Chương 2

Ngày hôm sau Hứa Tích Sương tỉnh lại ở bệnh viện dại ra nhìn trần nhà trắng toát, hận không thể trở về tối hôm qua đánh chết chính mình để sắc đẹp mê hoặc.

Tuy rằng tối hôm qua thật sự rất sảng khoái, nhưng mà thiếu chút nữa trở thành người xuyên thư đầu tiên chết vì kɧoáı ©ảʍ ở trên giường.

Cách chết này so với ở phòng tắm còn mất mặt hơn, hơn nữa sẽ làm khí tiết tuổi già khó giữ được, Hứa Tích Sương oán hận mà nghĩ, đều do tên chó Yến Ngọc Sơn thật sự là quá mạnh, cái gì mà đại sống lại tốt, căn bản không giống một người say rượu, hơn nữa tác giả cam đoan người này là xử nam, này so với chó không khác nhau đi!

Tuy rằng một phần cũng do chính cậu, cậu không nên dùng chân đi câu Yến Ngọc Sơn, làm đối phương lại tới thêm một lần... Vẫn là tới hai lần?

Hứa Tích Sơn chuyển dời tầm mắt, quyết định không nghĩ tới chuyện này nữa, cũng không suy nghĩ tới ai là người đưa cậu tới bệnh viện, để cho chuyện này qua đi, cảm ơn.

Tuy rằng cậu không từ trên giường bò dậy chạy, làm Yến Ngọc Sơn không tìm thấy người, nhưng chắc là không có vấn đề gì lớn.

Ngoài cửa phòng, Yến Ngọc Sơn ngồi ở trên dãy ghế ở hành lang, thần sắc mang theo nhàn nhạt mệt mỏi.

Khương Dương Trạch ngồi ở bên cạnh, vẫn là vẻ mặt khϊếp sợ, không thể tin được bằng hữu của mình lần đầu tiên thoát xử nam, liền đem người ta vào bệnh viện, còn là phải vào phòng ICU.

"Tôi, mẹ nó" Khương Dương Trạch tấm tắc cảm thán nói. "Lão Yến, vẫn là cậu mạnh, cậu một đêm bảy lần a?"

Yến Ngọc Sơn không để ý đến hắn.

Hắn căn bản không nghĩ đến kêu Khương Dương Trạch tới đây, nhưng hắn lớn như vậy, lần đầu tiên không mặt mũi nhìn một người, không thể không tìm người trung gian tới đây hòa giải.

Hắn biết chính mình tối qua trúng chiêu, vốn dĩ muốn tìm một phòng tự mình trải qua, ai ngờ khách sạn đưa sai phòng, hắn hôn hôn trầm trầm đi vào phòng của người khác, muốn vào phòng tắm xối qua nước lạnh, kết quả thấy cả người mềm mại, quyến rũ của Hứa Tích Sương.

Sau khi sự tình phát sinh hắn đều nhớ, bao gồm hắn làm thế nào đem đối phương ngất đi.

Yến Ngọc Sơn nhắm mắt, Hứa Tích Sương là nam chính tác phẩm đầu tiên mà hắn làm đạo diễn, hắn vốn nghĩ rằng trong đoàn phim đều là người một nhà, liền uống mấy chén, không nghĩ đến như vậy liền trúng chiêu.

Nội tâm hắn đã xác định được người hạ dược hắn là ai, mà Hứa Tích Sương lần này lại là tai bay vạ gió, hắn quỳ xuống cầu xin có lẽ đều không đáng được đối phương tha thứ.

Không ai biết, hắn sáng nay tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên liền thấy được người trong lòng mình đầy rẫy dấu vết xanh tím, hơi thở mỏng manh, thiếu chút nữa trái tim của hắn rớt khỏi l*иg ngực.

Sau lưng là binh hoang mã loạn những dấu vết ái muội không cần nói, tuy rằng Hứa Tích Sương có nói qua thân thể không tốt, nhưng Yến Ngọc Sơn không nghĩ tới đối phương sẽ không tốt tới mức độ này.

Dưới tình huống như vậy, Hứa Tích Sương không muốn ở lại đoàn phim làm vai chính cũng là đương nhiên, hắn sẽ bồi thường gấp đôi tiền vi phạm hợp đồng, sau đó sẽ đáp ứng điều kiện Hứa Tích Sương đưa ra, chỉ cần trong phạm vi mà hắn làm được.

Yến Ngọc Sơn suy nghĩ rất nhiều, thẳng đến khi hộ sĩ nhắc nhở bọn họ người trong phòng bệnh đã tỉnh Yến Ngọc Sơn mới hoàn hồn, mang theo Khương Dương Trạch vẻ mặt muốn ăn dưa vào phòng bệnh.

Vào thời điểm hộ vệ nói chuyện, Hứa Tích Sương đem chăn kéo qua đỉnh đầu, không muốn đối mặt với hiện thực.

Quá xấu hổ, thật sự quá xấu hổ.

Hứa Tích Sương hận không thể biến mất tại chỗ, cậu tình nguyện tối hôm qua dưới thân Yến Ngọc Sơn sướиɠ mà chết, hiện tại liền không cần phải đối mặt với người ta.

Cậu ngừng thở, làm bộ chính mình đã ngủ rồi, dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh bên ngoài.

Cậu không nghe được giọng trầm thấp của Yến Ngọc Sơn, mà là nghe được một âm thanh khác: "Lão Yến, này sao lại kéo chăn qua đỉnh đầu a? Cậu sẽ không, sẽ không làm người ta đến chết đi?"

Hứa Tích Sương:...

Yến Ngọc Sơn:...

Hứa Tích Sương chuẩn bị tốt tâm lý, thong thả mà kéo chăn xuống, mặt vô biểu tình mà nhìn hai người đứng ở cuối giường.

Khương Dương Trạch nhìn Hứa Ngọc Sương hít hà một hơi, hắn không nghĩ tới người ngủ cùng Yến Ngọc Sơn cư nhiên ở trong giới giải trí có tiếng là bệnh mỹ nhân, đối phương hằng năm ở nhà dưỡng bệnh, lâu lâu mới đi công tác, cũng không sinh động cho nên mặc dù kĩ thuật diễn tốt, nhưng ở giới giải trí cũng không quá nổi, miễn cưỡng tính là diễn viên tuyến bốn.

Hắn đồng thời cũng lý giải được vì cái gì mà Yến Ngọc Sơn làm tới vào bệnh viện- bởi vì thân thể của Hứa Tích Sương thật sự là quá yếu a!

Hắn đã từng gặp qua Hứa Tích Sương ho ra máu, có thể đem so với trường hợp của Lâm muội muội.

Yến Ngọc Sơn có điểm chột dạ mà dời tầm mắt không xem dấu cắn ái muội trên cổ Hứa Tích Sương nữa, mở miệng hỏi trước: "Cậu tốt lên được chút nào chưa?"