sạn tối qua.
Xuống xe, cậu cảm thấy hơi chóng mặt, vội vàng mở chỉ đường đi tới tiệm thuốc, chỉ một đoạn đường ngắn như vậy đã khiến hai chân cậu như nhũn ra. Hứa Tích Sương lại một lần nữa cảm thán về cái sức khỏe yếu ớt bệnh tật này của mình, quét mã mua một hộp thuốc tránh thai, cất vào trong áo khoác của mình dưới ánh mắt như nhìn một gã đàn ông cặn bã của nhân viên bán hàng, sau đó chậm như rùa đi về khách sạn.
Cậu ở trong phòng đun một siêu nước nóng, pha với nước khoáng mua dọc đường thành nước ấm, sau đó uống hai viên thuốc tránh thai.
Hứa Tích Sương thầm xin lỗi đứa trẻ có thể đang tồn tại trong bụng mình, hy vọng kiếp sau đối phương được đầu thai ở nơi tốt hơn, đừng xuyên thành bia đỡ đạn kiêm công cụ sinh con hình người giống như cậu.
Uống thuốc tránh thai xong, Hứa Tích Sương càng cảm thấy khó chịu, bụng hơi quặn đau, cảm giác đau đớn đó kéo dài mãi một lúc lâu sau mới biến mất. Hứa Tích Sương lau mồ hôi lạnh trên trán, cầm trong tay hộp thuốc tránh thai vẫn còn dư, lê thân ra khỏi phòng, sau đó lén lút như kẻ trộm mà ném hộp thuốc vào thùng rác công cộng của khách sạn.
Cậu không thể vứt hộp thuốc này trong phòng mình, nếu không, chỉ bằng sự thiếu chuyên nghiệp của nhân viên khách sạn này, cậu cực kỳ hoài nghi rằng ngày mai có thể mình sẽ bị truyền ra mấy tin đồn tai quái.
Làm xong tất cả những việc này, Hứa Tích Sương lại chậm rì rì đi về phòng mình, hoàn toàn không nhận ra có một bóng người đứng trong góc chứng kiến toàn bộ quá trình lén lút như đi ăn trộm của cậu.
Yến Ngọc Sơn quay về khách sạn tìm kẻ đã bỏ thuốc mình hôm qua để tính sổ, hắn không ngờ mình chỉ đến có một lúc mà lại gặp phải Hứa Tích Sương. Hắn nhớ lại câu nói kia của Khương Dương Trạch, rằng Hứa Tích Sương cực kỳ ghét hắn, bất giác dừng bước, định chờ Hứa Tích Sương rời đi rồi mình sẽ đi tiếp.
Hắn không có ý định tọc mạch chuyện riêng tư của người khác, nhưng khi đi ngang qua thùng rác, Yến Ngọc Sơn vẫn không nhịn được mà liếc qua bên trong thùng rác một cái.
Trên một đống giấy vụn và tàn thuốc, vỏ ngoài của hộp thuốc tránh thai trở nên vô cùng nổi bật.
Trong một khoảnh khắc ấy, Yến Ngọc Sơn như bị sét đánh.
… …